“Vâng.” bốn người cùng đáp lời.
Trang Thư Di bị bốn người dẫn vào noãn các, chỉ thấy bên trong hơi nóng từ bể tắm bốc lên.
Nhìn hơi nóng bốc lên từ bể tắm, trong lòng Trang Thư Di lại có vài phần vui mừng.
“Nô tỳ cởi áo cho tài tử.” Một cung nữ nói.
Trang Thư Di bị các cung nữ lột hết xiêm y, các cung nữ hơi kinh ngạc với thân hình của nàng.
Trang Thư Di lấy tay che ngực, nhón mũi chân đi vào bể tắm, sau khi được nước ấm vây quanh, nàng không nhịn được thở phào một tiếng.
Nếu ban tắm, chỉ ban tắm là tốt rồi, Trang Thư Di thư thái trong nước đến mức mơ màng sắp ngủ.
“Tài tử, nên rời bể tắm, chớ có để Hoàng Thượng sốt ruột chờ.” Các cung nữ lại không thoải mái như Trang Thư Di.
Trang Thư Di không thể không đứng dậy từ bể tắm, các cung nữ hầu hạ nàng lau khô tóc, lau khô thân mình, một người khác chuẩn bị xiêm y, đổi cho nàng.
Ba cung nữ bận rộn hơn mười lăm phút, trang điểm xong cho Trang Thư Di một lần nữa.
“Tài tử, mời theo ta đi.” Trong đó có một cung nữ nói với Trang Thư Di.
“Đi gặp Hoàng Thượng sao?” Lúc này Trang Thư Di vẫn có phần ngây thơ.
Cung nữ nói: “Vâng, phía trước là tẩm điện của Hoàng Thượng, sau khi tiến vào chỉ cần nghe Hoàng Thượng sai bảo là được.
Hoàng Thượng bảo ngài làm gì thì ngài làm cái đó, không cho làm thì một mực không cần làm, hỏi ngài cái gì thì đáp cái đó, không hỏi thì đừng nói.”
“Đa tạ.” Trang Thư Di nói.
Cung nữ cũng không muốn Tết nhất chọc Hoàng Thượng không vui.
Hơn nữa vị tài tử này nhìn còn nhỏ tuổi, bộ dạng dễ nhìn, tính tình dễ gần, các nàng cũng không muốn nàng chọc giận Hoàng Thượng, rơi vào kết cục giống Triệu mỹ nhân ở tháng trước.
Cung nữ dẫn Trang Thư Di đến cửa tẩm điện của Tiêu Thừa Dập, Cao Lương chờ ở đây đã lâu.
“Tài tử, vào đi.” Cao Lương nói.
Trang Thư Di lúc này mới có cảm giác chân thật, hiểu ra chính mình sắp thị tẩm.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.
Tẩm điện to như vậy, nàng không nhìn thấy Hoàng Thượng ở đâu.
Nàng bước chân chần chờ vào điện, cửa ở phía sau bị Cao Lương đóng lại.
Chẳng nhìn thấy bất cứ cung nhân hầu hạ nào, Trang Thư Di nghi hoặc tự hỏi Hoàng Thượng thật sự ở chỗ này sao? Hoàng Thượng không cần người hầu hạ sao?
Trang Thư Di đi đến bên giường, nhìn phía trên án kỉ để các điểm tâm đủ màu sắc, trái cây, quả khô…… khi tắm gội xong, nàng hơi khát nước và đói bụng.
“Muốn ăn sao?”
Giọng nói phía sau làm Trang Thư Di hoảng sợ, nàng quay người lại, nhìn thấy Hoàng Thượng mặc nguyên bộ áo ngủ tơ lụa màu vàng không biết từ đâu bước ra, đi vào phía sau nàng.
“Hoàng…… Hoàng…… Hoàng Thượng……” Trang Thư Di bị dọa đến kinh hoảng thất thố, quên cả hành lễ.
“Haiz, hóa ra nàng còn nói lắp.” Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, khuôn mặt nhỏ thật tròn, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, đôi môi trơn bóng căng mọng, tóc mới gội xong vừa rối, vừa đen lại hơi xoăn, chẳng có chút dính dáng gì tới tiêu chuẩn tuyệt sắc mỹ nhân trong miệng mọi người hay nói, nhưng lại sở hữu dáng vẻ ngây thơ đặc biệt, khiến người trông thấy mà vui vẻ
“Thiếp…… Thần thiếp không nói lắp.” Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng nhìn chằm chằm chính mình liền hơi cúi thấp mặt xuống, nhưng nàng cũng tò mò với Hoàng Thượng liền giương mắt lên nhìn lén hắn.
Đúng như Chu tài tử nói, Hoàng Thượng thật sự anh tuấn, chẳng qua ánh mắt nhìn người có phần lạnh như băng, hơn nữa cũng hơi gầy……
Tiêu Thừa Dập ngồi ở bên án kỉ, chỉ trà bánh trên án kỷ nói: “Ăn đi.
Thấy nàng đi đến bên này mà không đi nổi, đại khái là đói bụng nhỉ.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Trang Thư Di nhớ kỹ lời cung nữ nói, Hoàng Thượng bảo làm gì thì làm cái ấy, vì thế trước hết lột vỏ quýt, lại tinh tế lột phần màng của quả quýt, sau đó tách quả quýt thành hai nửa, tách một múi bỏ vào miệng.
Tiêu Thừa Dập nhìn thấy nàng nheo mắt lại một chút, không biết là cảm thấy chua hay là cảm thấy ăn ngon.
Nàng không nhanh không chậm mà ăn hết múi nọ đến múi kia, mỗi lần để vào miệng, đôi mắt đều híp lại một chút, nghe tiếng nhai nhuốt rất nhỏ của nàng khiến miệng lưỡi của Tiêu Thừa Dập có cảm giác mới mẻ, muốn nếm một múi nhỏ.
Nhưng Trang Thư Di lại chẳng có chút ánh mắt nào, lặng lẽ ăn hết một quả quýt, chẳng để lại múi nào cho Tiêu Thừa Dập.
Nàng ăn xong mới quay đầu nhìn Tiêu Thừa Dập, nét mặt tựa như vừa hoàn thành xong việc được giao, chờ sai bảo việc kế tiếp.
“Còn muốn ăn cái gì thì ăn đi, ngồi kia ăn.” Tiêu Thừa Dập chỉ vào một vị trí khác bên cạnh án kỉ rồi nói với Trang Thư Di.
Trang Thư Di liền ngoan ngoãn ngồi xuống, lại cầm một quả táo, cắn ăn rôm rốp sột sột, ăn xong lại nhìn Tiêu Thừa Dập như thể vừa hoàn thành công việc được giao.
Khóe miệng Tiêu Thừa Dập hơi giật giật: “Nàng muốn ăn cái gì thì ăn, không cần ăn xong lại nhìn ta.
Trong bình còn có rượu trái cây, muốn uống thì uống.”
Trang Thư Di ăn cam quýt và táo, vẫn cảm thấy khát nước, liền rót một ly rượu trái cây cho chính mình.
Nàng nếm một ngụm nhỏ trước, thấy chua ngọt ngon miệng liền lại liên tục uống mấy ngụm nhỏ nữa, sau đó lại dời ánh mắt đến điểm tâm trên án kỉ, cuối cùng cầm một chiếc bánh hoa mai, trông to hơn so với cái bánh cỡ đồng tiền mà nàng ăn ở cung yến một chút.
Ăn hai chiếc bánh hoa mai, nàng lại ăn điểm tâm khác, mỗi loại đều nếm một chiếc.
Nàng ăn rất nghiêm túc, Tiêu Thừa Dập cũng nhìn cẩn thận, hắn có thể nhìn thấy khi nàng đặt điểm tâm vào trong miệng thì nhẹ nhàng gật đầu, hoặc là hơi hơi híp mắt, đó hẳn là nàng thích.
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng vẫn luôn nhìn chính mình, đột nhiên phản ứng lại, sao nàng lại chỉ lo chính mình ăn, không hầu hạ Hoàng Thượng chứ! Nơi này không có một cung nữ nào, Hoàng Thượng khẳng định chờ nàng hầu hạ! Nàng giương mắt nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài… ngài ăn cái nào?”
Tiêu Thừa Dập không muốn ăn cái gì, nhưng hắn cảm thấy đôi tay Trang Thư Di ôm cam quýt, bộ dáng cẩn thận lột vỏ quýt rất thú vị, liền nói: “Quýt.”
Chỉ thấy Trang Thư Di nhẹ nhàng bóp những quả còn dư lại ở trên bàn một chút, cuối cùng chọn một quả.
“Nàng bóp cái gì thế?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di nhìn về phía Tiêu Thừa Dập nói: “Hoàng Thượng, vỏ mềm càng ngọt đó.”
Tiêu Thừa Dập không biết còn có chuyện này, vừa rồi lúc nàng tự ăn lại không chọn, Tiêu Thừa Dập nhướng mày nói: “Tiếp tục lột, không cần nhìn ta.”
“Vâng.” Trang Thư Di liền cúi đầu lột vỏ quýt, sau đó cẩn thận giống như vừa rồi lột màng quýt, cho đến khi lột sạch cả vỏ lẫn màng, nàng lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa Dập.
“Lại đây bón cho ta.” Tiêu Thừa Dập cảm thấy tiểu tài tử này thật sự hơi khờ khạo.
Trang Thư Di xuống giường đi đến trước mặt Tiêu Thừa Dập, tách một múi quýt đưa đến môi Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập đưa miếng quýt vào miệng, hé mắt thấy ánh nhìn chờ mong của tiểu tài tử, ánh mắt kia giống như quýt này là nàng tự tay trồng ra, nóng lòng muốn được người khác khen.
“Ừ, quả nhiên ngọt.” Tiêu Thừa Dập cố ý nói, rồi nhìn phản ứng của Trang Thư Di, quả nhiên vui vẻ mà cong cong môi, vội tách một múi nữa ra đưa tới.
Tiêu Thừa Dập cũng không thích ăn, miễn cưỡng ăn hai múi xong rồi nói: “Không ăn, thưởng cho nàng.”
Sắc mặt Trang Thư Di khẽ thay đổi: “Không ngọt sao?”
“Ngọt cũng không ăn.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Thiếp ăn nhé?” Trang Thư Di hỏi.
“Ừ, nàng ăn đi.” Tiêu Thừa Dập phát hiện tiểu tài tử này cũng biết tranh thủ tính toán nên hơi động lòng một chút.
Trang Thư Di liền đứng ở trước mặt Tiêu Thừa Dập ăn, ăn xong lại nhìn Tiêu Thừa Dập, tựa hồ đang đợi hắn sai bảo cái gì.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di đứng ở trước mặt hắn, lúc này mới chú ý tới trước ngực nàng, hắn nhìn lướt qua liền dời mắt đi, hỏi: “Nàng tên là gì?”
“Kiều Tuệ, a, không đúng, Trang…… Trang Thư Di.” Trang Thư Di vừa rồi nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, hắn đột nhiên hỏi chuyện khiến nàng không kịp phản ứng lại, theo bản năng nói tên cũ của chính mình.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di: “Ngay cả tên của mình mà nàng cũng nhớ lầm sao?”