Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm

Thời gian thấm thoát trôi qua bốn năm,Tâm đã mười bảy tuổi trở thành thanh niên sức dài vai rộng còn Nam chỉ mới mười tuổi còn chưa đến tuổi trăng tròn. Nếu Trường Nam vẫn còn là con nít chưa biết gì thì Tâm đã đến tuổi cặp kê*.

*tuổi cặp kê: độ tuổi yêu đương, kết hôn

Nhưng Tâm chẳng để ý đến cô gái nào, mọi sự chú ý của y từ xưa đến hiện tại chỉ có mỗi cậu thiếu gia nhỏ. Tâm trưởng thành từng ngày trong sự dạy dỗ chân thành của ông Trương. Trong thời gian đó, ông Trương như đã đoán trúng được vận mệnh cậu nhóc năm đó. Tâm học nhanh, dễ tiếp thu còn siêng năng chịu khó tìm tòi học hỏi mọi thứ được ông Trương rất trọng dụng.

Trái ngược với Tâm, đứa trẻ nhỏ Trường Nam ngày một lớn càng cứng đầu ương bướng không ai chịu được. Thiếu gia nhỏ có mẹ chống lưng không kiêng nể một ai ngoại trừ cha mình. Đến cả Tâm người sống cùng cậu từ nhỏ đến lớn đã sớm không còn để vào mắt mà gọi hai tiếng 'anh Tâm'.

Khi cha vắng nhà có mẹ chống lưng Nam gọi thẳng Tâm bằng 'mày' xưng 'tao', tỏ thái độ trịch thượng điển hình của một cậu thiếu gia hư hỏng.

" Nè Tâm, mày làm bài hộ tao đi, tao còn phải đi chơi nữa ". Trường Nam chán chường nằm dài ra bàn, ném cuốn tập vào người Tâm.

Tâm vẫn hiền từ như ngày nào, y lắc đầu từ chối: " không được đâu cậu ơi, chỉ còn một vài bài nữa là xong rồi, cậu ráng làm hết đi ".

Trường Nam chán ngán vẽ nguệch ngoạc lên giấy: " Không làm, không biết làm, chán lắm, muốn đi chơi ".

Tâm thở dài, ngày nào y cũng nghe mấy lời này cả, mặc dù cả tháng nay quay đi quay lại làm duy nhất một dạng toán nhưng Trường Nam vẫn không thể làm được. Tình trạng cứ như thế này thì không ổn. Trường Nam không phải người ngu ngốc dạy hoài không tiếp thu được mà là do cậu lười.

Tâm đứng dậy vòng qua bàn học, y kéo ghế ngồi sát bên Trường Nam. Y giúp cậu chỉnh lại tư thế ngồi lại đàng hoàng, bắt cậu cầm bút. Tâm hít một hơi sâu quyết tâm chỉ dạy: " Cậu không biết chỗ nào? Để con chỉ cậu ".

Trường Nam nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tâm mà muốn hỏi rằng: Chưa hiểu sao? Đã nói không muốn làm rồi mà.

Bên ngoài phát ra tiếng gọi tên cậu quen thuộc: " Anh hai, anh đi chơi không? ".

Trường Nam buông bút trả lời ngay: " Đi, đợi chút ". Cậu định tuột xuống ghế chạy ra ngoài thì một bàn tay nắm cánh tay cậu giữ lại: " Hôm nay không làm xong thì không được đi đâu cậu ".

Trường Nam nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó mà khó chịu: " Buông ra, không muốn ".

Tâm vẫn giữ lấy cậu, Trường Nam sức trẻ con không đấu lại sức thanh niên mới lớn. Cậu quay lại cắn mạnh bàn tay đáng ghét đang cản trở. Tâm bị cắn bất ngờ liền buông tay, cậu nhân cơ hội tông cửa chạy ra ngoài.

