Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Như Hinh khóc khi Tiêu Thừa Dập tới, nhưng trước đó đều không khóc lâu như lần này.
Tiêu Thừa Dập cũng không an ủi nàng, nàng khóc lóc vì nam nhân khác, chính mình không cần an ủi, dù gì hắn an ủi cũng không có tác dụng với nàng, nói không chừng nghe xong càng muốn khóc.
Rốt cuộc Khúc Như Hinh cũng khóc đủ, thút tha thút thít hỏi: “Bùi Trúc… trong thư nói cái gì?”
“Ngươi muốn tham gia vào chính sự sao?” Tiêu Thừa Dập nói.
Khúc Như Hinh chán nản: “Chẳng phải ngươi nhắc tới trước sao! Lại không cho ta hỏi, ngươi có ý gì!”
Tiêu Thừa Dập lạnh lùng cười một tiếng: “Ta nhắc đến hắn là vì sợ ngươi nói ra cái gì về sau sẽ hối hận.
Ngươi hiện tại còn muốn nói thì nói đi, ta nghe.”
Khúc Như Hinh vốn dĩ hạ quyết tâm nói muốn viên phòng với Tiêu Thừa Dập, nhưng bây giờ Tiêu Thừa Dập nhắc tới Bùi Trúc, nàng đâu mở miệng nói được nữa, chỉ uất hận mà nhìn chằm chằm hắn.
Một lát sau, Khúc Như Hinh ổn định lại tâm trạng, nói: “Có phải ngươi cũng không muốn viên phòng cùng ta hay không?”
“Ta lúc nào cũng có thể.” Tiêu Thừa Dập nói.
Khúc Như Hinh hừ một tiếng: “Ngươi nói dối, ngươi không ham thích chuyện nam nữ, hiện giờ lại có Trang tiệp dư.”
Tiêu Thừa Dập đương nhiên là cố ý kích động Khúc Như Hinh, hắn lạnh lùng cười nói: “Cho nên thì sao, tối nay ngươi đột nhiên phát điên cái gì, Thái Hậu nói gì với ngươi.”
Khúc Như Hinh ngoảnh đầu sang một bên, ngập ngừng nói: “Còn có thể nói cái gì, trong cung truyền Trang tiệp dư có thai.”
“Cho nên ngươi bày ra bộ dáng dù có chết cũng không sợ, muốn viên phòng cùng ta sao?” Tiêu Thừa Dập nói.
Khúc Như Hinh hơi há mồm, không ngờ bản thân trong mắt Hoàng Thượng lại là cái dạng này…… Vậy về sau nàng nên làm gì bây giờ, Hoàng Thượng biết trong lòng nàng không quên được Bùi Trúc thì không thể viên phòng cùng nàng.
Cho dù tương lai chờ Bùi Trúc thành thân, nàng cũng hết hy vọng, muốn viên phòng cùng Hoàng Thượng e là cũng không có khả năng.
Khúc Như Hinh cảm giác chính mình như bước vào tử lộ.
“Nếu lúc trước, ta không có yếu đuối như vậy thì tốt.” Khúc Như Hinh vốn chỉ nghĩ trong lòng, không hiểu sao lại nói ra.
Sau khi Khúc Như Hinh bị Thái Hậu lựa chọn, không dám cãi lời, cũng không dám đáp lại lời đề nghi bỏ trốn cùng Bùi Trúc, mềm yếu mà đồng ý hôn sự này.
Hiện giờ chỉ có ngày ngày đêm đêm mà mong nhớ và hối hận.
“Nếu cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi sẽ bỏ trốn cùng Bùi Trúc sao?” Tiêu Thừa Dập nói.
Khúc Như Hinh kinh ngạc trợn trừng mắt: “Ngay cả việc này ngươi cũng biết!”
“Ngươi nên cảm thấy may mắn, ta không nói việc này cho Thái Hậu, cũng không dùng điều này để áp chế ngươi làm bất kỳ chuyện gì.” Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nói.
Khúc Như Hinh nhìn Tiêu Thừa Dập, nhất thời nói không nên lời, qua hồi lâu mới thử nói: “Không phải… trong lòng ngươi có ta chứ?”
Tiêu Thừa Dập suýt nữa tức giận đến ngất xỉu, hắn đã nói nữ nhân này nhát gan, ngu xuẩn và ích kỷ! Khuôn mặt hắn đầy ghét bỏ nói: “Ngươi ngẫm lại đi! Thật không biết Bùi Trúc coi trọng ngươi cái gì!”
Khúc Như Hinh thấy Tiêu Thừa Dập không hề che giấu sự ghét bỏ nàng, biết chính mình nghĩ sai, ngập ngừng nói: “Vậy ngươi là vì Bùi Trúc sao?”
“Tự mình nghĩ đi!” Tiêu Thừa Dập sẽ không nói rõ với Khúc Như Hinh, tuy nữ nhân này trong lòng không quên được Bùi Trúc, nhưng không có niềm tin trọn đời ở bên Bùi Trúc, lại không dám cãi lời Thái Hậu, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho nàng ta nghe ước định của chính mình và Bùi Trúc.
Tiêu Thừa Dập nói khiến trong lòng Khúc Như Hinh càng thêm hỗn loạn.
Nàng không dám nhắc lại chuyện viên phòng nữa.
Nàng nhìn Tiêu Thừa Dập: “Ngươi cũng không tốt, vì sao Thái Hậu quyết định ta, ngươi không phản kháng! Nếu ngươi không chịu, ta cũng không cần……”
Khúc Như Hinh thấy sắc mặt Tiêu Thừa Dập càng ngày càng nhăn nhó, không dám nói thêm gì nữa, nói đến cùng nàng vẫn là vì giải vây cho chính mình, muốn bản thân dễ chịu hơn chút.
Tiêu Thừa Dập không muốn nói thêm lời nào với Khúc Như Hinh, hắn lập tức đi đến giường, cởi áo đi ngủ.
Trên thực tế, sau khi Tiêu Thừa Dập thành hôn với Khúc Như Hinh mới biết được chuyện của nàng ta và Bùi Trúc, hắn phản đối, đương nhiên là vô dụng.
Cứ việc bị Khúc Như Hinh chọc tức, Tiêu Thừa Dập vẫn thuận lợi đi vào giấc ngủ.
Còn về phía Khúc Như Hinh, cảm thấy phía trước chính mình chỉ có đường chết, trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, không ngoài dự đoán của Khúc Như Hinh, Thái Hậu hỏi hai người đêm qua có cùng phòng không.
Khúc Như Hinh đương nhiên là giả bộ e lệ nói có.
Nhưng Thái Hậu cảm thấy thần thái cứng ngắc vờ ra vẻ của Khúc Như Hinh, liền lạnh mặt xuống, nói: “Ngươi lừa gạt ai gia.”
Toàn thân Khúc Như Hinh run lên, không ngờ chính mình bị Thái Hậu nhìn ra, co chân quỳ gối bên chân Thái Hậu.
“Xin cô cô khoan dung thứ lỗi……” Khúc Như Hinh thấp giọng xin tha.
Thái Hậu lại trực tiếp đứng dậy, đi qua người Khúc Như Hinh, không nói một câu, cũng không bảo nàng đứng dậy.
Khúc Như Hinh cảm giác bên tai ong ong, trong lòng mờ mịt, thế mà Thái Hậu lại phạt nàng quỳ.
Khúc Như Hinh quỳ gối ở bên phượng tòa của Thái Hậu, toàn bộ chính điện của Ý Hòa cung, chỉ có một mình nàng quỳ ở nơi này.
Nàng không biết mình quỳ bao lâu, đến khi thể lực không chống đỡ nổi mà ngất xỉu.
Khi Khúc Như Hinh tỉnh lại, thấy bản thân ở trên giường của Thái Hậu, Thái Hậu ngồi ở mép giường, nàng vội muốn ngồi dậy, mới vừa cử động thân thể, đầu gối truyền đến cảm giác đau nhức.