Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Ma Tôn đại nhân, Ma Này muốn bái kiến ngài.” Cơ Giác chắp tay đứng ngoài cửa nói.

“Vào đi.”

Một giọng nói từ tính truyền ra từ bên trong, cánh cửa cung điện từ từ bật mở.

Bạch Ngọc Câu đi vào theo hắn ta, thấy bên trong có một mỹ nam đang nằm trên giường.

Mỹ nam có môi đen kịt, tóc đen kịt, tới đôi mắt cũng đen.

Gã mở miệng bảo: “Ma Này đây à?”

Cơ Giác gật đầu: “Vâng.” Rồi hắn ta giới thiệu tiếp: “Còn đây là Đôi Mắt Đỏ Thẫm Của Ma Nữ Hồ Điệp.”

Hắn ta nhìn Tang Tinh.

“Đây là Ma Kia.” Hắn ta nhìn Diệp Lương Thần.

“Đây là Này.”

Trần Thông nghẹn ngào khóc.

“Bọn họ đều là tu tiên giả đọa ma.” Cơ Giác cười nịnh nọt: “Tên Ma Này bảo nàng muốn khiêu chiến với ngài.”

Ma Tôn đại nhân hơi ngước mắt lên liếc nhìn hồn phách kia: “Ma Này?”

Bạch Ngọc Câu nhìn gã, trong mắt tràn ngập oán hận!

Rõ ràng cô mới là Ma Tôn đại nhân, sao tên tiểu bối này dám đoạt tên của cô!

“Hừ, tên tiểu bối kia còn không mau khoanh tay chịu trói đi!”

Biết đâu làm vậy bản Ma tôn đại nhân sẽ tha cho mi một mạng Ma, khà khà khà khà khà!

“Được! Nếu ngươi muốn tỉ thí thì đánh thôi!” Thoạt nhìn Ma Tôn đại nhân rất tự tin, hoàn toàn không để ý tới mấy lời ngông nghênh của tu tiên giả mới đến như Bạch Ngọc Câu.

“Được thôi!” Bạch Ngọc Câu giơ tay lấy chiếc lưỡi hái của mình ra.

“Khoan! Chờ đã!” Hồng Nữ nói.

Bạch Ngọc Câu nhìn về phía nàng ta: “Sao thế?”

Chẳng lẽ họ sợ ư?

Hì hì! Cuối cùng đã nhận ra cô là Bích Huyết Ma Tôn tà ác vĩ đại rồi sao?!

“Muốn tỉ thí phải làm thủ tục trước đã.” Hồng Nữ trình bày cặn kẽ: “Đầu tiên phải hạ chiến thư, sau đó hai bên chuẩn bị trong ba ngày, trong ba ngày này không được dùng bất kì thứ gì để tăng cường thực lực của mình, bên chúng ta sẽ có những người chuyên kiểm tra đột xuất. ”

“Đúng rồi, điều quan trọng nhất là hạ chiến thư xong thì không được rút lui.”

Bạch Ngọc Câu nghe mà bối rối: “Ta muốn hạ chiến thư thì làm kiểu gì?”

Hồng Nữ đưa một tờ giấy đến: “Chỉ cần viết tên ngươi và Ma Tôn đại nhân ngươi khiêu chiến lên giấy là được!”

“Ờm… ừm…”


Bạch Ngọc Câu nhìn tờ giấy trắng tinh, cô trầm tư một lát rồi lôi ra một cây bút máy để ghi.

Ta, Mo Này, trịnh zhong đề xuất khiêu chiến với Mo Zun đại nhân!

Diệp Lương Thần: “…”

Cái quái gì thế này?

Viết kiểu này đòi có người hiểu nổi thư khiêu chiến á?

“Trời đất! Không ngờ ngươi lại là Ma có văn hóa như thế!” Cơ Giác kinh ngạc nói.

“Không ngờ ngươi viết một lần…” Hắn ta đếm ngón tay: “Mười ba chữ!”

Bạch Ngọc Câu hơi đắc ý ngẩng đầu lên: “Tất nhiên, bổn Ma Này cũng không phải ma bình thường đâu, nhớ ngày đó bản tôn luôn được xưng là Đại học sĩ đấy!”

“Đỉnh, đỉnh thật!” Hồng Nữ vỗ tay.

Diệp Lương Thần:…

Mẹ kiếp, chắc chắn hắn đang nằm mơ rồi.

Đây không phải sự thật… Đây không phải sự thật… Đây không phải sự thật…

Nếu toàn bộ Ma giới đều là dạng Ma thế này thì sao tới giờ họ vẫn chưa diệt vong hả?

Sao thế này được!

Hắn bỗng nhớ lại lời mà sư trưởng Bồng Lai Tiên Tông nói với họ.

“Ma là loại độc ác nhất, đáng thương nhất và vô liêm sỉ nhất trên thế giới này. Không chuyện ác nào không làm, không thấy việc ác là không vui!”

“Hơn nữa chúng có vũ lực rất cao! Đệ tử chính phái chúng ta nên coi việc diệt trừ Ma giới là nhiệm vụ của mình!”

Vậy đây là đám Ma không chuyện ác nào không làm, lũ độc ác nhất, đáng thương nhất và vô liêm sỉ nhất đây hả?

Ha ha ha ha ha ha ha!

Diệp Lương Thần cười chết mất.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn không cười nổi nữa, bởi vì Bạch Ngọc Câu hăng hái ứng chiến thật.

Cô là một học sĩ! Một ma trí tuệ cao có thể viết liền một lúc mười ba từ.

Giờ cô hưởng chế độ cực kỳ tốt, hiện có không ít Ma tới mời cô đặt tên cho.

Thật ra không phải Ma giới cấm đặt tên, mà do đám bọn họ không có văn hóa, đặt tên nghe rất chán.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vậy nên mới sinh ra quy định ngầm kia. Nhưng giờ có ma thông minh Bạch Ngọc Câu ở đây rồi, nghĩ gì mà họ còn thèm tranh giành đám tên kia?

Về phần trình độ đặt tên của Bạch Ngọc Câu, mọi người hoàn toàn có thể thấy thông qua những cái tên Tiểu Mỹ, Tiểu Lam, Tiểu Hoàng cô từng đặt.

Một Ma có vết phồng lớn trên đầu ngượng ngùng nhăn nhó bước tới, gã ta che mặt lại: “Ma Này, ngươi phải đặt cho người ta một cái tên thật hay đó nha ~ ưm ~”


Bạch Ngọc Câu ngẫm nghĩ chốc lát: “Ta nghĩ được một cái tên rất tuyệt.”

“Đại Bao! Ngươi thấy tên này như nào?”

Diệp Lương Thần: Đùa gì vậy, ai thích tên này chứ?

“Đại Bao?” Quả nhiên Ma kia nhíu mày lại, ánh mắt sáng suốt của gã ta nhìn Bạch Ngọc Câu.

Gã ta hơi lắc đầu.

Diệp Lương Thần nhìn gã ta bằng ánh mắt khen ngợi, quả nhiên, Ma giới vẫn có Ma sở hữu thẩm mỹ bình thường!

Nhưng ngay sau đó, hắn nghe tên Ma kia vừa lắc đầu vừa nói: “Đại Bao…”

“Quả là một cái tên vừa có ý nghĩa vừa xuôi tai!”

“Từ hôm nay trở đi ta tên là Đại Bao! Trời ạ, sao ta không nghĩ ra cái tên hay thế này chứ! Quả nhiên ta không thể so được với Đại học sĩ ngài!”

Diệp Lương Thần: “!!!”

Đại Bao hào hứng chạy đi khoe tên mới của gã ta. Đứng đầu hàng lúc này là một ma nữ xinh đẹp.

Ma nữ trông… cực kỳ quyến rũ, bất kì ai nhìn thấy cũng phải trào máu mũi.

Nhưng ba người Trần Thông, Diệp Lương Thần và Tang Tinh lại có những ý tưởng riêng.

Trần Thông: Khoan? Nếu ta nhờ cô đặt tên cho thì hình như ta không cần phải gọi là Này nữa.

Ấy ấy!

Tại sao ta phải nhờ cô đặt tên cho mình chứ, bản thân ta cũng rất có văn hóa mà!

Hừm… Từ nay trở đi ta sẽ tên là Mỹ Nam Bá Đạo Lạnh Lùng Vô Địch.

Tang Tinh: Í! Mình cũng muốn chị đại tự đặt tên cho mình.

Chỉ cần là tên do chị đại chọn, nhất định Tinh Tinh sẽ rất trân trọng nó!

Diệp Lương Thần: Để ta nghe xem còn có cái tên dị hợm kì lạ nào nữa không!

Ta không tin cả Ma giới này không có Ma nào bình thường!

“Thiếp thân muốn có một cái tên nghe thật dịu dàng.” Ma nữ nở nụ cười khiến Ma chao đảo.

Bạch Ngọc Câu liếm môi nhìn nàng ta, chậc!

Ma giới của cô lại có người đẹp bậc này! Thậm chí sắc đẹp chẳng hề kém cạnh với Tiểu Mỹ Tiên Tôn chết tiệt kia.

Nếu vậy thì…

“Ngươi thấy cái tên Đại Mỹ như thế nào?”

Ma nữ nghe xong hô hấp dồn dập, trời ơi!


Đây chính là cái tên hay mà nàng ta ước mong, trước đây nàng ta chưa từng nghe thấy cái tên nào hay như vậy.

Đại Mỹ! Đại Mỹ!

Vừa to vừa đẹp!

Đại Mỹ ưỡn ngực lên: “Tuyệt! Tên hay lắm! Không hổ là Đại học sĩ! Tên ngài chọn thật phi thường!”

Bạch Ngọc Câu được nàng ta tâng bốc tới mức lâng lâng: “Cũng thường thôi, cũng thường thôi!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Ha ha ha, ký chủ đặt tên thật hay!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Tiểu Thiêm? Đại Thiêm? Tụi mi thấy tên nào hợp với người ta hơn?”

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Tiểu Giao, Tiểu Dịch, Tiểu Vị, Tiểu Diện, Tiểu Giao… Ta đói bụng.”

Hệ thống Tu Tiên: “…”

“Năm nay ta lên tám, ta muốn có một cái tên bá đạo!” Một Cự Nhân cao ba mét nói bằng giọng non nớt.

“Dễ nói, dễ nói!”

Chỉ là cái tên thôi, Bạch Ngọc Câu này chẳng phải hạ bút thành văn à!

Hãy xem cô đặt cho hắn ta cái tên bá đạo thế nào đây!

“Bá Bá!”

“Thấy tên này sao? Có đủ bá đạo chưa?”

Bá Bá nghe thấy tên hắn ta xong chỉ cảm thấy dường như mình đã trở thành Ma bá đạo nhất trên đời này.

“Ta tên Bá Bá! Từ nay về sau cái tên Bá Bá chỉ thuộc về duy nhất một Ma là ta!”

“Thiên tài! Không ngờ Ma giới lại có thiên tài cỡ này!”

Diệp Lương Thần đỡ trán, hắn đang làm cái đếch gì vậy! Sao hắn lại muốn ở chỗ này cơ chứ.

“Ngươi không cảm thấy nàng ấy đặt tên rất kì lạ à?” Hắn nhìn về phía Trần Thông.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trần Thông ngơ ngác quay đầu lại: “Nghe rất hay mà, đúng rồi, ta mới đặt tên mới cho mình, ngươi nghe xem thế nào nhé.”

“Mỹ Nam Bá Đạo Lạnh Lùng Vô Địch! Nghe hay không?”

Diệp Lương Thần trầm mặc một lát: “Hai người các ngươi thật sự không phải cô cháu thất lạc nhiều năm chứ?”

Trần Thông nghiêm túc lắc đầu: “Không phải.”

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Suy cho cùng Bạch Ngọc Câu và Ma Tôn đại nhân đứng ở hai phía đối lập.

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Ma Tôn đại nhân hỏi.

Bạch Ngọc Câu nhìn gã, cô cầm Băng Giá Đau Thương: “Chuẩn bị xong hết rồi. Kiếm này của ta có tên là Băng Giá Đau Thương, không biết nặng bao nhiêu gam, cũng không biết dài bao nhiêu tấc! Ngươi thì sao?”

Ha! Băng Giá Đau Thương của cô cực kỳ lợi hại!

Đã phô trương thì phải mạnh bạo!

Ma Tôn đại nhân nhếch miệng: “Chỉ vậy thôi à! Ngươi hãy xem quả cầu Hỗn Độn Bát Quái của bản tôn đi!”

Gã lôi một quả cầu bát quái ra: “Đây là quả cầu Hỗn Độn Bát Quái, không biết dài bao nhiêu, cũng không biết nặng bao nhiêu!”


“Nhưng ta biết nó là đồng bạn đã cùng kề vai chiến đấu mấy chục năm của ta!”

Hồng Nữ nhìn hai ma trên không trung. Nàng ta không nhịn được thở dài: “Không hổ là ma có văn hóa nhất!”

Về sau nàng ta giới thiệu vũ khí của mình cũng phải nói thế này mới được!

Sau khi họ giới thiệu xong, chiến đấu hết sức căng thẳng!

Có bình luận viên chuyên nghiệp ở một bên nói: “Tuyệt vời! Nhìn tuyển thủ Ma Này của chúng ta đi, nàng đánh một cú móc trái!”

“Không! Nàng không hề đánh móc trái! Nàng giả vờ đánh thôi, trên thực tế nàng tung kiếm ra!”

“Ma Tôn đại nhân cũng không hề do dự, gã di chuyển rồi! Úi? Gã lại đứng im rồi!”

“…”

“Huynh đài, cược hay không?” Đại Bao bước tới hỏi đám người Diệp Lương Thần.

Trần Thông nghiêng đầu: “Cược gì?”

Đại Bao nhìn hắn ta với vẻ mặt ghét bỏ: “Đương nhiên là cược xem bên nào thắng rồi?”

“Tỷ lệ đặt cược bây giờ là 15:1, ngươi muốn cược ai?”

“Ai mười lăm đấy?” Tang Tinh thò vào xem, chỉ thấy cái khay trên tay Đại Bao bày đủ các loại… cơ quan trên người.

Trên đó có tròng mắt, lỗ tai, tóc, ngực, chân, trái tim…

Diệp Lương Thần bày vẻ mặt như cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm (*): “Gì đây?”

(*)Đang nhắc tới meme này:

undefined

Đại Bao thấy họ mới đến thì giải thích thêm hai câu: “Đây là truyền thống của chúng ta, kẻ thua thì cụt tay thiếu chân, kẻ thắng có thể đeo thêm rất nhiều cơ quan!”

“Ta thấy ngươi đang thiếu một con mắt, ngươi biết Nhị Lang Thần không?”

Diệp Lương Thần cố mà gật đầu.

Đại Bao thần bí nói: “Ta nghe bảo Nhị Lang Thần nhờ con mắt thứ ba nên mới lợi hại, ngươi muốn cược thử không? Đeo thêm mười tám đôi mắt vào sẽ biến ngươi thành Ma đẹp trai nhất!”

Diệp Lương Thần: “!!!”

Hắn phải bế tắc thế nào mới đi lắp thêm mười tám đôi mắt lên mặt mình chứ hả!

“Cuối cùng thì ai mười lăm thế?”

Đại Bao bĩu môi: “Đương nhiên là Ma Này rồi!”

Trần Thông giật mình: “Các ngươi không ủng hộ Ma Tôn đại nhân à?”

Đại Bao cũng giật mình: “Chúng ta ủng hộ hắn làm gì! Hắn có đặt tên hay cho chúng ta đâu!”

“Nói nhỏ với các ngươi nhé, tất cả chúng ta đều ủng hộ Ma Này!”

“Rất mong rằng sau khi nàng ấy thượng vị thì đặt nhiều cái tên cho chúng ta hơn!”

Đại Bao có phần ngượng ngùng: “Ôi, Đại Bao ta có tài đức gì mà xứng với cái tên hay như vậy!”

Ma sinh của gã ta không uổng mà!

Diệp Lương Thần: “!!!”

Quả nhiên Ma giới hết cứu được rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận