Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Ngày 10 tháng 9 năm 2099, thời tiết âm u.

Hôm nay tâm trạng của tôi giống như thời tiết, lạnh lẽo còn mang theo cả tiếng sấm.

Đã quên giới thiệu, tôi tên Giang Tiểu Võ, năm nay 21 tuổi. Tôi vốn đang ở tuổi đi học đại học, lại gặp mạt thế.

Trong mạt thế này, tôi lăn lê bò toài đánh đấm, tôi vốn tưởng rằng tôi có thể sống sót đã rất tốt rồi.

Tôi đi đến nơi tên căn cứ Vương Triều này. Tôi dựa vào ba tấc lưỡi không xương với con mắt quan sát, cuối cùng bò được từ khu D lên khu A.

Như nhật ký có thể thấy được, tôi là một người thường không có dị năng. Tôi vốn tưởng mình sẽ sống mãi thế này.

Mãi khi tôi bò lên thành đàn em của Triệu Hoài – lão đại quá cố của tôi. Anh ta là một tên khốn khiếp, mà tôi lại là người có lòng lương thiện.

Mỗi lần anh ta đều sẽ hại vài người. Tôi không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể để cho bọn họ có thể diện.

Nhưng mà ngày hôm qua lại khác, ngày hôm qua hai người mới đến khu B dẫn theo hai cat girl.

Mà hai cat girl này, à không, trong đó có một mèo nam, ban đầu tôi còn suy nghĩ xem tại sao trong thế giới này lại có cat girl.

Lại không ngờ Mao Mao Trùng đại nhân cũng có ý với hai bé mèo này.

Vì thế, bọn họ tranh đoạt, tôi ở phía sau nhìn.

Bọn họ đánh nhau, tôi ở phía sau nhìn.

Triệu Hoài chết, tôi quỳ gối ở sau nhìn.

Thời Thạch chết, tôi quỳ gối ở sau nhìn.

Mãi đến khi, căn cứ thay đổi lãnh đạo.

Lãnh đạo mới tên là Mèo Đại vương, là một cái tên rất độc đáo, mức độ kỳ lạ sánh ngang tên Mao Mao Trùng đại nhân.

Không sao cả! Với tôi mà nói đổi đại ca thì cũng vậy thôi.

Dẫu sao tôi chỉ là một người bé nhỏ đáng thương cầu được sống trong kẽ hở mà thôi.

Nhưng mà tôi không ngờ đại ca mới đến phong cho tôi làm quân sư. Quân sư đó!

Đấy là dưới một người trên vạn người... khụ khụ, hai người... à không, dưới ba người trên vạn người.

Tôi mừng như điên. Tôi mưa rền gió dữ, tôi vui mừng phấn chấn, tôi kích động muốn hiến đồ tốt nhất ở căn cứ cho Đại vương!

Nhưng Đại vương khinh thường nhìn những thứ tầm thường đó!

Tôi nhanh trí đưa Đại vương tới đập chứa nước, Đại vương vui vẻ!

Đại vương nhảy xuống!

Đại vương... chết rồi...

Tôi khóc lóc thảm thiết, tôi thành kính khẩn cầu, tôi mưa rền gió dữ.

Tiếp theo, bé mèo nam vẫn luôn đi theo Đại vương cũng nhảy theo vào.

Cậu hô to một tiếng: “Đại vương! Em đến tìm chị!”

Bùm một tiếng, bóng dáng của cậu hoàn toàn biến mất, biến mất không còn chút gì. Trong đầu tôi chỉ còn lại tai mèo và đuôi mèo phe phẩy của cậu.

Cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.

Là tôi! Là tôi đã hại chết Mèo Đại vương!

Bé mèo nam cũng đuổi theo Đại vương. Tôi thì sao?

Giang Tiểu Võ viết đến đây không khỏi lã chã rơi lệ. Anh ấy nhìn tuyệt bút thư hoặc là nhật ký trên mặt đất lại nhìn thoáng qua cô bé ngơ ngác ở bên cạnh.

“Anh đi đây, em về đi, đi tìm Mao Mao Trùng đại nhân.”

Đúng vậy! Anh ấy để lại cho cô bé này sự lương thiện cuối cùng! Có lẽ Mao Mao Trùng đại nhân sẽ đối xử tử tế với cô bé!

Giang Tiểu Võ đứng ở cạnh đập chứa nước. Anh ấy nhìn trời đã sáng, nhìn mặt nước qua một đêm không có động tĩnh.

Anh ấy hô to một tiếng: “Hôm nay! Chỉ sợ tôi cũng làm trung thần đi theo Đại vương thôi!”

Dứt lời, anh ấy chảy 3000 mét nước mắt, nhắm mắt lại nhảy xuống!

Nước rất lạnh, anh ấy ục ục ục ục. Nước rất sâu, anh ấy ục ục ục ục.

Ngay lúc ý thức sắp mơ hồ, anh ấy loáng thoáng nghe được có người nói chuyện.

“Cảnh đẹp Tây Hồ ~ tháng ba trời trong ~ Tiểu Tinh, có phàm nhân rơi xuống nước. Chúng ta mau đi cứu hắn thôi ~”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Được rồi! Tỷ tỷ ~”

Giang Tiểu Võ: “???”

Chắc là anh ấy xuất hiện ảo giác trước lúc chết. Sao anh ấy lại nghe được giọng Bạch nương tử.

Bạch Ngọc Câu mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, mái tóc trắng của cô được búi thành hai búi, trên hai búi tóc treo một miếng vải trắng.

Cô lắc mình một cái đến bên cạnh phàm nhân rơi xuống nước: “Híttttt! Phàm nhân này... đúng là bình thường!”

“Tiểu Tinh, chúng ta mau mau đưa hắn lên bờ đi!”

Tang Tinh mặc một bộ đồ xanh: “Vâng ~ tỷ tỷ ~”

Hai người như ngư long ra khỏi nước, đập chứa nước phá một tiếng, hai người đã xuất hiện trên bờ.

Bạch Ngọc Câu vừa nhìn thấy cô bé này, lại nhìn thoáng qua người đàn ông sắp chết đuối nằm trên đất: “Ồ! Đây dĩ nhiên là con của người này!”

“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Vì sao luẩn quẩn trong lòng muốn tìm cái chết đây ~”

Cô làm hoa lan chỉ, nói với Tang Tinh: “Tiểu Tinh, em mau hô hấp nhân tạo cho hắn một lần. Nếu không con của hắn sẽ đau lòng ~”

Tang Tinh nhìn Giang Tiểu Võ. Cậu dứt khoát thả áp chế trọng lực có quy luật ấn lên người Giang Tiểu Võ.

“Phì! Khụ khụ!” Giang Tiểu Võ hộc ra một ngụm nước. Anh ấy mơ màng mở mắt ra.

Người trước mặt mặc bộ đồ trắng, kiểu tóc quen thuộc trên đầu kia, còn có người áo xanh quen thuộc ở cạnh cô, Giang Tiểu Võ không nhịn được lại ho khan hai tiếng.

“Bạch... Bạch nương tử?”

“Ui da, phàm nhân nhà mi sao nhận ra Bạch nương tử ta?” Bạch Ngọc Câu che mặt cười hì hì.

“Mi chớ có sợ hãi, bọn ta không phải yêu quái. Bọn ta cũng là phàm nhân giống mi thôi ~”

Giang Tiểu Võ: “!!!”

Cô... nghiêm túc à?

Anh ấy nhìn Đại vương trước mắt, trong lòng đầy nghi hoặc. Anh ấy nhớ rõ ngày hôm qua Đại vương là tai mèo đuôi mèo mà?

Sao ở trong nước cả đêm lại biến thành Bạch nương tử.

Đổi quần áo ở đâu thế!

Còn có Tiểu Tinh kia, quần áo của cậu ở đâu ra!

Tai mèo và đuôi mèo meo meo meo của hai người đâu? Bị cá ăn à?

“Nhân gian thay đổi nhiều thật.” Bạch Ngọc Câu nhìn căn cứ này, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Cho đến nay, cô và Tiểu Tinh đều ở đập chứa nước cố gắng tu hành, chỉ vì tránh né Pháp Hải đuổi theo.

“Ôi, cũng không biết ân nhân của ta hiện giờ chuyển thế ở đâu?” Bạch Ngọc Câu sâu kín thở dài.

Cô nhìn thời tiết âm u này: “Tiểu Tinh, chúng ta đi thôi.”

Cô nói xong móc ra một cái chổi, sau đó cưỡi lên, Tang Tinh cũng ngồi lên theo.

Giang Tiểu Võ: “Khoan đã! Hai người muốn đi đâu!”

Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy một cái: “Đương nhiên là đi tìm ân nhân đã cứu ta mấy trăm năm trước.”

Giang Tiểu Võ: “!!!”

Đại vương! Cô làm sao vậy Đại vương!

Anh ấy còn chưa kịp há miệng hỏi, đã thấy Bạch Ngọc Câu cưỡi chổi dẫn theo Tang Tinh nhanh như chớp rời đi.

“Vì sao Bạch nương tử phải cưỡi chổi?” Tú Tú cắn ngón tay nhìn Bạch Ngọc Câu rời đi.

Giang Tiểu Võ ho khan một lát, phun nốt chỗ nước còn lại ra: “Anh cũng không biết. Có lẽ Bạch nương tử xem phim hoạt hình nước ngoài.”

Anh ấy biết quỷ gì đâu!

Sao Bạch nương tử lại cưỡi chổi. Đấy không phải nữ phù thủy à?

Khoan đã! Mèo Đại vương! Cô đi rồi thì tôi phải làm sao đây!

Đại vương! Đại vương!



“Oa, sao nhân gian đột nhiên nhiều yêu ma quỷ quái thế? Chúng ta diệt trừ bọn nó đi!” Bạch Ngọc Câu ở trên trời nhìn zombie dưới đất.

Tang Tinh nhìn thoáng qua: “Nhưng mà tỷ tỷ ơi, chúng ta cũng là yêu ma quỷ quái mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Ngọc Câu: “Đúng ha!”

“Nhưng chúng ta là yêu quái tốt mà!” Bạch Ngọc Câu nhìn zombie xấu xí trên mặt đất: “Bọn nó quá xấu, chúng ta vẫn nên giết sạch đi ~”

Hệ thống Mỹ Thực: “Ôi ~ ký chủ nói chuyện dịu dàng quá ~”

Hệ thống Đánh Dấu: “Tỷ tỷ ơi, em là Tiểu Thiêm đây, tỷ tỷ còn nhớ rõ em không? 300 năm trước chúng ta từng gặp nhau rồi!”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ký chủ hít cỏ mèo cũng có thể say! Khiếp sợ!”

Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ cố gắng tu tiên, sau này sẽ có thể đứng hàng tiên!”

Bạch Ngọc Câu gật gật đầu: “Đúng vậy, vì đứng hàng tiên, Tiểu Tinh! Chúng ta đi trảm yêu trừ ma!”

Tang Tinh: “Vâng!”

Đại học M, Hồng Sào chán chết ở bên ngoài hứng mưa, dẫu sao không có ánh nắng cho anh ấy hứng.

Anh ấy nhìn bầu trời xám xịt, nhớ tới thanh xuân đã mất của mình.

“Hả? Sao có người bay trên trời?” Anh ấy xoa xoa đôi mắt.

Chỉ thấy trên bầu trời có một vệt trắng một vệt xanh lơ, hai người một trước một sau, cưỡi... cái chổi.

...

“Đó là Tiểu Bạch à?” Anh ấy không thể tin nổi hỏi một câu.

Tiểu Mỹ đứng bên cạnh: “Grào!”

“Bọn họ xuống dưới!” Hồng Sào nhìn bọn họ cưỡi chổi bắt đầu hạ xuống.

Bạch Ngọc Câu nhào qua: “Tướng công!”

Cô không ngờ cô có thể gặp được ân nhân nhanh như vậy!

Nhưng sao ân nhân lại chuyển thế thành yêu ma!

Hả? Hình như dáng vẻ kia thì Pháp Hải không thể chia rẽ bọn họ nữa!

Bọn họ là yêu - yêu thì không thể khác đường được nhỉ!

Tiểu Mỹ bị cái ôm “nhiệt tình” của cô làm cho kém tí nữa ngỏm củ tỏi: “Grào grào grào!”

Mau buông ta ra!

Bạch Ngọc Câu ngượng ngùng buông tay ra: “Là thiếp thân càn rỡ.”

Cô vung tay ném Tiểu Lam và Tiểu Hoàng ra. Đây là kết tinh năm đó của cô và ân nhân.

Ban đầu cô nhìn hai kết tinh này còn tưởng rằng là người và yêu khác đường, cho nên mới sinh ra loại yêu ma này.

Hiện tại xem ra, người một nhà bọn họ vừa hay phối hợp hoàn mỹ.

“Tướng công ~ cảnh đẹp tháng ba ~ đẹp như vẽ í a~” Bạch Ngọc Câu ngượng ngùng hát.

Hồng Sào đứng bên cạnh: “???”

Mẹ kiếp! Hát khó nghe thế!

“Tướng công, hôm nay chúng ta thành thân đi!” Bạch Ngọc Câu nắm tay Tiểu Mỹ: “Từ biệt mấy trăm năm, không ngờ chàng... Vẫn đẹp như vậy!”

Tiểu Mỹ bộ mặt dữ tợn, tròng mắt sắp rơi: “Grào!”

Bạch Ngọc Câu vui sướng nhìn nó: “Chàng đồng ý rồi! Thật tốt quá!”

Cô nhìn Tang Tinh nói: “Tiểu Tinh! Lễ kết hôn của ta sẽ giao cho đệ xử lý! Ta muốn ngày mai đi vào động phòng với tướng công ~”

Tang Tinh mở to hai mắt nhìn: “Tỷ tỷ nghĩ kỹ đi!”

“Không!” Bạch Ngọc Câu dùng một ngón tay chặn miệng cậu: “Chỉ ngày mai thôi. Sau ngày mai ta sẽ phải nỗ lực tu tiên, đứng hàng tiên!”

Hồng Sào: “!!!”

Khoan đã! Lượng tin tức quá lớn, tôi không kịp thích ứng.

Trong đầu Bạch Ngọc Câu đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở. Đông đảo hệ thống quay đầu nhìn, chỉ thấy hệ thống Tu Tiên khóc không thành tiếng.

Hệ thống Mỹ Thực: “Mi khóc gì?”

Hệ thống Tu Tiên: “Hu hu, cuối cùng ký chủ muốn tu tiên rồi, oa hu hu hu hu!”

Nó gặp nhiều cực khổ như vậy, mỗi ngày nhìn ký chủ chạy ngược chạy xuôi phát bệnh thần kinh!

Hiện giờ! Cuối cùng ký chủ đã muốn tu tiên!

Mùa xuân của hệ thống Tu Tiên nó đến rồi! Nó đã nói mà nó không thể là một hệ thống vô dụng!

Bạch Ngọc Câu cũng cười hì hì. Thật tốt quá, tìm được ân nhân về sau mỗi ngày đều có thể song tu nha!

A! Bạch nương tử cô thật thông minh!

Song tu thật tốt mà ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui