Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

“Thế giới này có nhiều zombie giống thế này ghê.” Đại Mỹ hạnh phúc moi đầu đám zombie, lấy tinh hạch bên trong ra.

Chúng ma cũng rất vui vẻ, Ma Tôn đại nhân tốt quá đi!

Không chỉ hát cho họ nghe, còn đưa họ tới nơi tốt thế này.

Đám ma thạch này đủ cho họ tu luyện trong thời gian dài!

Tuy nhiên, họ vui vẻ thì lũ zombie lại không vui. Đám yêu ma này rất ngang ngược, họ đuổi theo lũ zombie chạy khắp nơi, túm được zombie là moi đầu chúng ra.

Điều này khiến bây giờ lũ zombie cứ thấy họ là tránh không kịp.

“Grào grào grào!” Chạy đi! Lũ ấy lại tới rồi!

“Đừng chạy!” Cả đống lớn ma đuổi theo sau.

Chỉ trong vài ngày, toàn bộ thành phố M không còn zombie nào ngoại trừ phe của họ.

Lũ zombie không bỏ chạy thì cũng chết hết rồi

Cô Triều Tiểu Trân nhìn Đại Mỹ, cô ấy nắm tay Đại Mỹ: “Cô quả là ma tốt!”

Chỉ có hoàn cảnh yên tĩnh như vậy mới có thể giúp học sinh yên tâm học tập được!

Haiz, tất cả là do đám zombie côn đồ kia luôn tới gây sự.

Đại Mỹ gãi đầu: “Đây là việc bọn ta nên làm!”

Cô Triều Tiểu Trân nhìn nàng ta với đôi mắt ngấn lệ: “Tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ, chẳng biết có được không.”

“Ngươi nói đi.” Hiện giờ túi trữ vật của Đại Mỹ đựng đầy ma thạch, tâm trạng cực kỳ tốt.

“Có thể giúp chúng tôi xây dựng một bức tường bao quanh toàn bộ thành phố M được không?” Cô Triều Tiểu Trân hơi ngại ngùng.

Dù sao thì công trình này rất khó khăn.

Đại Mỹ vung tay lên: “Chuyện này có gì khó!”

Nghe nói người phàm trước mắt chính là sư phụ của Ma Tôn đại nhân. Bọn họ thì là thuộc hạ của Ma Tôn đại nhân.

Vậy nên giúp đỡ sư phụ của Ma Tôn đại nhân chẳng phải chuyện hết sức bình thường sao?

“Chuyện nhỏ thôi!” Đại Mỹ cười cười tập hợp chúng ma: “Chúng ta dùng ma khí bao quanh nơi này thôi!”

Đại Bao sờ cục sưng trên đầu: “Ta biết rồi! Ngươi định biến nơi này thành dáng vẻ của Ma giới chúng ta! Tiện cho lần sau tới đây chơi!”

Đại Mỹ cũng cảm thấy ý kiến này khá ổn: “Nào nào, bắt đầu thôi.”

Ma giới họ cũng như vậy, khắp Ma giới tràn ngập ma khí, một khi có người tự tiện xông vào Ma giới sẽ bị họ phát hiện ra.

Vốn dĩ họ có thể đặt cấm thuật để ngăn cản người tu tiên bước vào, nhưng tại sao họ phải ngăn cản người tu tiên chứ?

Vào rồi thì mới có chuyện vui chứ, hì hì.


Nhưng ở đây không thể thiết lập như vậy. Họ gom đủ lực lượng của chúng ma, trực tiếp tạo ra một tấm chắn phòng hộ.

Lá chắn bảo vệ bao trùm toàn bộ thành phố M. Con người vào được nhưng zombie thì không.

Lúc họ đang bận rộn thì Bạch Ngọc Câu hào hứng cập nhật thêm các bài hát của mình lên sàn giao dịch.

Đồng thời tên tuổi nổi danh của cô cũng truyền khắp nền tảng phát sóng trực tiếp.

[Tôi sai rồi! Trên thế giới này thật sự có người thưởng thức được tiếng hát của ca sĩ ma âm!]

Bài đăng này lập tức hot trên nền tảng phát sóng trực tiếp.

Trong bài đăng có một đoạn video, đó là video Bạch Ngọc Câu hát cho nhóm ma. Cô hát một bài hát khiến người ta nghe xong phải ngã gục.

Nhưng nhóm ma lại có vẻ mặt say mê, hệt như đang phiêu phiêu nơi quê nhà ấm cúng.

[Chủ topic tốt ha, còn tắt luôn tiếng rồi!]

[Vkl, có người thích nghe tiếng hát của ca sĩ ma âm cơ à?]

[Trông không giống diễn lắm, chất vậy luôn! Tôi nghe chưa tới hai giây đã sùi bọt mép rồi!]

[Gì cơ? Cường giả hai giây nhận một lạy của tôi!]

[Cường giả hai giây đột nhiên xuất hiện!]

[Chỉ vậy thôi mà, tôi ba giây!]

[Trời đất! Có người chịu được ba giây lận! Đại lão đằng ấy còn thiếu vật trang sức đeo chân không?]

[Ca sĩ ma âm gì thế? Mọi người nói gì vậy? Ma mới thắc mắc.]

[Đến tài khoản video Tiểu Bạch 520, ma mới nên nghe những bài hát do ca sĩ báu vật hát trên nền tảng của chúng ta để rửa tai!]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

[Để tôi đi xem, cảm ơn đằng ấy nhá!]

————

Chúc Kinh Tiên Quân nhìn nơi mua sắm trong vị diện giao dịch. Bộ dụng cụ mọc tóc hắn mua cách đây vài ngày rất hiệu quả.

Hiện giờ mái tóc của hắn đen nhánh và dày, nhìn rất đẹp.

“Đi đánh giá tốt thôi.” Hắn ngẫm nghĩ rồi mở nhật ký mua hàng của mình ra.

Sau khi đánh giá tốt xong, hắn đột nhiên nảy ra ý muốn xem qua các sản phẩm khác của chủ tiệm này.

“Hả? Ca khúc thôi miên.” Đúng là gần đây Chúc Kinh Tiên Quân hơi mất ngủ.

Mấy ngày gần đây hắn luôn gặp ác mộng. Trong mộng có một cái bóng vô hình liên tục vặn vẹo, vừa vặn vẹo vừa kêu gào anh trai, em là học sinh tiểu học.


Điều này khiến một thời gian hắn ngủ không ngon.

Hắn bấm vào bình luận bên trong và nhìn thoáng qua

[Mọi! Người! Cũng! Mua! Đi! Trị mất ngủ cực kỳ hiệu quả luôn!!!]

[Thật sự rất hay! Đây là tiếng hát hay nhất tôi từng nghe trong đời, tôi sẽ luôn ủng hộ chủ tiệm!]

[Nếu trên đời này có âm thanh của tự nhiên thì chắc chắn đó là tiếng hát của chủ tiệm!]

[Hức hức, trước giờ bé chưa từng nghe tiếng hát nào hay như vậy! Thật luôn á!]

Chúc Kinh Tiên Quân nhìn 100% đánh giá tích cực, hắn hơi động lòng: “Một bài hát chỉ tốn mười tệ giao dịch thôi.”

Sau khi mua về hắn có thể phát đi phát lại nhiều lần, làm tròn lên thì tương đương lãi một trăm triệu!

Mua!

Hắn ngồi trên đệm hương bồ, điều chỉnh tốt tư thế rồi nhắm mắt lại, mở bài hát lên.

Trong phút chốc, sắc mặt hắn hệt như bị táo bón, hàng mày nhăn tít lại.

Tiếp đó, trên trán hắn xuất hiện từng hạt mồ hôi lớn, cả người căng chặt.

“Rầm!”

Chúc Kinh Tiên Quân trực tiếp đổ nhào xuống đất, đánh một giấc ngon lành.

Mà lúc này kẻ đầu têu đang nói lời tạm biệt với fan hâm mộ của mình: “Chúng tôi đi đây! Mọi người phải chăm sóc bản thân cho tốt nha ~”

Chuyến lưu diễn thành phố M của Bạch Ngọc Câu đã kết thúc, nơi tiếp theo cô muốn tới là Tu Tiên giới. Các fans ở đó đã chờ rất lâu rồi nên cô không thể làm họ thất vọng được.

“Tiểu Bạch! Em phải chăm sóc bản thân cho tốt nha!” Cô Triều Tiểu Trân nói.

Phan Niên cũng nói: “Thường xuyên quay về nhé!”

Bạch Ngọc Câu gật đầu, cô khóc lã chã: “Tôi không… không ngờ mọi người lại không nỡ chia tay tôi như vậy. Hay là tôi hát tặng mọi người một bài nhé?”

“Một bài hát chia tay…”

“À… Không cần, cô mau đi đi.” Phan Niên mỉm cười nói: “Đừng hát nữa, đừng hát nữa, bảo vệ giọng cô cho tốt, để bài hát này cho người khác nghe nhé.”

Đm, mấy hôm trước Bạch Ngọc Câu tổ chức fan meeting, anh ấy đã đi qua ngó thử xem sao.

Chỉ nhìn thoáng qua, chỉ nghe một giây đồng hồ ngắn ngủi, anh ấy đã ngã gục xuống đất.

Loại may mắn này nên dành cho đám người ở Tu Tiên giới kia đi.

“Được rồi, vậy chúng tôi đi đây! Bái bai!” Bạch Ngọc Câu vẫy tay chào các fans của mình.


Trong chớp mắt cô và một nhóm ma đã biến mất tăm.

Lần này Phục Toa và Tiểu Mỹ cùng đến Tu Tiên giới với cô.

Hệ thống Giao Dịch Vị Diện tạo cho Phan Niên một nền tảng phụ. Khi Bạch Ngọc Câu và những người khác muốn trở về, chỉ cần bảo Phan Niên mua họ về là được.

Không chỉ như vậy, cô Triều Tiểu Trân cũng có một cái, tiện cho Bạch Ngọc Câu muốn quay về bất cứ chỗ nào cũng được.

Thoáng cái Bạch Ngọc Câu đã về lại Ma giới. Người mua họ tới là Ma tôn đại nhân nguyên gốc của Ma giới.

Gã bị Bạch Ngọc Câu đánh cho tuân phục, giờ tên gã là Hồ Lô Rượu Nói Thật. Lần trước Hệ thống Giao Dịch Vị Diện đã thả một hệ thống phân nhánh vào đầu gã trước khi rời đi.

“Đây là nơi lưu diễn tiếp theo của tôi à?” Bạch Ngọc Câu nhìn bầu trời tối đen và những đám mây màu máu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đại Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, Ma Tôn đại nhân!”

Bọn họ thích nghe Ma Tôn đại nhân ca hát, tốt nhất là ngày nào cũng hát cho họ nghe!

“Được!” Bạch Ngọc Câu nhìn về phía Tang Tinh: “Cậu đi sắp xếp sân bãi đi.”

Tang Tinh lập tức chạy tới chỉ nhóm ma sắp xếp sân bãi.

“Mi đi mua cho ta một suất ăn sáng.” Cô nói với Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ: “Grào!”

Nó yên lặng rời đi, kế đó lạc đường cho tới khi tìm được một ma để hỏi: “Grào grào grào?”

Mua bữa sáng ở đâu?

“Đậu má! Không ngờ có ma xấu như vậy!” Ma kia hoảng sợ.

Tiểu Mỹ: “Grào…”

Ma kia xấu hổ gãi đầu: “Ui, ta không cố ý nói ngươi xấu đâu, đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy một ma xấu xí như vậy nên ta hơi kinh ngạc!”

“Đúng rồi, ngươi tên gì?”

Thật ra ngoại hình cũng không quan trọng, thứ quan trọng nhất đương nhiên là tên rồi!

Nếu không có tên đẹp thì ma sinh đời này chỉ thế mà thôi.

Tiểu Mỹ: “Grào grào!”

“Trời ơi! Không ngờ ngươi tên Tiểu Mỹ! Tên hay quá! Không thua kém với Đại Mỹ!” Ma kia rất hâm mộ.

Tiểu Mỹ: “Grào grào?”

Ma kia hơi chán nản: “Người ta tên Ma Kia á, ta không thích cái tên này lắm, nếu Ma Tôn đại nhân có thể đặt cho ta một cái tên thì tốt quá.”

“Nhưng Ma Tôn đại nhân rất bận.”

Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!”

“Thật à? Ngươi chịu đặt tên giúp ta ư?” Sau khi kích động, Ma Kia lại hơi nghi ngờ nhìn Tiểu Mỹ: “Tên ngươi đặt có hay không? Ma Tôn đại nhân là Đại học sĩ đó!”

Tiểu Mỹ: “Grào grào grào! Grào grào!”


Ma Kia vuốt cái cằm to của mình, gã ta hơi trầm tư một lát: “Trắng Như Tuyết?”

“Tên khó nghe quá…”

Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!”

“Dạ Lai Hương? Cũng không hay lắm.”

Tiểu Mỹ: “Grào grào grào grào!”

“Ma Chi Đao Tước Diện! Hay quá đi!” Ma Kia hân hoan nhìn Tiểu Mỹ: “Được! Từ nay về sau tên ta là Ma Chi Đao Tước Diện! Cảm ơn ngươi Tiểu Mỹ!”

Tiểu Mỹ: “Grào…”

“Grào grào grào?” Mua bữa sáng ở đâu?

Ma Chi Đao Tước Diện vui tới mức đưa Tiểu Mỹ đi: “Ngươi muốn ăn gì? Chỗ này của chúng ta có màn thầu ma, à không, giờ đã sửa tên gọi là màn thầu đen, thêm bánh quẩy ma, bánh bao ma, bánh ma thủ trảo.”

Gã ta nhìn phố bán đồ ăn vặt trước mắt, vô cùng đắc ý giới thiệu cho Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!” Mỗi cái lấy một phần!

Ma Chi Đao Tước Diện: “Không thành vấn đề! Ta thấy ngươi lạ mặt nên chi bằng để ta mời khách đi! Coi như cảm ơn ngươi đặt cho ta một cái tên hay!”

Hô hô! Quay về gã ta phải thắp cho tổ tiên một nén hương mới được.

Tên này hay quá đi.

“Grào grào grào!”

“Gì cơ? Ngươi mua bữa sáng cho Ma Tôn đại nhân?” Ma Chi Đao Tước Diện kinh ngạc.

Lúc này nhóm người bán hàng rong trên phố ăn vặt cũng nghe thấy lời này, thế là vội la lên: “Ta không lấy tiền! Ma Tôn đại nhân muốn ăn gì cứ lấy đi!”

“Ta ta ta cũng vậy! Tất cả đồ ăn vặt chỗ ta đều có thể đưa cho Ma Tôn đại nhân!”

“Ăn ta! Ma Tôn đại nhân ăn ta!”

Tiểu Mỹ nhặt lại tròng mắt không quá sáng rỡ của mình nhét vào hốc mắt: “…”

“Grào!”

————

Chúc Kinh Tiên Quân từ từ tỉnh lại. Hắn xoa đầu mình, sau đó cười hạnh phúc..

Bài hát này thật sự rất hay, tuy rằng giọng hát hơi khó nghe.

Nhưng hiệu quả thật tuyệt vời!

“Soạt, soạt, soạt!” Động tác hắn nhanh tới mức tạo ra tàn ảnh, thoáng cái tung cho mình vài trăm thuật xóa trí nhớ để quên sạch tiếng hát khó nghe kia.

“Hả? Đây là gì, bài hát thôi miên ư?” Chúc Kinh Tiên Quân nhìn bài hát trong đầu mình.

Theo bản năng, hắn bấm mở.

“Rầm!”

Chúc Kinh Tiên Quân tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận