[Sợ vl! Có streamer mới sở hữu tiếng hát như ma âm ấy! Tui không tin có ai nghe được hết cả bài hát!]
Đây là nền tảng vị diện phát sóng trực tiếp, khán giả ở đây đến từ khắp nơi trên thế giới
Nhưng hôm nay, có người lại nhìn thấy một bài đăng như vậy.
Đùa cái gì thế?
Hát như thế nào mà khó nghe tới vậy?
Đồng Ánh là một khán giả tích cực trên nền tảng phát sóng trực tiếp, cô ấy là tinh linh.
Là một con tinh linh, cô ấy thường yêu thích hoa cỏ, cho tới khi một nền tảng phát sóng trực tiếp như vậy xuất hiện trong tâm trí cô ấy.
Cô ấy hoàn toàn bị mê hoặc bởi thế giới đầy màu sắc ấy.
Streamer nào cũng rất biết cách nói chuyện, đồng thời cô ấy chưa từng thấy thế giới phát sóng trực tiếp. Tất cả mọi thứ đều hấp dẫn cô ấy.
Lúc này cô ấy nhìn diễn đàn phát sóng trực tiếp trong đầu. Cô ấy bĩu môi, streamer ca hát đăng à?
Còn lâu cô ấy mới tin loại than vãn này. Nhưng miệng cô ấy nói vậy thôi, cơ thể lại rất thành thật bước vào phòng phát sóng trực tiếp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp là một nữ quỷ xinh đẹp mờ ảo giữa không trung đang nhắm mắt ngâm nga một bài hát.
“Trời đất ơi! Trên thế giới này còn có cô gái xinh đẹp hơn cả nữ vương tinh linh luôn!”
Đồng Ánh kinh ngạc kêu lên. Nhưng giây tiếp theo trong đầu cô ấy tràn ngập tiếng hát của nữ quỷ xinh đẹp.
“A ~~hai con hổ ~ hai con hổ~ chạy nhanh đi~”
Đồng Ánh chỉ cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động trong chốc lát. Tiếp đó, cô ấy sùi bọt mép ngã vật xuống cỏ, thậm chí đôi cánh xinh đẹp cũng tối màu hơn.
“#&η♂① の ★……”
“Đồng Ánh, cô làm sao thế?” Tinh linh xung quanh thấy cô ấy ngã xuống, vội vàng vỗ cánh bay tới.
Nhưng Đồng Ánh không nghe được gì hết. Trong đầu cô ấy tràn ngập tiếng hát cực kì khó chịu, tựa như tiếng hát ấy còn kèm theo cả ma pháp công kích.
A… thì ra đó không phải mà là sự thật.
Cô ấy từ từ nhắm hai mắt lại, bất tỉnh nhân sự.
————
“Được rồi, ta hát xong rồi đó.” Bạch Ngọc Câu vui vẻ nhìn Tiểu Mỹ: “Giờ mi thấy tốt hơn chưa”
Tiểu Mỹ: “Grào…”
Muốn chết, muốn chết…
“Quả nhiên là tốt!” Bạch Ngọc Câu hạnh phúc nghĩ. Tiếng hát của tộc nhân ngư cô thần kỳ như vậy đó!
Thật tuyệt khi tiếng hát có thể chữa lành cho người khác!
Một bên Tang Tinh chạy tới: “Chị đại! Chuẩn bị xong hết rồi! Giờ chỉ chờ chị đại chị lên tiếng thôi!”
Bạch Ngọc Câu mỉm cười nhìn thầy Diệp ngã trên đất và cháu trai không nên thân nhà mình: “Tôi đi trước đây! Hẹn gặp mọi người sau nhé ~”
Không phải cô không báo cho thầy Diệp, mà do thầy Diệp tự ngủ quên không muốn đi.
Vậy danh tiếng của buổi gặp mặt kia sẽ chỉ thuộc về một mình cô thôi!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tới khán phòng, cô thấy rất hài lòng khi khán phòng tràn ngập zombie và yêu ma.
Bạch Ngọc Câu bước lên bục. Cô cầm microphone chào các fans của mình: “Các bạn fans thân mến! Các bạn có khỏe không?”
Zombie: “Grào!”
Ma: “Ma Tôn đại nhân! Ma Tôn đại nhân!”
“Giờ chúng ta hãy thưởng thức một bài hát về zombie và ma trước nhé! Đây là bài tôi vừa sáng tác ngẫu hứng ~”
Bạch Ngọc Câu nhìn các fans cuồng nhiệt dưới bục, cô cất tiếng hát: “Zombie và yêu ma ~ đều là fans của tôi~”
Cô nhắm mắt lại hát đầy mê say, cả người đều đung đưa trong tiếng hát tuyệt vời.
[Cứu, cứu với!]
[Tui hẹo trước đây…]
[1… 1… Tui không trụ nổi một giây luôn…]
“Không ngờ Ma Tôn đại nhân hát hay như vậy!” Đại Bao cực kỳ hưng phấn nói với Bá Bá.
Bá Bá cảm thấy tiếng hát này như thể đưa hắn ta về lại trong bụng mẹ.
Tiếng hát động lòng người khiến hắn ta không kìm được rơi lệ: “Ma Tôn đại nhân thật không hổ là Đại học sĩ!”
“Đặt tên hay mà hát cũng hay!”
Đám zombie bên kia: “…”
Muốn chết luôn quá! Muốn chết quá! Sao chị đại lại tra tấn họ thế?
Phòng phát sóng trực tiếp của cô lặng ngắt như tờ.
Vì khán giả của cô đều sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự rồi.
Hệ thống Mỹ Thực: “Tiếng hát của ký chủ tiến bộ rồi…”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Gì? Đây là trình độ sau khi tiến bộ rồi á?!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Nghe hay quá trời! Ký chủ tuyệt nhất! Ký chủ tuyệt nhất!”
Hệ thống Tu Tiên: “Đúng vậy, tiến bộ tới mức vừa khó nghe hơn vừa kèm thêm công kích sóng âm.”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Bảo sao ta cảm thấy hình như linh kiện của mình có vấn đề gì đó. Thì ra là công kích sóng âm à!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Hơ hơ, sao trước mặt ta lại có hai hệ thống Tu Tiên vậy!”
Hệ thống Tu Tiên nhìn ba hệ thống đang lắc lư, nó vội vàng nói: “Mau chặn thính giác lại!”
Giọng hát của ký chủ kinh khủng quá, thậm chí bây giờ còn có thể ảnh hưởng tới hệ thống!
“A ~~ ma và zombie ~”
Bạch Ngọc Câu kết thúc bài hát trong tiếng reo hò của lũ ma: “Tôi hát hay không? Hãy cho tôi nghe tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người đi!”
Chúng ma: “Bộp bộp bộp!!”
“Hay! Quá trời hay!”
“Chưa bao giờ bổn ma nghe thấy tiếng hát hay như vậy!”
“Ma Tôn đại nhân, ngài hãy hát cho cả Tu Tiên giới cùng nghe đi!”
“Giống như được Ma Vương hôn bằng giọng hát vậy!”
Zombie: “Grào!”
Lũ ma này tâng bốc lên trời thế!
Đám zombie thấy tụi ma xun xoe được như vậy thì chúng nó cũng không chịu thua kém vỗ tay: “Grào grào grào!”
Tuyệt vời!
Thật sự… Hay quá đi mất! Gút chóp!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Ngọc Câu mỉm cười nhìn các fans vỗ tay, cô chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô có nhiều người hâm mộ tới đây vì giọng hát trời cho của mình như vậy!
Tiếng hát hay thế này chỉ có mình Bạch ca hậu cô thôi!
“Nếu mọi người đều nhiệt tình như thế, tôi sẽ hát thêm bài nữa!”
Chúng ma: “A a a! Ma Tôn đại nhân, ta phát điên vì ngài! Ta có thể làm bất cứ thứ gì cho ngài(*)!”
(*)Nguyên gốc: Đập một bức tường lớn cho ngài, đây là cách thể hiện tình yêu quá bày bày tỏ sự si mê, cuồng nhiệt, có thể làm bất cứ điều gì cho đối phương.
Tại sao tiếng hát của Ma Tôn đại nhân lại hay tới thế!
Thậm chí có ma còn lấy đá ghi âm ra, gã ta muốn lưu lại giọng hát tuyệt vời này.
Đợi khi đánh nhau với ma khác, gã ta sẽ bật nó làm nhạc nền!
Thế mới ngầu làm sao!
Đám zombie kêu lên với vẻ mặt đưa đám: “Grào grào grào! Grào grào grào!”
Rất muốn đi học! Cực kì muốn đi học! Nhớ các thầy cô nhiều lắm!
Hát hết bài này tới bài khác, mãi cho tới khi Bạch Ngọc Câu mệt nhoài cả người kết thúc buổi fan meeting.
Ban đầu cô nghĩ xem mình có nên tặng ít quà nhỏ cho fans không.
Nhưng giờ xem ra, cô chính là món quà tốt nhất tặng các fans hâm mộ!
“Reng reng reng…” Mới rời khỏi khán phòng, Bạch Ngọc Câu đã nhận được điện thoại.
Cô nghe điện thoại, trước mắt lập tức hiện lên ảnh mờ của Chúc Kinh Tiên Quân: “Xin chào, xin hỏi nếu mua chung loại tóc đen nhánh và không rụng tóc thì có rẻ hơn không?”
Gần đây Chúc Kinh Tiên Quân mới phát hiện ra tóc mình hơi xỉn màu, thậm chí còn bị rụng.
Hắn dạo quanh vị diện mua bán thì nhìn thấy sản phẩm của người bán này. Sản phẩm tóc đen nhánh và không rụng tóc cứ như được tạo riêng cho hắn vây!
Bạch Ngọc Câu gật đầu. Đúng vậy, cô không chỉ là ca sĩ nhân ngư mà cô còn đồng thời mở một cửa hàng trực tuyến.
“Được rồi, vậy tôi giảm giá cho anh 10%.”
Sau khi mua bán xong, Bạch Ngọc Câu bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Giọng hát của cô hay như vậy, vì sao không bán bài hát ra ngoài?
Nói là làm, cô quay trở lại phòng hào hứng say mê thu âm hai bài hát rồi đưa lên sàn giao dịch.
Mà lúc này, một người mua nhìn thấy sản phẩm mới ra mắt thì từ từ đọc thành tiếng: “Tiếng hát được ca sĩ nhân ngư hát bằng cả trái tim, chữa mất ngủ và đau đớn.”
Người đó mua một đơn, dù sao cũng không đắt, sau đó ấn vào nghe.
“♂&η#★ の……”
Trong một giây khi nghe thấy tiếng hát, chỉ một giây đó thôi, người ấy sùi bọt mép ngã xuống đất. Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng của người ấy là…
Nếu mình không chết, nhất định… nhất định phải chặn… người bán này…