Tâm bất lực thở dài, lần nào lại cũng như lần nào. Y không thể giữ yên Trường Nam ngồi một chỗ trên bàn học. Tình hình học tập của Trường Nam khiến y lo ngại, các cậu bé khác sáu tuổi đã biết viết chữ, còn Nam trễ hơn ba năm sau mới có thể viết được tên mình.

Trong lòng Tâm canh cánh trách nhiệm mà ông Trương giao phó là dạy dỗ người con cả học hành đến nơi đến chốn. Nhưng ngoại trừ ông Trương nhóc tỳ đó không sợ ai cả. Bà cả ỷ lại gia thế đồ sộ mà cứ mãi chiều hư nhóc đó khiến chuyện học hành của cậu ngày càng tệ hơn.

Còn cậu Thiên thì học hành nổi trội, tinh thông làm ông Trương rất tự hào. Nhưng niềm tự hào đó không bằng nỗi lo cho Nam. Ông Trương rất hay đi công tác mỗi lần về điều đầu tiên ông hỏi là chuyện học hành của đứa con cả. Mỗi lần nghe cậu trốn học, không lên lớp thì ông lại đầu cả đêm.

Trường Nam là nhân vật được quan tâm nhất nhà, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cậu nhỏ. Bởi vì ai ai cũng đinh ninh cậu sau này sẽ làm chủ ngôi nhà này nên ai nấy cũng tranh thủ nịnh nọt lấy lòng. Hình ảnh của Trường Nam khiến Thiên vô cùng ghen tị. Thiên luôn muốn được người khác quan tâm, chú ý như Nam.

Trường Nam đùa nghịch cái tò he hình con gà trống trong tay mà không để ý đến ánh mắt khao khát của Thiên. Cậu biết cái thằng nhóc đó muốn món đồ chơi trên tay cậu nhưng nó không dám mở miệng xin xỏ.

Trường Nam tự hào cầm món đồ chơi hình con gà trống đủ màu sắc đưa trước mặt Thiên, dương dương tự đắc chọc ghẹo: " Sao nhìn con gà trống của tao hoài vậy? Thích lắm chứ gì nhưng mẹ mày có bao giờ mua cho mày đâu ha, mẹ mày toàn học với học suốt thôi "

Cậu tiếp tục khoe khoang về món đồ chơi của mình cho Thiên nghe để chọc ghẹo cậu nhóc đáng thương đó: " Biết ai mua cho tao không? Tâm từ sáng sớm đi chợ mua cho tao nhiều tò he lắm đó, có chó mèo, có rồng phượng nữa. Nói với mày mày cũng có biết nó ra sao đâu ".

Thiên nhìn món đồ chơi sặc sỡ thèm muốn được chạm vào, Thiên cất giọng thiết tha: " anh cho em chơi với..".

Trường Nam cười nhếch mép: Mày nghĩ câu trả lời là có hay không hả cái thằng kia?

" Mày không lo học mà ở đây chơi không sợ mẹ mày đánh đòn hả? "

" Sợ chứ nhưng hôm nay mẹ đi tỉnh rồi, em đi một chút chắc mẹ không biết đâu ".

Thấy Thiên xịu mặt buồn thiu thì Nam trêu vài câu: " Nhìn mày khổ thật đấy, mẹ mày cứ bắt mày học từ sáng đến tối không chừng lần này đi tỉnh mẹ hai lại đêm một ông thầy mới về kèm mày học".

Thiên uất ức hai mắt rưng rưng như sắp oà khóc: " Em mệt quá, em không muốn học nữa ".


" Mày dám nói câu đó với mẹ mày không? "

Thiên dụi dụi mắt muốn giấu đi những giọt nước mắt tràn ly: " Không, mẹ sẽ đánh em ". Thiên hít sâu nhìn Nam một cách mơ ước khát khao.

" Em cũng muốn được như anh, muốn đi chơi, muốn được mẹ thương "

Cậu biết mẹ thằng nhỏ này muốn con mình giỏi hơn cậu, muốn trở thành người thừa kế nên ép con mình học ngày đêm. Đến một mơ ước nhỏ nhoi của Thiên là được đi ra ngoài chơi một lần cũng không đáp ứng cho thằng nhỏ khiến nó ấm ức vô cùng. Trường Nam chỉ cười hỏi: " Mẹ mày không thương mày hả? ".

" Có, mẹ có thương em, mẹ nói thương em nhiều lắm nhưng mà...mẹ đánh em đau lắm. Em chỉ muốn đi chơi một chút thì...". Cậu nhóc có vẻ rất ấm ức muốn oà khóc nên hai mắt dần đỏ oe, đôi mắt híp lại làm nước mắt tuôn rơi chảy dài trên má.

Chọc Thiên đến khóc oà lên làm Nam thích thú lắm. Trường Nam tinh nghịch lè lưỡi trêu ghẹo: " Lêu lêu, cái đồ bị mẹ không mua đồ chơi cho ".

Trường Nam đang hăng máu thì thách thức: " nếu mày bắt được tao thì tao cho mày hết đống tò he tao có. Còn mày không bắt được thì tao sẽ méc mẹ mày là mày trốn học đi chơi ".

Nói rồi Trường Nam chạy về phía trước, bỏ mặc Thiên vừa chạy theo cậu vừa khóc la năn nỉ cậu: " Đừng..đừng nói với mẹ mà ".

Trường Nam chỉ chạy lòng vòng trong vườn vậy mà Thiên lại không thể dí kịp lại cậu. Thiên như tuyệt vọng chạy theo sau lương cậu như một cái đuôi nhỏ của Trường Nam.

Trường Nam khoái chí để Thiên cong chân chạy lon ton theo mình. Cậu tự đắc nghĩ thằng nhóc đó sẽ không đuổi kịp cậu. Cậu thấy nó mệt thì dừng lại, chấp luôn cả việc đi giật lùi để nó chật vật lê từng bước chân mệt nhọc đến cậu.

Trường Nam nhìn sau lưng mình là một cái hồ sen thì không đi nữa. Thấy trêu nó đủ vui rồi cậu đưa cái tò he ra,nói với giọng của kẻ chiến thắng: " Được rồi tao biết mày yếu, tao cho mày đó cái đồ đáng thương ".

Cậu không nghe tiếng trả lời nào chỉ nghe mỗi tiếng thở hồng hộc của Thiên. Cậu nghĩ lâu lâu cho thằng nhóc mọt sách chạy mấy vòng khiến nó không thích ứng nỗi. Định giúp nó rèn luyện thể lực mà có vẻ không ổn cho lắm.

Trường Nam cúi người xuống hỏi thăm nó: " Có sao không? ".

Thiên từ từ ngước mặt lên nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh khác thường. Cậu nghi ngờ lùi chân từng bước về sau. Thiên đưa tay muốn bắt lấy cậu, miệng thằng nhỏ lẩm bẩm những câu từ khó hiểu: " đưa đây, của tao, tất cả là của tao ".

Trường Nam đưa con tò he cho Thiên: " nè "

Thiên hất tay cậu làm món đồ chơi văng đi xa, cậu giật mình vì thái độ đó của Thiên trông nó nhưng một thằng tâm thần đang lên cơn vậy. Nó nhe răng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu còn trợn đỏ con mắt lên như muốn dùng ánh nhìn mà nghiền nát cậu thành trăm mảnh.

So với đứa con nít yếu đuối hồi nãy thì Thiên lúc này như biến đổi thành người khác. Cậu nhóc đó đưa tay ra cứ quào tới muốn túm lấy cậu. Trường Nam bị ép lùi về phía bờ hồ, đến khi không thể lùi thêm được nữa.

Cậu hét thẳng vào mặt nó: " Mày bị điên hả? ".

Thiên vẫn y như cũ vẫn dùng cái vẻ bặm trợn đó để tấn công cậu. Trường Nam nhìn Thiên nghi hoặc hỏi ngay cái hệ thống: [ Hệ thống ngươi ra đây xem coi thằng này nó bị gì nè? ].

" Bắt...được... mày...rồi "

Thiên nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, cái vẻ muốn giết người ngày càng hiện rõ trong ánh mắt của nó. Con mồi đã lọt vào tầm tay nó, nó không còn chần chờ gì mà vồ tới cậu.

Trường Nam bị nó vồ tới theo phản xạ mà lùi về sau lại quên mất là phía sau không còn đường nữa. Thế là cậu trực tiếp ngã xuống hồ sen.

" Yaaa!!! "

Chỉ nghe một cái " ùm " Trường Nam đã ngã nhào xuống hồ. Phút giây té cắm đầu xuống hồ cậu nghĩ chuyến này mình xong đời rồi.

Cơ thể nặng trịch không thể ngoi lên, cậu cố nắm lấy mấy cây sen trong hồ kéo bản thân ngoi lên. Cậu vùng vẫy rồi la hét: " Cứu...cứu không biết bơi ah".

Bản năng sinh tồn trổi dậy cậu nhờ mấy cây sen mà kéo bản thân đến gần bờ hồ. Cậu lấy tay cấu vào đất trên bờ muốn leo lên, cậu nhờ người phía trên: " Thiên mau kéo tao lên ".

Thiên trên bờ nhìn cậu vùng vẫy dưới nước không biết làm sao, cậu nhóc hoảng sợ đứng chết trân một chỗ. Thiên không thể tin được mình mới vừa làm ra loại chuyện gì với anh hai nữa. Nó hoảng sợ lắc đầu xua tay: " Không phải em, em không có đẩy anh xuống hồ ".


Trường Nam không kiên nhẫn mà hét lên: " Còn đứng đó nhìn? Mày muốn nhìn tao chết sao? ". Thiên bị la thì giật mình tỉnh táo lại, nó nắm lấy tay cậu kéo lên.

Nhưng sức trẻ con không thể làm gì được, tay cậu còn dính đầy bùn đất khiến việc kéo cậu lên càng thêm khó khăn.

Trường Nam bắt đầu đuối sức, cậu la mắng thằng nhỏ: " Tao mà không lên được thì tao sẽ méc với cha là mày dí tao té hồ ".

Trong nháy mắt Thiên lại như biến thành người khác, sau khi cậu nói xong câu đó Thiên hất tay cậu không thèm kéo lên nữa. Nó nhặt cục đá lớn bên cạnh không cần suy nghĩ mà ném thẳng về phía cậu, Trường Nam hoảng hồn đưa tay ôm đầu.

Cục đá bị ném trước mặt cậu tạo ra mấy đợt sóng nước làm cậu bị đẩy xa bờ hơn. Cậu chưa vội mừng vì cái cục đá đó không trúng đầu thì cậu lại chới với giữa hồ không biết làm sao vào bờ. Cái nhân vật này được hệ thống mặc định là không biết bơi.

Thiên trên bờ nhìn cậu quơ tay múa chân dưới nước thì bày ra vẻ hả hê. Nó quay lưng đi vào nhà mặc cậu cầu xin tha thứ.

Trường Nam biết mình càng vùng vẫy la hét chỉ thêm tốn sức, nước tràn vào phổi sẽ không hô hấp được. Đáng lẽ ở cơ thể bình thường cái hồ này sẽ không là gì với cậu. Nhưng giờ cậu chỉ là một đứa con nít được mặc định không biết bơi mà thôi.

Cái cơ thể nặng nề khiến cậu dần chìm sâu xuống nước. Trước khi bị nước nuốt chửng cậu chỉ có thể hét thật to một lần: " Tâm!!! ". Sau đó hít một hơi thật sâu để mặc cơ thể chìm xuống hồ mà không làm gì được

Tâm đang ngồi trong thư phòng thì giật mình, y đang đọc sách thì tâm trạng bỗng dưng thay đổi. Y buông cuốn sách trong tay đi ra ngoài nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó nhưng bản thân y lại chẳng biết mình đang lo lắng vì cái gì. Tâm có cảm giác ai đã gọi mình hoặc do y tưởng tượng. Nhưng sao Tâm lại thấy khó chịu trong người thế này? Cảm giác như ngồi trên đống lửa này là sao?

Trường Nam cố gắng nín thở để nước không tràn vào đường hô hấp. Cậu không biết đã trôi qua bao lâu nhưng cậu cảm nhận mình đã nằm xuống đáy hồ sâu rồi mà chẳng ai đến cứu. Cậu thật sự sẽ chết thế này sao?

Cậu ngoan cường lắc đầu vươn tay về phía trước cầu mong có cánh tay nào đó kéo mình lên. Cậu sắp không chịu nỗi nữa, cậu thật sự không thể nhịn thở tiếp được.

" Trường Nam, Trường Nam, Trường Nam"

Trong cơn mơ màng cậu nghe ai đó kêu tên cậu tận ba lần, tiếng gọi dồn dập như hối thúc cậu mau tỉnh táo. Trường Nam không biết là ai gọi mà sâu dưới đáy hồ có thể nghe rõ đến thế.

Cái chất giọng đó nghe có chút u ám thêm phần hư ảo. Liệu cậu có đang bị ảo giác hay không? Hay đó là tiếng ông bà tổ tiên gọi cậu?

Cậu không muốn biết cậu chỉ muốn có ai đó vớt mình lên khỏi cái nơi lạnh lẽo này thôi. Chắc có lẽ cái chết đang gọi tên cậu. Trường Nam hoàn toàn bỏ đi cái suy nghĩ có ai đó sẽ cứu được mình.

Chắc cậu là tên kí chủ xui xẻo nhất vướng phải cái hệ thống sơ hở là đi đâu mất tăm mất tích. Lúc hoạn nạn chẳng thấy đâu mà lúc cộng điểm thì luôn có mặt để xem cậu có ăn bớt điểm gì của nó không.

" Khụ "

Cậu ho sặc sụa, nôn ra thứ nước dơ tanh bẩn dưới hồ. Đầu óc cậu choáng váng làm cậu không định hình được mình đang ở đâu. Cậu còn không biết tại sao mình có thể lên bờ được.

" Cậu ơi, cậu có sao không? Cậu nghe con nói không? ". Tâm sốc cậu vài cái cho cậu hộc nước trong người ra.

Trường Nam lắc đầu, cậu ôm chằm người trước mặt không cần biết trời trăng gì. Cậu ôm thật chặt cái thân thể ấm áp trước mặt, khát khao đòi hỏi hơi ấm từ Tâm. Cậu lạnh lắm!

Cậu không che giấu được nỗi sợ trong lòng, đôi mắt cậu đẫm lệ nhìn Tâm, giọng điệu oán trách: " Mày ở đâu? Mày đã ở đâu? Tao đã kêu cứu rất lớn mà...mày không nghe thấy sao? sao không đến cứu tao sớm hơn chứ? ".

Tâm xót xa lau nước mắt cho cậu chủ nhỏ, ôm cậu vào lòng vỗ về an ủi: " là con sai, con tất trách để cậu chờ...là tại con, đừng khóc nữa nhé ".

Trường Nam trong phút chốc nhận ra cách hành xử mình của không đúng cho lắm. Cậu ngại ngùng lau nước mắt dần dần lấy lại bình tĩnh.

Cậu bao biện cho những giọt nước mắt yếu đuối khi nãy: " Không có khóc...có gì rơi vào mắt nên tao mới khóc thôi ".

Tâm cười nhẹ gật đầu: " Vâng cậu không có khóc, cậu Nam rất mạnh mẽ ".

Y bế cậu vào nhà thay quần áo ướt ra, lấy một cái mền thật lớn quấn quanh người cậu.


" Cậu ấm hơn chưa? "

Trường Nam gật đầu, yên lặng nằm trong đống chăn ấm. Tâm chuẩn bị thêm một chậu than dưới gầm giường để sưởi ấm. Thấy Nam ngồi thẫn thờ Tâm từng chút mở lời: " Cậu..sao cậu lại té xuống hồ vậy ".

Trường Nam có hơi hoang mang một chút, để cậu nhớ xem tại sao cậu lại nằm dưới đó nhỉ? À, cậu bị nó doạ té xuống hồ. Nếu lúc đó cậu để cho nó bắt được thì không cần phải hụt chân rớt xuống hồ đó rồi. Nhưng nếu bị nó bắt được thì số phận của cậu không chừng còn tệ hơn.

Nó còn không kéo cậu lên ngược lại muốn dìm chết cậu. Thiên nó đã cố gắng muốn đẩy cậu xa bờ nhất có thể, nó biết cậu không biết bơi còn chọi đá xuống trước mặt cậu làm cậu bị đẩy ra tận giữa hồ. Nó là cố tình giết chết cậu.

Trường Nam lắc đầu không muốn nói: " Thôi bỏ đi, do tao không cẩn thận ". Sự việc này còn nhiều ẩn tình cậu phải truy cứu rõ ràng với hệ thống mới được.

Nhưng cũng tức thật chứ, cậu với IQ của một người lớn vậy mà còn bị một đứa con nít hại mình xuýt chết đuối. Trên cuộc đời cậu chưa bao giờ gặp được đứa con nít nào nguy hiểm như thế.Tuổi đời chưa bao nhiêu mà đã biết cách hại người rồi.

" Vậy sao cậu lên bờ được? Cậu đâu biết bơi "

" Hả? "

Trường Nam có chút ngỡ ngàng: " Không phải mày cứu tao lên sao? ".

" Khi con đến chỉ thấy cậu nằm ở trên bờ rồi "

Trường Nam hoang mang, cậu cắn đầu ngón tay suy nghĩ. Nếu không phải Tâm cứu cậu thì ai cứu đây? Thiên chỉ là đứa con nít không biết bơi thì không thể nào. Nếu là người khác tại sao lại để cậu nằm trên bờ chờ Tâm đến?

Cậu tập trung suy nghĩ cố gắng nhớ lại. Lúc cậu chìm xuống đáy hồ thì có ai đó gọi cậu, tiếng gọi nghe xa xăm nhưng lại rất rõ ràng. Cậu nghe rõ gọi tên cậu tận ba lần làm cậu phải cố mở mắt để xem là ai. Nhưng cậu không thấy cũng không biết là ai hay do cậu uống nước đến sảng mê?

Mặc dù giọng nghe hơi u ám trầm khàn nhưng không gây cho cậu cảm giác đáng sợ, vang vọng từ một nơi xa xăm nào đó đến tận đáy hồ lạnh giá.

Trường Nam lắc đầu không biết, cậu không nhớ. Tâm nắm lấy bàn tay nhỏ của Trường Nam quỳ xuống.

" Lần này là lỗi tại con, con sẽ tự nhận phạt, mong cậu chủ tha thứ ".

Trường Nam ngại ngùng rút tay lại, cậu trợn mắt nhìn Tâm đang quỳ mà trách mắng: " Thích ăn đòn lắm hả cái thằng này? Mày giữ mồm miệng cho tốt chuyện hôm nay mà đến tai mẹ tao thì không yên đâu. Mẹ tao mà ra tay thì mày chỉ có nằm bệnh mấy ngày. Mắc công lại tốn tiền thuốc thang cho mày nữa thì lãng phí "

Muốn trách thì phải trách hệ thống lại tạo ra một cái thế giới bị lỗi, nhân vật được thiết lập sai cốt truyện.

" Dạ con biết rồi " _ Tâm gật đầu cười thầm trong lòng. Dù cậu thiếu gia nhỏ này có trịch thượng, kiêu ngạo nhưng y thấy cậu cũng quan tâm đến người khác. Y biết dù lời nói của cậu có chua ngoa, khó nghe nhưng mấy ai lại nhìn ra cậu quan tâm y nhường nào.

Tự nhiên một cơn đau đầu âm ỉ kéo đến làm cậu khó chịu đến nỗi vò đầu bứt tóc.

" Ah ".

Đầu đau như búa bổ khiến Trường Nam quằn quại cào cấu chăn mền trong đau đớn. Tâm lo lắng giữ tay cậu lại không cho cậu cào đến đầu tóc của mình. Trường Nam nhăn mặt như đau đến không thể chịu nỗi: " Ah đau đầu quá..".

" Để con gọi thầy lang đến nha "

" Không cần, không..."

Tâm vừa quay lưng đi thì Trường Nam như bị vuột mất cái phao cứu sinh duy nhất của mình. Cậu chồm đến ôm chặt lấy Tâm, cầu xin y đừng đi: " Đừng, đừng đi".

Cậu không biết tại sao nhưng cậu cảm thấy ngay lúc này chỉ có Tâm mới có thể cứu cậu. Nam dụi đầu vào ngực Tâm như đòi hỏi y xoa dịu cơn đau cho cậu.

Tâm bối rối không biết làm sao chỉ đơn giản là đáp lại cái ôm của cậu. Tâm vòng tay ôm cậu vào lòng xoa xoa đầu rồi nhấn huyệt thái dương. Y vừa xoa đầu vừa động viên an ủi : " Con đây, cậu đừng lo ".

Trường Nam rút mình thật sâu trong lòng ngực của Tâm. Cơn đau đầu truyền đến như những cơn sóng dữ từng đợt dội vào như muốn phá hủy mọi thứ trong đầu cậu.

Trường Nam bấu tay vào áo của Tâm lấy nó làm điểm tựa để vượt qua cơn đau. Cậu đay nghiến: Con heo chết tiệt đó mà xuất hiện nhất định sẽ băm nó, cạo lông nó làm heo bảy món.

Chắc vì do quá đau nên cậu dần mất đi ý thức mà nữa tỉnh nữa mê. Cậu thấy trước mắt mình mờ nhạt chẳng nhìn rõ nhân dạng của Tâm nữa.

Đôi mắt nhắm nghiền, đôi tay buông rời khỏi điểm tựa duy nhất cậu để mặc mọi thứ mà thiếp đi. Có lẽ đã vượt quá giới hạn chịu đựng nên cậu đã ngất đi vì đau. Nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu...

Trong làn nước đục ngầu cứ tưởng như cậu đang rơi vào đáy vực thẩm lại có một bóng dáng to lớn bơi đến phía cậu.


Đơn giản mà một cái bóng đen ngoài ra nhân dạng thế nào cậu chẳng rõ. Nhưng cậu lèm nhèm thấy người đó dang rộng vòng tay ôm gọn cái cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng.

Chiếc bóng đen đó bao quanh cơ thể cậu như cái hố đen vũ trụ đang nuốt một hành tinh nhỏ bé. Trông có vẻ rất đáng sợ nhưng không... nó ấm áp và mang theo một cảm giác quen thuộc. Linh cảm cậu như muốn nói 'sinh vật đen thui' đó không làm hại cậu. Dù vậy cậu không thể nhận ra thứ đen thui đó là ai.

Là ai?

Người ấy có nói với cậu điều gì đó nhưng cậu không nghe thấy. Cậu chỉ nghe tiếng nước ùng ục sôi sục bên tai như cái âm thanh nước nấu sôi vậy. Trường Nam nghiến răng, cậu ghét bản thân phải mịt mờ suy đoán thế này.

Là ai đã đến cứu cậu?

Trường Nam trong tình trạng mê sảng hỏi những câu kì lạ làm Tâm lo lắng: " Ai? Là ai vậy? ".

Tâm thấy trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, y lấy khăn lau cho cậu ân cần hỏi han: " Còn đau không cậu? Cậu hỏi ai? ".

Trường Nam giật mình tỉnh dậy thấy Tâm thì vội ôm lấy y. Cậu mím môi níu lấy vạt áo của Tâm: " có ma..ma nước".

Tâm xoa đầu cậu trấn an: " Không có ma cỏ gì đâu, cậu nghỉ ngơi đi ".

Trường Nam không an tâm mà nằm xuống. Cái thứ đen sì đó đã cứu cậu sao? Hay nó là ma da?

Tâm hôn lên mu bàn tay cậu, y nở nụ cười rạng rỡ làm xua tan đi nỗi lo âu của cậu: " Con sẽ luôn ở đây bảo vệ cậu mà ".

Trường Nam luôn luôn thề với đất trời là mình trai thẳng nhưng cậu cũng phải chào thua với Tâm. Thử đổi trường hợp của cậu là nữ chính thử xem chắc chắn sẽ bị đổ gục trong một nốt nhạc. Ngay lúc mình bất an nhất thì lại có một người nam nhân vừa điển trai vừa dịu dàng ân cần thế này thì có ai không xiêu lòng mà yên tâm giao phó cả đời cho anh ta.

Trường Nam luôn chê bai cái tình cảm vừa gặp đã yêu của nam nữ chính nhưng bây giờ cậu nhận ra rồi. Do cậu không phải nữ chính nên không hiểu được cái cách cưa cẩm dịu dàng ít tốn sức lại vô cùng hiệu quả này của nam chính.

Thấy Trường Nam cứ ngây dại nhìn mình mãi Tâm tưởng cậu bị sốt mà đưa tay lên trán cậu kiểm tra. Nhiệt độ cậu vẫn bình thường nhưng cậu đã nhìn y rất lâu mà không chớp mắt rồi.

" Cậu? Cậu ơi? "

Tâm khuơ tay qua lại trước mặt Trường Nam làm cậu giật mình: " Làm gì vậy? ".

" Sao cậu nhìn con quài vậy? Trên mặt con dính gì hả? Hay cậu thấy không khoẻ ở đâu ".

Trường Nam thở hắc ra một hơi: Đẹp trai rồi không cho nhìn hả? Đẹp trai mà hỏi nhiều ghê. Thích thì nhìn thôi chứ bệnh tật gì.

Trường Nam quay lưng về phía y giấu đi sự ngại ngùng: " Không có gì ".

" Cậu không khoẻ ở đâu thì cứ nói với con đừng giấu giếm nha "

Trường Nam bĩu môi chê bai cái tên người ở đẹp trai được cái ngu ngốc, cậu trả lời hời hợt: " Biết rồi, ra ngoài đi ".

" Vậy cậu ngủ ngon "

Tâm lấy cái mền gắp lại thành hai đắp ngang bụng cậu: " Ở dưới con có để chậu than cậu thấy nóng thì kéo nó ra nha ".

Trường Nam xoay người lại chất vấn: " Tại sao tao phải kéo? Mày phải kéo cho tao chứ ".

" Vậy bây giờ con đem chậu than ra ngoài luôn nha "

" Ai mượn? ". Cậu trợn mắt nhìn Tâm khiến y như chết dứng không dám hó hé nữa lời.

Tâm cuối cùng lại thở dài không biết làm sao mà chiều được cậu thiếu gia khó tính này nữa: " Cậu đừng kiếm chuyện nữa, làm ơn đi ngủ giúp con đi ".

" Ai thèm kiếm chuyện với mày "

Trường Nam xoay lưng không thèm nói chuyện với y nữa. Tâm cũng không nói nữa mà đứng dậy ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa Nam quay người lại sững sờ một lúc.

Trường Nam tưởng y sẽ kiểu ' thôi cậu đừng giận con mà, lỗi của con..v..v ', vậy mà y lại đi thẳng ra ngoài luôn làm cậu có chút hụt hẫng: Nói vậy cũng không ở lại xin xỏ gì sao? Trai đẹp thời nay nó lạnh lùng thế hả?

Cậu mới là người không thèm quan tâm. Trường Nam nhắm mắt muốn ngủ một giấc thật ngon và sau đó sẽ kiếm chuyện với nam chính tiếp.

*Do off lâu nên t đăng chap dài mong m.n k ngán *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận