Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

“Ma Tôn đại nhân hát rất hay!”

Tất cả lũ ma đều nhìn Bạch Ngọc Câu đang cầm mic hát mê say hết lòng trước mặt, trên gương mặt họ đều phơi phới nụ cười hạnh phúc.

Khi tiếng hát truyền vào trong tai họ, cứ như thể họ được đưa tới một thế giới kỳ diệu.

Thế giới này đầy rẫy sự chết chóc, bài hát bên tai đều là những tiếng kêu rên tuyệt đẹp.

“Muốn nghe Ma Tôn đại nhân hát cả đời ghê.” Một ma cười nói, tất cả chúng ma khác cũng lộ ra vẻ mặt say mê.

Diệp Lương Thần ở một bên chết lặng nghe tiếng hát. Hắn chỉ thấy như mình có thể thưởng thức bài hát này một chút rồi.

Nhưng nghe lâu thì dễ…

Diệp Lương Thần ngã rầm xuống đất.

Cứ như vậy sau khi biểu diễn liên tục ba ngày ba đêm, cuối cùng Bạch Ngọc Câu kết thúc buổi biểu diễn này một cách mỹ mãn!

Cô rất thích fans ở đây. Họ mới nhiệt tình làm sao! Hơn nữa bạn nào bạn nấy vô cùng cuồng nhiệt!

Bạch Ngọc Câu nhìn chúng ma đi đánh nhau. Họ đang giải tỏa năng lượng dư thừa của mình.

Tuyệt vời!

Thêm một ngày tốt đẹp nữa!

Phục Toa nhìn chị đại: “Chị đại, nếu kết thúc buổi biểu diễn rồi thì sao không uống chút rượu để chúc mừng đi!”

Chị ấy thật sự không chịu nổi nữa, thật sự luôn!

QAQ!

Nghe nữa chắc chết mất!

Dù chị ấy muốn trốn cũng không thoát được. Lúc hát chị đại có cầm mic, nhưng trên thực tế cái mic đó không có điện!

Tiếng hát của chị đại trực tiếp truyền thẳng tới mọi ngóc ngách của Ma giới!

Làm gì có chỗ mà trốn!

Mấy ngày nay Phục Toa đều sùi bọt mép, mặt chị ấy cũng hom hem đi!

“Ừm, chị nói có lý đấy, vậy chị đi tổ chức một chút đi.”

Bạch Ngọc Câu liếm môi, lâu lắm rồi cô không buông thả bản thân.

Từ khi trở thành ca hậu thì cô chưa hề dám uống rượu lần nào.

Chỉ sợ sau khi uống rượu say rồi phát điên, sau đó bị đăng lên mạng rồi bị fans cô nhìn thấy.

Nhưng giờ đang ở nơi đất khách quê người, chắc cô uống chút rượu cũng chẳng sao đâu.


Phục Toa nhanh chóng chuẩn bị. Cả chúng ma vừa nghe thấy Ma Tôn đại nhân muốn uống rượu đều nhao nhao lôi ma rượu quý giá và số đồ nhắm họ tự làm ra!

“Chị đại, uống một ly nào!” Phục Toa giơ ly rượu lên.

Bạch Ngọc Câu cụng ly với chị ấy, sau đó nâng ly về phía Tiểu Mỹ và Tang Tinh nói: “Chúng ta cùng vui vẻ nào!”

Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!”

Uống xong một ly rượu, thế giới trước mắt Bạch Ngọc Câu bắt đầu mờ nhòe đi: “Hức hức, ngon thật.”

“Uỳnh!”

Cô đổ bịch xuống bàn.

————

Cô gái xinh đẹp đang ngắm nhan sắc mỹ miều của mình trước gương.

Lông mi cô rung lên như cánh bướm, đôi mắt đen tuyệt đẹp có thể phản chiếu hình bóng con người.

Làn da như tuyết, mái tóc mượt mà óng ả, môi anh đào nhỏ nhắn trên gương mặt xinh đẹp. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên: “Bố mày siêu đẹp!”

Từ nhỏ Bạch Ngọc Câu cô đã là hiện thân của sự hoàn mỹ. Gương luôn bảo với cô rằng: “Cô là người đẹp nhất trên thế giới này!”

“Cô đẹp như vậy, cô nên có được tất cả mọi thứ!”

Bạch Ngọc Câu cảm thấy nó nói rất đúng, Mary Sue(*) Bạch cô là một bình hoa hoàn mỹ như vậy đó!

(*)Mary Sue: Được dùng như một danh từ để chỉ những cô gái hoàn mỹ tới mức phi lý.

Cô chớp mắt rồi cất tấm gương đi, sau đó nhìn cung điện chẳng khác nào mê cung trước mặt mình.

Đây là cung điện của Ma Tôn đại nhân, còn cô là kẻ tội nghiệp đêm nọ bị Ma Tôn bắt tới đây.

“Kẹt…”

Cánh cửa mở ra, Đại Mỹ bước tới: “Ma Tôn đại nhân, đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi ạ.”

Bạch Ngọc Câu nhìn chiếc màn thầu đen nhánh trong tay nàng ta. Người phụ nữ này là tâm phúc của Ma Tôn đại nhân.

Không phải chỉ là đồ ăn thôi à? Lại còn cố ý nói một câu rằng Ma Tôn đại nhân chuẩn bị cho cô.

Hờ!

Đó cũng chỉ là thủ đoạn để lấy lòng cô thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đặt sang một bên đi.” Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng qua Đại Mỹ, sau đó dời mắt đi.


“Ngươi bảo với Ma Tôn là ta sẽ không ở lại đây đâu. Dù cho thân xác ta ở đây thì trái tim ta mãi mãi không ở lại!”

Ma Tôn! Đừng tưởng nhốt cô ở đây là sẽ có được cô!

Mơ tưởng hão huyền không à! Mary Sue Bạch cô đã định sẵn là cô gái không ai có thể có được!

Đại Mỹ gãi đầu, nàng ta đặt chiếc màn thầu ma xuống thì phi thẳng về một hướng.

Cho tới khi tìm được hai ma đang đánh nhau, nàng ta tách bọn chúng ra: “Ma Tôn à, Ma Tôn đại nhân bảo ta truyền lời cho ngươi.”

“Ma Tôn đại nhân bảo rằng ngài ấy sẽ không ở lại đây. Dù cho thể xác ngài ấy ở đây thì trái tim mãi mãi không ở lại.”

Ma có tên Ma Tôn: “???”

“Gì thế, ta không hiểu.”

Đại Mỹ cũng đần cả mặt: “Ta cũng không hiểu, lời này của Ma Tôn đại nhân có nghĩa gì thế?”

“A! Ta hiểu rồi!” Một ma khác vỗ đầu: “Nhất định Ma Tôn đại nhân ám chỉ chúng ta.”

“Trái tim của Ma Tôn đại nhân bị người ta trộm mất rồi!”

“Gì cơ?” Đại Mỹ sửng sốt.

“Ngươi nghĩ mà xem, có phải lúc Ma Tôn đại nhân tới chỗ của chúng ta thì ngài ấy đang ở trạng thái hồn phách không? Vậy tại sao ngài ấy lại biến thành như vậy?”

Ma Tôn lắc đầu: “Ta chịu.”

Ma kia vỗ gã ta một cái “Trời ơi! Nhất định Ma Tôn đại nhân chết rồi!”

“Lần trước chúng ta tới quê quán của Ma Tôn đại nhân, ta đọc một quyển sách.”

“Cưng chiều Ma Tôn đại nhân bá đạo, nó kể lại câu chuyện về Ma Tôn đại nhân.”

Ánh mắt Đại Mỹ sáng lên: “Ngon! Ngươi biết tin tức phấn khích thế này mà sao không kể cho chúng ta nghe hả?”

Ma kia hơi ngại ngùng cười: “Ha ha, ta… chẳng phải ta quên mất ư.”

Hừm! Còn lâu gã ta mới quên, gã ta muốn độc chiếm tin tức lớn này!

Nhưng nếu bây giờ Ma Tôn đại nhân đã đưa ra gợi ý, gã ta quyết định nói ra vẫn tốt hơn.

“Quyển sách kia viết về câu chuyện giữa Ma Tôn đại nhân và một nam tu. Nam tu có ngoại hình rất đẹp trai, nhưng lại là một núi băng.”

Ma Tôn gãi đầu: “Núi băng thành tinh à?”

Ma kia ngẫm nghĩ những câu mô tả trong sách: XXX luôn tỏ vẻ người sống chớ gần, hắn là một tảng băng có danh tiếng lớn trong Tu Tiên giới.


Nếu có người làm hắn tan chảy được thì quả thực có thể chấn động Tu Tiên giới.

Nghĩ tới đây, gã ta khẳng định: “Đúng vậy, nam tu kia là núi băng thành tinh.”

“Sau đó thì sao?” Đại Mỹ vuốt cằm.

Núi băng thành tinh?

Không ngờ Ma Tôn đại nhân thích loại hình này, úi trời, hóng hớt chuyện của Ma Tôn đại nhân kích thích quá đi!

Ma kia cố gắng nhớ lại: “Sau đó trong quyển sách kia nói, Ma Tôn đại nhân yêu núi băng từ cái nhìn đầu tiên, tức thì chỉ hận không thể mang núi băng về ủ ủ các kiểu.”

“Nhưng núi băng không có thiện cảm với Ma Tôn đại nhân của chúng ta, vừa thấy Ma Tôn đại nhân đến là muốn ra tay giết ngài ấy.”

“Cái gì?” Đại Mỹ tức giận: “Không ngờ trên đời này lại có núi băng như vậy. Ma Tôn đại nhân của chúng ta có chỗ nào không tốt chứ? Ngài ấy hát hay như thế!”

Nhắc tới hát, gương mặt ma kia và Ma Tôn cũng vô thức toét miệng cười: “Đúng vậy, giọng hát của Ma Tôn đại nhân hay quá chừng!”

“Tiếp đó thì sao?” Ma Tôn thúc giục.

“Sau đó không hiểu núi băng tu luyện thế nào mà sai sót mất trí nhớ, rồi được Ma Tôn đại nhân của chúng ta nhặt về. Núi băng nghĩ mình là người yêu của Ma Tôn đại nhân.”

“Cứ như vậy họ trải qua một khoảng thời gian vui vẻ, sau đó núi băng muốn cưới Ma Tôn đại nhân làm vợ!”

“Tiếp đó trong cùng ngày đại hôn giết chết Ma Tôn đại nhân!”

“Cái gì?” Đại Mỹ sợ hãi: “Thì ra Ma Tôn đại nhân chết như vậy!”

Ma kia mở miệng kể: “Ta chưa kể xong đâu. Sau này trái tim Ma Tôn đại nhân vỡ nát, ngài ấy đau buồn tới mức chỉ còn lại u hồn, tiếp đó chìm vào giấc ngủ đông.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Núi băng kia tưởng rằng Ma Tôn đại nhân chết rồi, chẳng biết tại sao mà hắn cũng rất đau khổ.”

“Sao nữa?” Đại Mỹ nôn nóng muốn nghe diễn biến tiếp theo.

Ma kia gãi đầu: “Phần sau thì ta chưa đọc. Quyển sách đó bị con người cầm đi mất, tên đó kêu ta đừng đọc mấy thứ này, nói là lịch sử đen gì đó.”

“Hiểu, hiểu, hiểu rồi!” Ma Tôn mở miệng bảo: “Sau đó nhất định núi băng nhặt lại trái tim vỡ nát của Ma Tôn đại nhân chữa trị xong xuôi rồi mang đi!”

“Ma Tôn đại nhân vừa tỉnh giấc đã tới chỗ chúng ta. Giờ ngài ấy nghĩ tới trái tim của mình đâm ra tâm trạng không tốt! Vậy nên ngài ấy muốn tìm lại trái tim của mình!”

Đại Mỹ bừng tỉnh hiểu ra: “Ra là thế!”

“Tốt rồi! Chúng ma nghe lệnh đây!” Đại Mỹ ra lệnh một tiếng, toàn bộ ma ở Ma giới đều nghe thấy giọng nàng ta.

“Trái tim của Ma Tôn đại nhân bị núi băng thành tinh trộm mất rồi! Mọi người cùng đi bắt núi băng thành tinh về thôi!”

Chúng ma: “Đcmn! Dám trộm trái tim của Ma Tôn đại nhân chúng ta, có phải núi băng thành tinh không muốn sống nữa phải không hả!”

Bọn họ hầm hừ bay ra bên ngoài.

Bạch Ngọc Câu còn còn đang thưởng thức vẻ đẹp của mình: “Kính râm ơi kính râm ơi, ai là người con gái đẹp nhất trên đời này?”

Mặt kính cất tiếng: “Là ngài, Bạch Bạch thân yêu của tôi~”

“Ha ha ha, ta biết ta đẹp nhất mà.” Bạch Ngọc Câu sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của mình.

Cô đã tính trong lòng rồi, nhất định hôm nay cô phải trốn đi. Cô không muốn trở thành người phụ nữ của Ma Tôn.


Cô xinh đẹp thế này, đương nhiên phải trở thành bông hoa núi cao mà tất cả mọi người đều không thể có được!

Bạch Ngọc Câu đeo kính râm quan sát tình hình bên ngoài: “Úi? Sao chúng ma này đi sạch cả rồi?”

Cơ hội tốt luôn! Cô có thể nhân đây trốn thoát!

————

“Kính râm ơi kính râm ơi, mi xác định khi ở đây ta có thể xinh đẹp hơn sao?” Bạch Ngọc Câu bước tới đoạn chân núi.

Sau khi trốn thoát khỏi Ma giới, cô đã đi theo chỉ dẫn của ma giới tới đây.

“Đúng vậy, chỉ cần sau khi cô tiến vào Thủy Linh tông cố gắng tu luyện thì cô sẽ trở thành người con gái đẹp nhất trên thế giới này!”

Hệ thống Tu Tiên nhìn mấy quả cầu ánh sáng bị nó trói lại.

Nói xong thì nó ngắt đứt cuộc trò chuyện luôn.

Hệ thống Đánh Dấu: “Đồ không biết xấu hổ! Đây là đồ chơi nhỏ ta đưa cho ký chủ! Chẳng có lý do nào để mi đòi cướp đi hết.”

Hệ thống Mỹ Thực: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta vẫn chưa chơi đủ đâu!”

Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ bị chúng bay dạy hư hết rồi! Lâu lắm rồi cô ấy chưa tu luyện!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Không chịu, không chịu! Mau trả kính râm cho ta!”

Hệ thống Tu Tiên: “Khà khà khà khà khà [đã hắc hóa]”

Bạch Ngọc Câu nhìn Thủy Linh tông phía trước. Đây là tông môn kính râm đề cử cho cô. Chỉ cần cô trốn ở đây thì Ma Tôn sẽ không thể tìm ra tung tích của cô.

Tuyệt! Giờ cô sẽ lên núi bái sư!

Còn lâu Ma Tôn mới có được cô! Mary Sue Bạch chính là một cô gái có thể dễ dàng khiến cho người khác phạm sai lầm!

Nhưng vậy thì sao chứ, chẳng lẽ xinh đẹp là lỗi của cô ư?

Không!

Cô kiên quyết bước lên núi.

Bên kia, Đại Mỹ dẫn chúng ma tìm tung tích của núi băng thành tinh khắp nơi.

Họ chạy tới vùng đất cực lạnh, Đại Mỹ gào một câu với đám núi băng: “Đứa nào thành tinh?”

Không có núi nào đáp lại.

Đại Mỹ: “Ui trời! Sao chân các ngươi tan chảy hết thế này!”

Một vài núi băng khom người xuống nhìn.

Đại Mỹ: “Mang hết đám này đi!”

Núi băng: “Ta không phải! Ta không có! Ta không hề thành tinh!”

Hức hức hức! Nhất định chúng ma này muốn bắt chúng đi để làm thành kem ăn, ma thật là đáng sợ!

Cái gì họ cũng ăn! Ngay cả mây cũng không tha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận