“Cô có thể hiểu tiếng zombie à?” Ngụy Trát một lời khó nói hết nhìn Bạch Ngọc Câu.
“Đương nhiên rồi!”
Bạch Ngọc Câu chỉ đám học sinh ở đây: “Người có mặt ở đây làm gì có ai không hiểu tiếng zombie chứ, nếu không chúng tôi giao tiếp kiểu gì?”
“Chưa kể đây còn là con của tôi, sao mẹ có thể không hiểu con trai con gái mình đang nói gì được chứ!”
Nông Thiên Tình bỗng ho vài tiếng. Cô ấy tiện tay túm một học sinh vừa từ nơi này đi qua.
Học sinh đó là Trương Tam, Nông Thiên Tình hỏi: “Cậu cũng hiểu tiếng zombie à?”
Cô ấy không tin, chẳng lẽ loại tiếng grào grào grào này có thể phiên dịch sang tiếng Trung được ư?
Không thể nào!
Nhất định là giả dối!
Trương Tam nhìn cô ấy: “Hiểu chứ.”
Cậu ta đi tới chỗ zombie đang cầm laptop: “Tiểu Minh, laptop này dùng tốt không?”
Zombie: “Grào!”
Dùng tốt lắm! Thoải mái hơn nhiều so với việc viết bằng tay.
“Nhỉ? Tôi đã bảo muốn máy tính thì cứ tới tìm Trương Tam tôi không sai vào đâu được” Trương Tam khoác lên vai nó, dáng vẻ như thể anh em tốt.
Cả người đám Ngụy Trát như hóa đá khi thấy cậu ta thật sự có thể giao tiếp với zombie.
Hoa Tử yếu ớt hỏi một câu: “Tiếng zombie có khó học không?”
Bạch Ngọc Câu đắc ý nói: “Không khó chút nào!”
Cô có thiên phú dị bẩm, không cần học cũng có thể nghe hiểu được.
Về phần những người khác thì phải tùy theo năng lực của họ.
“Vậy là tốt rồi!” Cuối cùng Nông Thiên Tình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không ngờ tới chỉ ở trong hầm trú ẩn một thời gian, lúc bước ra cả thế giới đã thay đổi.
Không chỉ phải đi học, mà lên lớp còn phải học tiếng zombie!
Thật đáng sợ!
Nhưng họ cần phải học ngôn ngữ này, nếu không sau này giao tiếp với zombie kiểu gì đây.
Nếu không giao tiếp được bằng lời nói, ai biết zombie grào grào có phải đang mắng họ không.
Haiz, tưởng tượng đến thôi đã muốn trọc đầu.
“Sao mọi người chưa ăn cơm?” Bạch Ngọc Câu mở miệng hỏi: “Tôi đưa mọi người tới nhà ăn nhé?”
Tất cả vội vàng gật đầu, bọn họ cũng hơi đói.
Vừa hay tới nhà ăn xem những gì người này nói có thật không. Tuy rằng họ đã tận mắt chứng kiến bộ dạng anh em tốt của con người với zombie.
Nhưng có lẽ nhà ăn không có nhiều đồ ăn ngon tới thế?
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy thì họ mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
Mọi người tới nhà ăn, đúng lúc bây giờ là thời gian nghỉ trưa.
Bạch Ngọc Câu dẫn bọn họ nhận vài suất cơm. Họ bưng đĩa cơm ngửi thấy mùi thơm của cơm mà suýt trào nước mắt.
Đây là món ngon gì thế này!
Bắt đầu ăn!
————
“Tiểu Minh, lát nữa có tới ký túc xá của tụi tôi không?” Trương Tam thân thiết gọi tên zombie.
Zombie cẩn thận dùng móng vuốt cầm laptop: “Grào?”
Chơi game à?
Trương Tam gật đầu: “Tất nhiên rồi! Chúng ta chơi CS đi.”
Giờ họ đã kết nối được với mạng LAN nên việc chơi CS không thành vấn đề.
Zombie: “Grào…”
Nhưng tôi muốn học bài.
“Uầy, học tập thì lúc nào chẳng được, cậu không coi tôi là anh em à?”
Zombie: “Grào…” Thôi được rồi.
Lúc này Trương Tam mới vui vẻ ra mặt. Lại nói tiếp, trong lúc tình cờ cậu ta phát hiện zombie này là bạn cùng phòng của cậu ta - Thượng Giả Minh.
Thượng Giả Minh năm nay hai mươi hai tuổi, ngày thường là học sinh giỏi.
Lúc mạt thế tới cậu ta đang ở trong thư viện, không ngờ lần tiếp theo gặp mặt cậu ta đã biến thành zombie.
Lúc Trương Tam và Triệu Phù nhìn thấy cậu ta đều choáng váng hết cả người. Tuy nói Thượng Giả Minh biến thành zombie xong không dễ nhận ra.
Nhưng với những người ngày đêm ở chung như bọn họ mà nói, Thượng Giả Minh có hóa thành tro bọn họ cũng… quả này thật sự không nhận ra nổi.
Nhưng họ liếc mắt một cái có thể nhận ra cậu ta trong đàn zombie.
Nhưng Tiểu Minh biến thành zombie không còn nhớ tới họ nữa.
Trương Tam và Triệu Phù chỉ có thể đăng ký khóa học ngôn ngữ zombie của Triều Tiểu Trân.
Sau khi chăm chỉ học tập trong một tuần họ mới hiểu được sự ảo diệu của ngôn ngữ zombie.
Cũng ít nhiều nhờ sự giảng dạy tốt của Triều Tiểu Trân. Sau khi Triều Tiểu Trân nghiên cứu xong ngôn ngữ zombie, cô ấy đã dạy nó theo cách đơn giản nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chuyện đầu tiên Trương Tam và Triệu Phù học xong chính là đi tìm Tiểu Minh.
Không ngờ dù Tiểu Minh biến thành zombie vẫn là học sinh giỏi ham học tập.
Hoàn toàn không giống đám người phàm bọn họ.
Vẫn nhờ Triệu Phù nghĩ ra cách. Cậu ta chạy tới thư viện tìm được laptop ban đầu của Tiểu Minh về.
Lúc này mới khiến bọn họ gần nhau hơn.
Tục ngữ nói, con không chê mẹ xấu, chó không khinh nhà nghèo. Bọn họ làm bố cũng không thể ghét đứa con mình vì nó đã biến thành zombie.
Vậy nên hiện giờ họ lại tụ vào với nhau.
Không ít người đều tìm được bạn bè, bạn thân biến thành zombie giống như họ.
Mối quan hệ hiện giờ rất tốt.
Tiếc rằng zombie bên ngoài đều khó huấn luyện, chẳng biết Bạch Ngọc Câu làm thế nào để đàn zombie này ngoan ngoãn học tập và không cắn người.
Hôm nay trường cho nghỉ hai ngày, không ít học sinh zombie đều tính đi chơi vui vẻ.
Sau khi Bạch Ngọc Câu giao nhóm Ngụy Trát cho hiệu trưởng thì đi đón ba đứa con trở về nhà.
Dọc đường Tang Tinh liên tục muốn dán người lên: “Mẹ ơi~”
Bạch Ngọc Câu có phần không chịu nổi độ dính người của đứa con lớn này: “Lớn thế này rồi mà con không thể độc lập hơn một chút à?”
“Ngày nào cũng gọi mẹ thì sau này con ra ngoài đi làm phải làm sao?”
Tang Tinh: “Vậy con sẽ không ra ngoài làm việc!”
Bạch Ngọc Câu vung cái tát hất cậu bay xa: “Con định muốn ăn bám bà già này cả đời à!”
Cô tức giận nhìn cặp sinh đôi của mình: “Mấy đứa cũng thế! Có chăm chỉ học tập không?”
“Sao tới bây giờ vẫn chưa học được vi phân và tích phân!”
“Học khó thế à?”
Tiểu Hoàng: “Grào…” Cứu mạng!
Tiểu Lam: “TvT”
Tại sao zombie còn phải học vi phân và tích phân! Oa!
Ban đêm.
Chờ sau khi chồng và ba đứa con đều ngủ, Bạch Ngọc Câu mới sờ tới sờ lui: “Cho ta một tá bia.”
Hệ thống Mỹ Thực: “Được! Ký chủ có chuyện gì vui à?”
“Haiz, ta làm gì có chuyện vui chứ.” Bạch Ngọc Câu cầm chai bia vừa xuất hiện lên uống một ngụm.
“Ta không ngờ con của ta lại ngốc như thế, huhuhu.”
“Dạy con khó quá, nuôi con khó quá!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ký chủ… có phải cô yêu cầu quá cao không?”
Nhiệm vụ của nó là yêu cầu ký chủ dạy con phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ là được.
Trong đó đức là rèn luyện ý chí nghị lực.
Hiện giờ xem ra dưới áp lực của Bạch Ngọc Câu, ý chí của bọn họ rất kiên cường! . Truyện Thám Hiểm
Trí tức là bồi dưỡng tam quan của họ, dạy họ một ít đạo lý, về phần này các giáo viên ở đại học M làm rất tốt.
Nếu họ chăm chỉ học, sớm hay muộn cũng hoàn thành nhiệm vụ này.
Thể là tố chất cơ thể.
Cái này… thể lực của zombie thì khỏi cần phải nói. Về phần Tang Tinh, tố chất cơ thể cậu cũng thuộc loại mạnh mẽ!
Mỹ là bồi dưỡng thẩm mỹ quan của tụi nhỏ.
Vụ này nói thật là làm khó Bạch Ngọc Câu. Cô thì có khiếu thẩm mỹ gì?
Đây là người đặt tên cho Tiểu Mỹ là Tiểu Mỹ, đặt tên cho hai đứa nhỏ là Tiểu Lam và Tiểu Hoàng!
Người này thì có thẩm mỹ gì chứ!
Bỏ đi, cái này chỉ có thể phụ thuộc vào các giáo viên.
Vất vả cũng phải trông cậy các giáo viên thôi.
Hệ thống Làm Mẹ Tốt lặng lẽ thở dài một hơi. Tuy nhiệm vụ diễn ra rất tốt đẹp.
Nhưng hình như ký chủ có làm gì đâu
Hôm sau.
Bạch Ngọc Câu tỉnh dậy vào sáng sớm, cô ngồi trên ghế với cái đuôi cụp xuống.
“Meo ~”
Cô là một con mèo trắng luôn sống ở đại học M.
Cũng nhờ nền giáo dục hun đúc ở đây.
Cuối cùng!
Trong buổi sáng ngày hôm nay cô đã hóa hình người, đương nhiên cô cũng giữ lại những nét đặc trưng của mình.
Cô có một đôi tai mèo màu hồng rất dễ thương, còn thêm một cái đuôi mèo mềm mại xõa tung.
“Meo~”
Cô duỗi móng vuốt cào lên bàn hai lần, sau đó bắt đầu tuần tra lãnh thổ hàng ngày.
Toàn bộ đại học M đều là lãnh thổ của một con mèo là cô!
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Sợ thật! Sao ký chủ mọc ra tai mèo và đuôi mèo vậy?”
Hệ thống Đánh Dấu: “[Tách] [Tách] ký chủ kawaii!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đó là quà ký chủ nhận được từ lần đăng nhập trước! Bổn thống thề tuyệt đối ta không có thao tác ngầm nào!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Tu Tiên: “…” Chắc chắn mi đang thao tác ngầm!
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ muốn ăn cá khô không? Có cả cỏ bạc hà nữa ~”
“Được đó meo ~” Bạch Ngọc Câu ngậm cá khô xuống tầng.
Cô đi từng bước tới, chỉ cảm thấy việc điều khiển hai chân người thật dễ dàng.
Quả nhiên! Cô là mèo con thông minh nhất trên thế giới!
Cô muốn thống trị toàn bộ con người! Để tất cả bọn họ phải quỳ gối dưới móng mèo của Tiểu Bạch cô!
Là con mèo duy nhất trong toàn trường đại học, nơi đầu tiên cô muốn tuần tra là nhà ăn.
Nhà ăn là một nơi quan trọng với các chiến lược gia nhà binh, không thấy nhiều mèo tranh giành địa bàn thì trước tiên chúng phải chiếm nhà ăn à.
Có nhà ăn có thể không lo ăn uống, làm một con mèo béo.
Cô bước vào nhà ăn bằng những bước chân mèo, vừa vào cửa đã thấy rất nhiều con sen đang nhìn cô.
Hùng Bồng Bồng mở miệng: “!!! Dễ… dễ thương quá đi!”
“Kawaii!”
“Ôi chúa ơi! Cat girl (*)! A a a! Dì muốn hút!”
(*) Cat girl: Là từ sinh ra từ thế giới giả tưởng, chỉ giới nữ được nhân cách hóa thành hình mèo. Cat girl trong manga anime là những cô bé có tai mèo, đuôi mèo đặc thù, trong hiện thực bé mèo chỉ các cosplay giả thành mèo…
“Ưm! Tôi chảy máu mũi rồi!”
“Hiện giờ cô ấy không phải là thư ký trưởng à? Hình như đổi vai trò rồi, chúng ta nhanh chóng quan sát rồi hòa nhập vào đi!”
“Ư ừ! Dễ thương quá đi mất ~”
Bọn họ nhỏ giọng thảo luận. Đầu óc Bạch Ngọc Câu có chút vấn đề đã không phải chuyện gì bí mật trong đại học M.
Thậm chí các học sinh và giáo viên còn tích cực diễn.
Đảm bảo cho Bạch Ngọc Câu có trải nghiệm nhập vai tốt nhất.
“Meo ~” Bạch Ngọc Câu nhìn họ ăn cơm. Cô bước từng bước về phía cửa sổ nhà ăn.
“Meo! Tôi muốn cái này!” Cô chỉ vào một miếng chân gà to với nước miếng chảy ròng ròng.
Nhìn thơm quá đi, chắc hẳn rất ngon đây!
Bùi Song nhìn cô mèo trước mặt, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi: “Hôm nay cô không ở bên cạnh hai đứa nhóc kia à?”
Không phải ngày nào đi ăn cơm cô cũng dẫn theo hai con zombie nhỏ với tên tóc hồng kia à?
Bạch Ngọc Câu nhận đùi gà của anh ấy, không nhịn được cắn một miếng: “Đứa nhóc gì chứ, meo ~”
Cô cầm đùi gà xoay người, vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ là con của giám đốc phụ trách vườn rau sao?
Giám đốc khu vườn là một bà mẹ đơn thân, trước kia khi Bạch Ngọc Câu còn là mèo cô rất thích tới vườn rau chơi
Thi thoảng cô cũng chơi với hai đứa trẻ kia.
Có lẽ con sen tốt bụng ban nãy nói về họ rồi.
Cô ăn đùi gà rồi bước ra ngoài, đã tuần tra xong nhà ăn!
Rất an toàn! Không có kẻ địch bên ngoài!
Giờ tới lúc tới thăm nơi khác rồi!
“Meo!”
Bạch Ngọc Câu mới bước khỏi nhà ăn thì tóc đã dựng lên. Cô thấy trước mắt mình có một con mèo sau khi hóa hình thì cả người trụi lủi xấu xí.
“Meo meo meo! Sao cậu không có đuôi và tai thế?”
Con mèo chết tiệt này! Có phải con mèo này định giành lãnh thổ với cô không?
Tang Tinh chớp đôi mắt: “Meo ~”
“Đây là địa bàn của tôi! Cậu không được tới đại học M! Tôi đã tiếp quản nơi này rồi! Cậu đi nơi khác đi!” Bạch Ngọc Câu cảnh giác nhìn chằm chằm cậu, còn ha một hơi về phía cậu: “Ha!”
“Không không không, không phải em tới giành lãnh thổ.” Tang Tinh vội vàng nói: “Em nghe bảo Mèo Đại vương ngài rất lợi hại nên muốn tới đây làm đàn em mèo của ngài!”
“Mèo Đại vương?” Bạch Ngọc Câu nghiêng nghiêng đầu, đôi tai mèo trên đầu cũng lắc lư theo.
Tuyệt vời! Từ nay trở đi cô chính là Mèo Đại vương!
Cách đó không xa đám người Ngụy Trát vừa rời giường đi ăn cơm: “…”
“Có phải mắt tôi có vấn đề hay không, hình như tôi thấy cô ấy mọc tai và đuôi?”
Nông Thiên Tình dụi mắt: “Mắt cậu không có vấn đề đâu, cái đuôi của cô ấy còn động đậy nữa!”
“!!! Cô ấy là mèo… tinh?”
Con ngươi Hoa Tử sợ hãi: “Đừng nói chúng ta phải học tiếng mèo nhé?”
Tổn thọ quá!
Sau khi mạt thế đến có thêm hai ngôn ngữ thì phải làm sao đây! Online chờ!