Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Sương khói vờn quanh, mấy con tiên hạc bay lượn bên ngoài núi. Nơi này là Bồng Lai Tiên Tông.

Bồng Lai Tiên Tông là tiên tông lớn nhất của đại lục Đông Điền, cũng là tông môn mà tất cả người tu tiên đều mơ ước được bước vào.

Chúc Kinh Tiên Quân chính là một vị phong chủ của Bồng Lai Tiên Tông. Hắn là một người thích yên tĩnh, cho nên ngày thường cũng không có người đến quấy rầy.

Nhưng mà ngay trong ngày đó, trong phòng hắn lại truyền đến một tiếng thở dài đau đớn.

Tiên hạc sợ hãi nhao nhao giương cánh bay đi, còn rụng mấy sợi lông vũ.

Mà lúc này Chúc Kinh Tiên Quân đang đóng hư ảnh trước mắt lại.

Đây là cái gì thế!

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh những con người xa lạ và những con yêu ma xấu xí đang quằn quại.

Hồi lâu vẫn không thể xua đi.

Hắn giơ tay lên và thi triển thuật xóa ký ức trên người, nếu không hắn sợ rằng mình sẽ không thể quên đi những gì vừa xảy ra.

Thuật xóa ký ức nhanh chóng khiến hắn quên đi những gì vừa xảy ra. Chỉ trong chớp mắt hắn đã trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày.

Hắn đang chuẩn bị tu luyện, trong đầu lại đột nhiên nhắc nhở có người mua liên hệ.

Đây là thứ đã xuất hiện trong đầu hắn vài năm trước. Nó được gọi là hệ thống Giao Dịch Vị Diện.

Tuy rằng hắn có chút không hiểu nhưng mà muốn tiêu diệt nó cũng không được. Vì vậy hắn chỉ có thể lưu lại nó trong đầu. Sau khi nghiên cứu thì hắn thấy rằng nó hoàn toàn vô hại.

Trong hệ thống Giao Diện Vị Diện này, hắn đã giao dịch với người khác không ít thứ. Điều này cũng làm cho tu vi của hắn tăng lên rất nhanh.

Vì thế hắn cũng bắt đầu bán đồ vật ở thế giới của mình.

Băng Giá Đau Thương này chính là một thanh tiên kiếm hắn mới thu được. Thanh tiên kiếm này một kiếm vung ra, vạn dặm đóng băng.

Uy lực thật lớn!

Chỉ tiếc kiếm trong tay hắn đã nhiều không đếm xuể. Sau khi nói chuyện với kiếm linh này, hắn quyết định đăng bán nó.

Mục đích là để kiếm tiền... À không, tìm người có duyên.

Hắn nhìn qua giao diện trong đầu. Người mua gọi đến có cái tên là cô gái xinh đẹp tuyệt vời nhất vũ trụ.

Chúc Kinh Tiên Quân nhận máy. Trong nháy mắt, trước mặt hắn xuất hiện một bóng mờ.

Điều này đối với hắn mà nói đã quá quen thuộc. Dù sao thì từ trước tới nay hắn đều giao dịch như thế.

Cô gái trước mặt ăn mặc hoàn toàn khác với những người ở đại lục Đông Điền, trên đầu còn đeo tai nghe.

Chúc Kinh Tiên Quân cũng từng thấy thứ này trên giao diện.

Cô gái trước mặt chớp chớp mắt: “Anh trai~”

Chúc Kinh Tiên Quân nghe được tiếng “ca ca”(*)này đột nhiên cảm thấy trong đầu mình lóe lên hình ảnh nào đó.

(*) Dưới góc nhìn của Chúc Kinh Tiên Quân thì mình xin giữ nguyên từ ca ca

Không chỉ vậy, nhịp tim của hắn còn tăng tốc rất nhanh!

Nhanh đến mức hắn có cảm giác như đang gặp được người thân nhất của mình!

Chẳng lẽ!


Chúc Kinh Tiên Quân nhận ra, chẳng lẽ đây là muội muội mà phụ mẫu hắn sinh cho hắn?

Không thì sao lại gọi hắn là ca ca.

Hắn chỉ cảm thấy giống như mình đã quên đi cái gì đó. Chẳng lẽ lúc tu luyện xảy ra sự cố?

Nếu vậy thì chắc chắn hắn và muội muội mình đã nhận nhau rồi. Nếu không thì tại sao tim hắn lại đập thình thịch, ngay cả cô gái trước mặt cũng cảm thấy quen thuộc như vậy.

Đáng tiếc là năm đó sau khi rời khỏi nhà, hắn vẫn luôn cố gắng tu hành.

Bây giờ đã hàng trăm năm trôi qua, chắc là muội muội hắn cũng đang tu hành nhỉ.

Nếu không thì tại sao khuôn mặt của nàng vẫn trẻ như vậy?

Hắn khẽ cau mày, sau đó trên mặt hiện lên một tia dịu dàng: “Có lẽ ta đã mất đi một đoạn ký ức. Không biết ngươi có phải là muội muội của ta không?”

Hỏi thử vẫn an toàn hơn.

Bạch Ngọc Câu nhìn hình bóng trước mắt, cô chớp chớp mắt: “Không phải~ Anh trai~”

Chúc Kinh Tiên Quân khó hiểu: “Vậy vì sao ngươi gọi ta là ca ca?”

“Bởi vì...” Bạch Ngọc Câu do dự: “Bởi vì người ta thật sự rất muốn thanh Băng Giá Đau Thương kia~ QaQ, Anh trai~”

Cô vặn vẹo thân thể, làm bộ cầu xin.

Chúc Kinh Tiên Quân nhìn cô vặn vẹo, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy phía sau cô đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, còn có hai con yêu quái cũng đang vặn vẹo.

“Anh trai~ Anh trai~ Ta là Tiểu Học Sâm~”

Chúc Kinh Tiên Quân: "!!!" Thì ra là tâm ma!

Hắn đột nhiên cắt đứt cuộc trò chuyện, lại thi triển cho mình mấy lần thuật xóa trí nhớ.

Hệ thống Mỹ Thực: “Thật thê thảm! Thật thê thảm!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Hahahahaha! Bộ dạng chủ động vặn vẹo của cô đã bị ta ghi lại rồi! Sau này ký chủ nào không chăm chỉ làm việc, ta sẽ lấy video này phát đi phát lại trong đầu bọn họ. Khà khà khà khà khà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hệ thống Tu Tiên: “... Cho ta một bản.”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Ký chủ, không bằng cô bán một ít đồ vật trước đi. Ta nghĩ cô rất nhanh sẽ có thể tiết kiệm đủ tiền để mua Băng Giá Đau Thương.”

Bạch Ngọc Câu nghe nó nói cảm thấy rất có lý. Cô nhìn thoáng qua mì ăn liền.

Mì ăn liền được bày lên kệ, giá 0,01 tệ giao dịch.

“Sao lại rẻ như thế!” Cô mở to hai mắt.

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Vì mì ăn liền cũng không phải là đồ vật trân quý, ký chủ có thể đưa những món đặc sản hiếm khác lên xem.”

Bạch Ngọc Câu nghe xong thì trầm tư suy nghĩ: “Thì ra là vậy.”

Cô bắt lấy Tiểu Lam đang gào khóc, muốn đặt Tiểu Lam lên.

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Ký chủ, hãy suy nghĩ lại đi!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ! Đây là con của tiến sĩ Tiểu Mỹ đấy!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ô! Tiểu Lam đáng thương chắc bán được không ít tiền đâu nhỉ?”


“Cái gì cơ! Đây là con của tiến sĩ Tiểu Mỹ!” Bạch Ngọc Câu khiếp sợ, đầu óc đã rỉ sét hồi lâu mới suy nghĩ được.

Nguy hiểm thật!

Cô suýt nữa đã bán mất con của tiến sĩ Tiểu Mỹ rồi! Nếu tiến sĩ Tiểu Mỹ mà biết chắc chắn sẽ thiết lập lại cô!

Cô buông Tiểu Lam ra, nghiêm túc nói với bọn nó: “Vừa rồi chị đây chỉ đang đùa với các bọn mi thôi.”

“Đừng nói cho tiến sĩ Tiểu Mỹ biết, hiểu chưa?”

Tiểu Lam và Tiểu Hoàng: “Grào grào...”

Tiểu Lam và Tiểu Hoàng không thể lên kệ, Tang Tinh 2.0 và Phục Toa 2.0 cũng không được.

Bạch Ngọc Câu ủ rũ. Cô cố gắng tự hỏi còn có thứ gì có thể bán đi nữa.

Đột nhiên linh quang cô lóe lên, sau đó bắt đầu điên cuồng đặt nó lên kệ.

Chỉ nhìn thấy trên giao diện rõ ràng đã hiện ra một đống lớn đồ vật, khiến cho cả nhóm hệ thống khiếp sợ.

Hệ thống Mỹ Thực: “Thân hình mềm mại *100, tóc đen nhánh *100, ăn cơm không chép miệng *100, dáng người uyển chuyển *100, tóc giả sặc sỡ *1000...”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ lấy ở đâu ra nhiều dị năng như vậy!”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “!!! Chẳng lẽ toàn bộ đặc tính của thế giới nữ chủ đều bị ký chủ bán sạch sao?”

Hệ thống Tu Tiên: “Bán sỉ linh căn *100???”

"Tút tút... Tút tút..."

Trong đầu Bạch Ngọc Câu đột nhiên có điện thoại. Cô vừa chấp nhận liền thấy một cô gái mặc đồ cổ trang xuất hiện trước mặt mình.

Kỷ Trinh là một cô gái xuyên không xui xẻo. Cô ấy xuyên đến một triều đại không có thật, còn mang theo một hệ thống Cung Đấu.

Hệ thống Cung Đấu bỏ lại cô ấy cùng với giao diện này rồi chuồn mất.

Kỷ Trinh cũng chỉ có thể một mình ở trong hoàng cung đau khổ giãy dụa. Cô ấy vốn là một tú nữ vừa mới vào cung.

Tiếc là nhìn cô ấy không được đẹp, lại không biết gì về làm xi măng, xà phòng hay bất cứ thứ gì khác.

Nhưng cô còn có một giao diện nên những thứ này đều là chuyện nhỏ.

Kỷ Trinh dâng hiến hết tất cả những gì mình giao dịch được cho Hoàng Thượng. Dù sao nhiệm vụ của cô ấy cũng là trở thành Hoàng Hậu!

Nhưng mà cô ấy không nghĩ tới cẩu Hoàng Đế lại trực tiếp giết chết cô!

Nói cô ấy là yêu nghiệt!

Hiện tại Kỷ Trinh còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây là bởi vì trước đây cô ấy đã mua một vật phẩm hồi sinh nào đó.

Sau khi sống lại, cô ấy trở lại thời điểm vừa mới tiến cung, cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao để sống tốt, quên cái việc hiến dâng các loại bảo vật kia đi.

Cô ấy không muốn bị chặt đầu lần nữa, cô ấy chỉ muốn chặt đầu cẩu Hoàng Đế kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ và có thể về nhà!

Nhưng nếu cô ấy không hiến bảo vật thì chỉ còn lại một con đường, đó là dùng sắc đẹp.

Tên cẩu Hoàng Đế này rất ham mê sắc đẹp, nhưng cô ấy lại không được đẹp cho lắm.

Vì thế cô ấy chỉ có thể đau khổ tìm tòi ở trên giao diện. Rốt cục!


Cô ấy thấy được kho báu tựa như đang bán sỉ này!

Đặc biệt là dáng người duyên dáng, giọng nói thiên thần và vẻ đẹp như hoa đào này. Đây chính là những thứ mà cô ấy đang cần nhất!

Có những thứ này, cô ấy nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống Cung Đấu. Sau đó thoát khỏi hoàng đế và trở về thời hiện đại!

“Nếu như tôi mua nhiều thứ thì có thể giảm giá cho tôi một ít không?” Kỷ Trinh nhìn cô gái trước mặt, vô thức nhớ nhung thời hiện đại.

Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy: “Vậy tôi giảm cho cô một tệ nhé?”

Kỷ Trinh: “...”

“Hai nghìn tệ!”

Mấy thứ này mỗi cái cũng đã mười ngàn tệ rồi. Cô ấy mua nhiều thì giảm giá hai ngàn tệ cũng không phải quá đáng đúng không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Ngọc Câu: “Một nghìn tệ!”

“Đồng ý!”

Bạch Ngọc Câu: “!!!”

Có phải cô bị lừa rồi không!

Đợi đã! Cô là người bán, không phải cô mới là người nên lừa người ta sao?

Kỷ Trinh vui vẻ cầm một đống đồ đã mua và kết thúc cuộc gọi.

Bạch Ngọc Câu nhìn số dư sáu mươi chín nghìn của mình. Chỉ thiếu ba mươi chín nghìn tệ nữa là mua được Băng Giá Đau Thương rồi!

Cô mừng rỡ như điên: “Tôi đúng là một quản lý tốt!”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ký chủ cố lên!”

Hàng hóa trên kệ của Bạch Ngọc Câu rất nhanh lại bán được mấy cái.

Cô cầm số tiền khổng lồ một trăm mười nghìn gọi điện cho Chúc Kinh Tiên Quân.

Chúc Kinh Tiên Quân sau khi kết nối, nhìn thiếu nữ trước mắt. Hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ này nhìn rất quen mắt, giống như đã từng quen biết.

Và rồi, một giọng nói dường như lóe lên trong tâm trí hắn.

“Này! Ta muốn mua Băng Giá Đau Thương!” Lần này Bạch Ngọc Câu không gọi anh trai nữa!

Bây giờ cô có tiền rồi, không cần cầu xin ai nữa! Hừ!

Chúc Kinh Tiên Quân nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cô: “Ngươi trực tiếp mua là được rồi.”

“Được!” Bạch Ngọc Câu bấm mua.

Giây tiếp theo, một thanh tiên kiếm trong suốt như pha lê xuất hiện trước mặt cô, tản ra khí lạnh.

Nếu người bình thường cầm nó ở trong tay, chỉ sợ đã bị thương rồi.

Bạch Ngọc Câu mừng rỡ cầm lấy Băng Giá Đau Thương, giơ kiếm: “Để ta rèn lại vinh quang của thanh kiếm này!”

Băng Giá Đau Thương: “...”

Đây là đâu? Nó chỉ ngủ một giấc mà đã bị bán đi nhanh như vậy sao?

“Ngươi là chủ nhân mới của ta?” Băng Giá Đau Thương hỏi.

Nó cũng không phải là một thanh kiếm tùy tiện. Nó không cần một chủ nhân bất tài.

Nó muốn làm thanh kiếm lợi hại nhất thế gian, uống loại rượu mạnh nhất, giết loại người nhiệt huyết nhất!

Bạch Ngọc Câu nghe nó nói thì nghiêng đầu: “Ngươi còn biết nói sao?”


Băng Giá Đau Thương nhìn cô: “Tiên kiếm bọn ta đều biết nói!”

Nó thấy người trước mặt có thực lực không tốt lắm, lại còn là người phàm.

Người phàm thì sao xứng cầm thanh kiếm cao quý như nó được!

Bạch Ngọc Câu gãi đầu. Thanh kiếm này thật đáng tiếc, nếu bị câm thì tốt hơn.

Nhưng bây giờ cô muốn kiểm tra uy lực của thanh kiếm này. Cô bước ra khỏi cửa hàng và chĩa thanh kiếm vào lũ zombie.

Một kiếm vung ra, vạn dặm đóng băng!

Toàn bộ thế giới đột nhiên biến thành thế giới băng giá!

Băng Giá Đau Thương: “!!!”

Phải biết rằng những chủ nhân trước của nó đã vứt nó đi vì họ không thể phát huy hết sức mạnh của nó.

Tuy nói Chúc Kinh Tiên Quân có thể chém ra vạn dặm đóng băng, đáng tiếc hắn đã có không ít kiếm, không thiếu một thanh này.

Bây giờ nhìn chủ nhân mới trước mặt, nó chỉ có cảm giác đây chính là chủ nhân trong mơ của nó!

Nó! Băng Giá Đau Thương! Nên có chủ nhân mạnh mẽ như vậy!

Nó nhất định phải ôm chặt đùi chủ nhân mới! Không! Cánh tay to!

Bạch Ngọc Câu nhìn Băng Giá Đau Thương uốn lượn quanh cánh tay cô.

Không phải chứ, mới vung một kiếm đã mềm nhũn ra rồi?

Quá yếu!

Hít bụi đi!

Băng Giá Đau Thương còn chưa kịp phản ứng đã bị ném vào một không gian nhỏ hẹp: “Chủ nhân! Chủ nhân!”

Ông lưỡi hái ở bên cạnh lên tiếng: “Tiểu bối, ngươi làm phiền ta.”

Băng Giá Đau Thương lúc này mới phát hiện sau lưng nó còn có một vũ khí khác. Nó quay phắt đầu lại.

Xì!

Đúng là Thượng Cổ Ma Đao!

Nơi này vậy mà ngọa hổ tàng long!

Nó sợ hãi thu mình vào một góc, sợ làm mất lòng vị tiền bối có thể coi là đại ca của nó này.

Dù sao thì từ giờ trở đi chúng nó phải cùng nhau phục vụ chủ nhân.

Nhưng không sao, chủ nhân chỉ có hai món vũ khí, nên khả năng nó xuất hiện là rất lớn!

Lúc này chủ nhân mới của nó đang nhìn sản phẩm trên kệ: “A! Ta muốn thanh Thống Chi Thiết Bổng này!”

Chỉ chốc lát sau, Băng Giá Đau Thương lại thấy trong không gian này nhiều thêm một cây gậy sắt.

Thiết bổng mắng chửi: “Sao lại thế? Vừa mới mua ta về đã ném ta vào chỗ này là sao!”

“Ta chính là hậu duệ của Kim Cô Bổng!”

Băng Giá Đau Thương trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi làm phiền ta và tiền bối rồi.”

Thống Chi Thiết Bổng quay đầu lại: “!!!”

Xì!

Nơi này đúng là ngọa kiếm tàng đao!

Nó chạy vụt đến góc tường, ngồi xổm xuống. Thiết bổng còn phải hành tẩu giang hồ. Khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Nó đúng là một cậu bé ngoan~ Vừa rồi là em họ của nó nói chuyện đấy~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận