Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

“Tại sao các ngươi lại đuổi theo ta!” Bạch Ngọc Câu rơi nước mắt trên lưng hổ. Cô đau khổ nhìn đám kiếm tu đang đuổi theo phía sau.

“Ta không có xi-rô khẩn cấp!”

Trần Thông: “???”

Cô của ta bị bệnh thần kinh à? Họ đuổi theo không phải vì người trộm con hổ của người ta... à bắt cóc nó!

Người lại còn hỏi tại sao người ta đuổi theo người!

“Cô, xi-rô khẩn cấp là gì? Uống ngon không?” Hắn ta quay đầu nhìn Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu dùng ngón tay chỉ vào đầu hắn ta: “Đúng là tiểu quỷ tham ăn. Xi-rô khẩn cấp là thức uống vô cùng ngon đó!”

“Nghe nói là linh dược thượng cổ. Sau khi uống có thể tăng tu vi!”

Trần Thông: “Còn có thứ tốt như vậy sao!”

Vậy nếu tìm được loại xi-rô khẩn cấp này, sau này chẳng phải hắn ta có thể tu luyện lâu dài à?

Kiếm tu phía sau cô hét lên: “Sư muội! Sư thúc đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Đừng chạy nữa!”

Tuy nói chắc chắn Chúc Kinh Tiên Quân đã quên sạch sư đệ sư muội. Nhưng bọn họ sao có thể để cho hai đệ tử của Chúc Kinh Tiên Quân đau lòng rời đi chứ.

Quần áo sư đệ sư muội mặc trên người cũng không đủ che thân. Nghĩ đến cuộc sống trước kia của bọn họ thật khổ!

Chỉ sợ suốt thời gian qua đều sống ở đỉnh Di Vong và chưa bao giờ ra ngoài.

Nếu không thì sao bọn họ chưa từng nghe thấy Chúc Kinh Tiên Quân có đồ đệ?

Diệp Lương Thần nghe bọn họ nói, hắn nhìn Bạch Ngọc Câu: “Không phải ngươi nói bị sư phụ đuổi ra khỏi sư môn sao?”

Bị đuổi ra khỏi sư môn còn có thể được nhiều sư huynh sư tỷ đuổi theo muốn dẫn về?

Đã nói đều là củi mục, sao tên nhóc ngươi lại không giống ta!

Bạch Ngọc Câu nhìn hắn: “Ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi có biết bí quyết giả heo ăn thịt hổ là gì không?”

Diệp Lương Thần trầm tư một lúc: “Biến thành heo làm kẻ địch cười chết.”

Bạch Ngọc Câu dùng ánh mắt trẻ nhỏ không thể dạy nhìn hắn: “Ngu xuẩn! Giả heo ăn hổ huyền bí ở chỗ hạ thấp sự đề phòng của kẻ địch!”

“Ngươi đừng nhìn hiện tại bọn họ nói dễ nghe. Chờ Bạch Ngạo Thiên ta vừa dừng lại, bọn họ sẽ đưa chúng ta ra công lý!”

Diệp Lương Thần: “!!!”

“Quá hiểm ác!” Hắn nhớ tới khi hắn vừa mới vào tông môn, kết bạn với một người bạn.

Nhưng hắn lại bị chính người bạn này hãm hại!

Bạch Ngọc Câu nói đúng!

“Hổ Hổ, nhanh hơn một chút!” Bạch Ngọc Câu thúc hổ lao nhanh hơn.

Hổ thần bảo vệ núi dùng hết tốc độ, lập tức không còn nhìn thấy bóng dáng kiếm tu theo phía sau nữa.

Bọn họ cứ chạy như vậy ước chừng một giờ. Cuối cùng cũng tới bí cảnh Diệp Lương Thần đã từng nhắc đến.

Xung quanh bí cảnh có không ít tu sĩ. Bọn họ thấy ba nam một nữ đi tới trước mặt mình.

Trong đó có hai nam nhân tuấn mỹ. Nhưng điều này ở Tu Tiên giới cũng rất bình thường. Ở Tu Tiên giới có ai không phải tuấn nam mỹ nữ đâu.

Mà một nam nhân khác bước đi khập khiễng, giống như vểnh mông mà đi. Thoạt nhìn... Dáng dấp yểu điệu!

Về phần thiếu nữ có mái tóc trắng buông xõa trên vai, mặc một chiếc váy hoa sen màu hồng, trong tay ôm một con mèo màu cam với đôi tai tròn và chữ “vương” trên trán.

Họ vừa đến đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Đương nhiên quan trọng nhất chính là mái tóc trắng của Bạch Ngọc Câu cùng với mái tóc hồng của Tang Tinh.

Ở Tu Tiên giới này đều là tóc đen. Tuy nói cũng có không ít người tóc trắng, nhưng trẻ tuổi như vậy vẫn là số ít.

“Bí cảnh xuất hiện trước thời hạn!”

Ngay lúc Bạch Ngọc Câu vừa tới, bí cảnh này lại hiện ra một ánh sáng xanh.

Đông đảo người tu tiên đều rục rịch. Bọn họ nhìn cửa lớn của bí cảnh, mỗi người đều bày ra tư thế. Phải làm người đầu tiên tiến vào bí cảnh!

Tiến vào bí cảnh càng sớm, không chừng có thể đạt được càng nhiều cơ duyên!

Nhưng cửa lớn của bí cảnh lại chậm chạp không mở. Mà Bạch Ngọc Câu lại ngạc nhiên phát hiện ra đất dưới chân mình đang lỏng ra.

“Cẩn thận!” Cô bế Trần Thông không có tu vi lên, sau đó đặt hắn ta sang một bên.

Cũng trong nháy mắt cô nhảy lên, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố to.

Cái hố to kia dường như sửng sốt một chút, rất nhanh nó lại khôi phục bộ dạng ban đầu.

Mà ngay khi Bạch Ngọc Câu rơi xuống đất, vị trí mới của cô lại đột nhiên bắt đầu lỏng ra.

Cô lại nhảy, rơi xuống đất, đất lỏng, xuất hiện hố to, hố to bị lấp. Cô nhảy, rơi xuống đất, đất lỏng, xuất hiện hố to...

Bí cảnh: mmp! (*)

(*)Viết tắt bính âm của cụm từ 妈卖批 (mā mài pī)- son of b****

“Nữ tử này đang làm cái gì vậy!”

Có tu tiên giả chú ý tới bọn họ. Dù sao Bạch Ngọc Câu cũng nhảy đến trước mặt bọn họ. Bọn họ muốn không thấy cũng không được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diệp Lương Thần chỉ cảm thấy cái hố này rất quỷ dị, giống như đang đuổi theo bọn họ.

Ngay khi họ nhảy tới giữa đám đông, lần này sau khi họ tiếp đất thì mặt đất không hề lỏng ra.

Bạch Ngọc Câu vỗ ngực: “Thật nguy hiểm! Đây nhất định là một cái bẫy!”

Mọi người: “?”

Vậy sao? Lúc họ mới tới không phát hiện mà.

“Rầm… Rầm… Rầm!”

Cánh cửa vào bí cảnh mở ra. Không biết cánh cửa này đã xảy ra chuyện gì, bị kẹt cứng một lúc mới mở ra.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng sáng vàng xuất hiện, luồng sáng vàng bay thẳng về phía nhóm người Bạch Ngọc Câu.

Trong chớp mắt bọn họ đã biến mất trước mắt đông đảo tu tiên giả.

“Bọn họ vào rồi. Xông lên!” Có người hô lên rồi xông vào nhanh như chớp.

Những người còn lại cũng theo sát phía sau.

Trong bí cảnh, Bạch Ngọc Câu nhìn hư ảnh của nữ tử trước mắt, rơi vào trầm tư.

“Ta chính là Thảo Môi Tiên Tôn. Những gì ngươi nhìn thấy hiện tại chính là một sợi nguyên thần của ta.” Thảo Môi Tiên Tôn như trích tiên trên trời, dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp.

“Ngươi và ta có duyên. Chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ truyền thụ tất cả bí tịch cho ngươi, thế nào?”

Giọng bà rất mỏng rất trong.

Bạch Ngọc Câu nhìn bà: “Không cần!”

Thảo Môi Tiên Tôn: “Được. Ngươi đã đáp ứng... Đợi đã, ngươi từ chối ta?”

“Bản tôn chính là Thảo Môi Tiên Tôn! Bây giờ đã đứng hàng Tiên! Ngươi đi theo ta sau này muốn làm cái gì thì làm cái đó!”

Bà dường như không nghĩ tới lại bị Bạch Ngọc Câu từ chối, dù sao cô chính là thiên tài vạn năm mới có một!

“Không muốn bái sư nữa. Ta bị sư phụ trước làm tan nát trái tim rồi.” Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời.

“Ngày đó, ban đêm rét lạnh. Ta bị sư phụ đuổi ra khỏi sư môn. Hôm nay trái tim ta đã tan nát, không thể lành được.”

Thảo Môi Tiên Tôn nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của cô thì hiểu ra: “Ngươi yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không đuổi ngươi ra khỏi sư môn!”

Bà lưu lại một sợi nguyên thần là vì chờ đồ đệ thiên tài một vạn năm mới có!

Vừa rồi cô gái vừa đến bà lập tức cảm nhận được, Vốn dĩ bà muốn thao tác ngầm, lại không nghĩ đến cô gái này thật nhạy cảm, lần nào cũng tránh được hết.

Cuối cùng bà trực tiếp chạy ra ngoài bí cảnh dẫn cô vào.

Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt nhìn bà: “Thật sao? Ta không tin!”

Thảo Môi Tiên Tôn tốt tính nói: “Tất nhiên là thật. Thảo Môi Tiên Tôn ta còn không đến mức lừa gạt một đứa trẻ như ngươi!”

“Vậy bí tịch của ngươi có thể làm ta trực tiếp phi thăng sao?” Bạch Ngọc Câu rục rịch.

Chỉ cần cô phi thăng, cô có thể đi tìm Tiểu Mỹ!

Tiểu Mỹ, ngươi chờ đó! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu nữ nghèo!

Ngày xưa ngươi không để ý tới tình cảm của ta, chờ sau khi ta phi thăng sẽ trả lại gấp bội!

Thảo Môi Tiên Tôn im lặng một lát: “Tu luyện không được nôn nóng, phải thực hiện từng bước một... Chờ một chút! Đừng đi!”

Lời còn chưa dứt, bà đã nhìn thấy cô gái cất bước đi.

Bạch Ngọc Câu quay đầu lại: “Từng bước một quá mệt mỏi. Ngươi đổi người khác làm đồ đệ của ngươi đi.”

Thảo Môi Tiên Tôn đi theo bên cạnh cô: “Ta có Trúc Cơ Đan. Ngươi còn chưa Trúc Cơ đúng không? Có muốn không?”

“Không muốn.”

“Ta có linh chi thượng cổ, chỉ cần ăn vào là có thể đạt được Mộc linh căn cực phẩm!”

“Còn có còn có. Ta còn có Tiên Khí! Tiên Khí đấy!”

Diệp Lương Thần nhìn bà nhảy lên nhảy xuống như vậy, có chút hâm mộ nhìn Bạch Ngọc Câu.

Quả nhiên là nữ nhân có mệnh Đại Đế!

Loại kỳ ngộ ngàn năm khó gặp này, cô lại không thèm liếc mắt một cái!

Hắn đã nghe nói đến Thảo Môi Tiên Tôn này. Nghe nói đây chính là người nổi bật của Tu Tiên giới, hai mươi tuổi đã phi thăng!

Bây giờ chắc hẳn ở Thiên giới rất thuận lợi!

Nhưng một Thiên Tôn lợi hại như vậy, lại muốn nhận Bạch Ngọc Câu làm đồ đệ.

Quả nhiên... Bạch Ngọc Câu không phải là củi mục!

“Cô, người thật sự không muốn làm đồ đệ của Tiên Tôn này sao?” Trần Thông nhìn Bạch Ngọc Câu hỏi.

Bạch Ngọc Câu lắc đầu nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy giống kẻ lừa đảo.”

“Ta là củi mục kém cỏi, vì sao muốn nhận ta làm đồ đệ chứ. Nhất định là muốn lừa tiền của ta!”

Trần Thông nghe xong như có điều suy nghĩ, hắn ta nhìn thoáng qua Thảo Môi Tiên Tôn, lắc đầu nói: “Đúng là không thể nhìn bề ngoài!”

Không nghĩ tới khắp Tu Tiên giới đều là âm mưu!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thảo Môi Tiên Tôn: “...”

Bà đâu có giống kẻ lừa đảo! Rõ ràng bà lớn lên hoa dung nguyệt mạo, dáng người khí chất như tiên nữ lạnh lùng!

Thảo Môi Tiên Tôn lấy ra một cái quạt: “Cái quạt này được làm bằng lông phượng hoàng sau khi niết bàn và tái sinh, còn được khảm những viên ngọc trai do nước mắt của long nữ vì tình yêu để lại!”

“Chỉ cần vung một cái, long trời lở đất!”

Thảo Môi Tiên Tôn nghĩ thầm, nhóc con! Ta không tin Phượng Vũ Phiến này không đánh bại được ngươi!

Tu Tiên giới làm sao có quạt thần do Thiên giới làm ra như cái của bà!

“Chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng sư phụ. Ta sẽ cho ngươi cái quạt này, thế nào?”

Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng qua cây quạt, cô giơ ra năm ngón tay: “Năm mươi tệ giao dịch, không thể nhiều hơn. Thành giao?”

Haiz. Bây giờ buôn bán cũng không dễ dàng. Coi như cô phát lòng tốt đi!

Thảo Môi Tiên Tôn: “...”

Tuy rằng bà không biết tệ giao dịch là cái gì, nhưng bà luôn cảm thấy đồ đệ tương lai này đang sỉ nhục bà.

Bà đang chuẩn bị nói chuyện thì thấy trong tay Bạch Ngọc Câu xuất hiện một cây gậy sắt.

Thống Chi Thiết Bổng hưng phấn nhìn Bạch Ngọc Câu: “Chủ nhân! Ngài rốt cục cũng dùng ta rồi!”

Mùa xuân của Thống Chi Thiết Bổng nó sắp đến rồi!

Ha ha! Băng Giá Đau Thương, lưỡi hái tiền bối cái gì chứ. Cho dù bọn họ lợi hại hơn nữa thì có lợi ích gì!

Không phải cũng phải quỳ gối dưới Thống Chi Thiết Bổng nó sao!

Ta mới là đứa con yêu thích của chủ nhân!

Bạch Ngọc Câu giơ Thống Chi Thiết Bổng hưng phấn xoay tới xoay lui nói với Thảo Môi Tiên Tôn: “Thấy chưa?”

Thảo Môi Tiên Tôn nhìn cây gậy tuy rằng mang theo nồng đậm tiên khí, nhưng dù nhìn thế nào cũng rất không đứng đắn.

“Nó! Đời sau của Kim Cô Bổng! Chỉ tốn một ngàn tệ giao dịch của ta!”

Bạch Ngọc Câu nhìn cây quạt: “Tổ tông cây quạt này của ngươi là ai? Danh tiếng lớn hơn Kim Cô Bổng không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Học lớp huấn luyện gì?”

Thảo Môi Tiên Tôn: “...”

Bà trầm mặc nhìn Phượng Vũ Phiến. Phượng Vũ Phiến mạnh mẽ khép lại, cây quạt phát ra tiếng khóc của cô gái nhỏ: “Hu hu hu!”

Nó là một cái quạt bỏ đi không có bối cảnh!

“Thế nào? Năm mươi không hạ giá!” Bạch Ngọc Câu làm bộ ta thật thua thiệt.

“Hơn nữa, ngươi nói nó làm ra từ lông phượng hoàng? Ngươi có giấy chứng nhận không?” Bạch Ngọc Câu nói xong lấy ra một quyển giấy chứng nhận.

Trên giấy chứng nhận viết tỉ mỉ lai lịch của Thống Chi Thiết Bổng, mặt trên còn có chữ ký của Kim Cô Bổng!

Chữ ký bằng tay lấp lánh, Thảo Môi Tiên Tôn nhìn chữ ký kia cũng có thể cảm nhận được luồng tiên khí cường đại!

Thảo Môi Tiên Tôn hơi chột dạ nhìn Phượng Vũ Phiến: “Không... không có.”

“Vậy đây chính là quạt ba không.” Bạch Ngọc Câu nặng nề lắc đầu: “Như vậy đi. Ta cho ngươi năm tệ giao dịch, ngươi cho ta cây quạt này, ta coi như làm từ thiện.”

"Loại quạt ba không này bình thường ta cũng sẽ không liếc mắt một cái. Nếu không phải ta thấy ngươi vất vả đẩy mạnh tiêu thụ thì một tệ giao dịch ta cũng không thèm mua!”

Thảo Môi Tiên Tôn có chút hoang mang. Chẳng lẽ bà ở bên trên đợi quá lâu, không biết giá thị trường bên dưới?

Bà mở miệng hỏi: “Giấy chứng nhận này làm ở đâu vậy?”

Bạch Ngọc Câu nhìn bà một cái: “Cái này cũng không khó. Ta thấy cái quạt này của ngươi nếu làm chứng nhận, ít nhất cũng phải cần từng này tiền!”

Cô giơ số chín lên: “Chín mươi nghìn.”

“Như vậy đi. Ta vừa vặn biết một phương pháp, chỉ cần chín trăm chín mươi tệ giao dịch. Ngươi có làm hay không?”

Thảo Môi Tiên Tôn nhìn thoáng qua Phượng Vũ Phiến đang khóc thút thít. Bà cắn răng: “Làm!”

Trần Thông há to miệng. Hắn ta không nghĩ tới Tu Tiên giới này lại thật sự có gian thương!

Lần trước một tên gian thương cầm một thanh kiếm bán cho hắn ta một triệu linh thạch.

Từ nay về sau hắn ta phải cảnh giác. Hắn ta sẽ không bao giờ mua một thanh kiếm mà không có giấy chứng nhận nữa!

Diệp Lương Thần cũng nhìn kiếm trong tay, trầm ngâm nói: “Lão gia gia, thanh kiếm này có chứng nhận không?”

Kiếm này là lão gia gia tặng cho hắn. Hắn vẫn luôn sống ở Bồng Lai Tiên Tông, không biết thế gian này còn có loại đồ vật ba không này. Kiếm này của hắn không phải là kiếm ba không chứ!

Lão gia gia: “Cái này... Đương nhiên là có rồi! Ui da! Ta đi nghỉ ngơi một chút!”

“Lớn tuổi rồi, mắt mờ, lỗ tai cũng không tốt nữa. Ta không nghe được gì cả!”

Diệp Lương Thần: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui