Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Bạch đại vương, thủ lĩnh Bá Đao trại, Bạch Ngọc Câu dũng mãnh vô địch thế mà bị cướp.

Cô móc một đống linh căn ra: “Cho ngươi đấy.”

Ám Nguyệt chân nhân nhìn cả đống linh căn, hai mắt sáng lên:“Đa tạ đạo hữu!”

Gã ta như giặc cướp ôm hết đống linh căn thả vào túi trữ vật của mình.

Bạch Ngọc Câu căng thẳng nhìn xung quanh, xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện cô bị cướp không thể lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi Bạch đại vương cô đặt chỗ nào bây giờ.

“Chị đại!”

Đúng lúc này, một giọng nói thiếu niên vang lên, Bạch Ngọc Câu căng thẳng nhìn tên tóc hồng trước mặt.

“Là Tang Tinh à.”

Cô nhìn Ám Nguyệt chân nhân: “Đi mau, đi mau lên!”

Đừng để cô mất mặt trước đàn em của mình, chuyện như bị đánh cướp không thể để đàn em mình biết được!

Ám Nguyệt chân nhân cầm túi trữ vật, trong mắt gã ta xuất hiện thêm chút dịu dàng: “Đạo hữu hào phóng quyên tiền, tại hạ không có gì báo đáp…”

Bạch Ngọc Câu trực tiếp bùng nổ sức lực hồng hoang, cô vung chân đá bay Ám Nguyệt chân nhân.

Ám Nguyệt chân nhân bay trên trời, sư đệ gã ta đuổi theo: “Đại sư huynh!”

Đại sư huynh cực nhọc quá, trả giá cho bọn họ nhiều như vậy.

Kiếm tông của bọn họ nghèo, ai cũng biết Kiếm tông là môn phái nghèo nhất.

Ngày ấy đại sư huynh vốn đang luyện kiếm, lại chẳng ngờ nghe được một sư đệ bảo rằng dưới sơn môn có một nữ tu đang phát linh căn.

Chỉ cần họ liên tục ăn năm cái màn thầu cực kì đen cực kì bốc mùi là có thể nhận được một linh căn ngẫu nhiên.

Đại sư huynh nghe xong lập tức đưa họ đi xem thử, chẳng ngờ nữ tu thấy họ như gặp kẻ đáng sợ nào đó.

Thoáng cái chạy mất.

Đại sư huynh vô cùng ảo não, liều mạng tìm kiếm cũng không tìm thấy nữ tu kia.

Sau này huynh ấy luôn cảm thấy chính vẻ mặt nghiêm nghị của mình dọa cho nữ tu kia sợ hãi bỏ chạy.

“Haiz.” Sư đệ Ám Nguyệt chân nhân thở dài một hơi.

Đại sư huynh luôn tằn tiện cơm ăn áo mặc cho bọn họ, có bao nhiêu linh thạch để lại hết cho họ.

Chưởng môn vẫn luôn bế quan, Kiếm tông cũng chẳng có sư thúc sư bá nào khác, vậy nên kiếm pháp của họ đều do một tay đại sư huynh truyền dạy.

Đại sư huynh vừa là cha vừa là mẹ, nuôi nấng họ từ lúc còn bé như củ cải tới bây giờ.

Lúc này họ đã lớn, đại sư huynh lại nghĩ cách làm sao để Kiếm tông lớn mạnh.

Nhưng Kiếm tông nghèo quá!

Vừa nghèo vừa khổ, người muốn gia nhập Kiếm tông càng ngày càng ít.

Đại sư huynh vốn định dẫn bọn hắn đi ăn màn thầu đen để đổi linh căn, ai ngờ nữ tu chạy mất.

Nếu có thể đổi được linh căn, hai linh căn cộng lại sẽ tu luyện nhanh hơn một linh căn.

Tu Tiên giới của họ là thế, càng nhiều linh căn thì tu luyện càng nhanh. Hai bút cùng vẽ tốt hơn nhiều so với một linh căn từ từ hút linh khí.

Đại sư huynh vốn tưởng rằng bỏ lỡ cơ hội này rồi, chẳng ngờ gặp nữ tu kia ở bí cảnh này.

Đại sư huynh ra lệnh một tiếng, bọn họ lôi màn thầu đen ra bắt đầu ăn. Số màn thầu đen này do đại sư huynh mất một số tiền lớn mua từ cái tên gọi là Thượng Quan Kinh Nghĩa gì đó.

Không ngờ nữ tu kia không cần màn thầu đen đổi linh căn nữa, sư tỷ của nữ tu bảo họ mơ là có linh căn.


Đại sư huynh lại dẫn họ mơ, một đường vòng đi vòng lại giờ cuối cùng cũng có linh căn.

Nhưng đại sư huynh đáng thương lại bị nữ tu này đá bay ra.

“Đại sư huynh!” Sư đệ nhìn đại sư huynh đáp xuống đất vững vàng.

Dù Ám Nguyệt chân nhân bị đá bay cũng không giận. Gã ta cất kỹ túi trữ vật trong tay mình: “Đi, đi tìm những sư đệ khác!”

Sư đệ gật đầu: “Vâng!”

Bạch Ngọc Câu không thấy bóng dáng Ám Nguyệt chân nhân đâu nữa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhìn Tang Tinh, giọng nói mạnh mẽ hỏi: “Quân sư đâu? Vụ đánh cướp của các cậu thế nào rồi?”

Tang Tinh nhặt một mảnh cỏ trên đất: “Chị đại, em và họ bị tách ra!”

“Quân sư chết rồi!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
2. Thiên Tài Tiên Đạo
3. Á Nô
4. Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý
=====================================

Hờ! Cậu biết tỏng quân sư chính là Tiểu Mỹ!

Tang Tinh cậu nói luôn là quân sư đã chết, không cho chị đại có cơ hội thương nhớ Tiểu Mỹ.

Bạch Ngọc Câu trừng mắt to như chuông đồng nhìn cậu: “Cái gì? Quân sư chết rồi ư? Chết thế nào?”

Một quân sư vĩ đại như hắn, quân sư nghiêm túc như thế, quân sư có cơ thể mảnh mai tư thế oai hùng như vậy.

Sao lại chết rồi?

Sắc mặt Tang Tinh buồn bã: “Quân sư bị sao băng lao từ trên trời xuống đập chết, không còn một cọng tóc!”

Bạch Ngọc Câu nghe tin dữ xong khóc lóc thảm thiết: “Hu hu! Quân sư đáng thương của ta!”

“Anh chết thảm quá!”

“Chị đại, chị đừng buồn quá, nếu quân sư chết rồi thì chúng ta tìm người khác là được.” Tang Tinh nhìn chị đại đang dạng chân ngồi xổm trên đất.

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Cậu nói đúng.”

Dù sao quân sư do cô tùy tiện cướp đoạt ở ven đường, nếu chết thì cướp thêm một người là được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Giờ chúng ta đi cướp đi, cậu có gặp kẻ nào trông rất giàu có không?”

Tang Tinh lắc lắc đầu: “Em luôn tìm kiếm chị đại, chưa gặp ai hết.”

Bạch Ngọc Câu ngồi xổm suy nghĩ trong chốc lát, cô rút đám cỏ Tang Tinh đang ngậm trong miệng ra rồi nhét vào miệng mình ngậm: “Núi không tìm ta thì ta tìm núi!”

Một đàn em như cậu ngậm cỏ trong miệng làm gì!

Chỉ có Bạch đại vương mới được ngậm cỏ!

He he, chưa kể mấy lời nói của cô nghe rất có văn hóa, đây là thứ cô học được từ quân sư đã mất.

“Đi thôi, chúng ta đi đánh cướp họ!”

Hôm nay cô phải thu hoạch được thật nhiều, làm thế mới quên được nỗi đau cô bị cướp!

————


Sau khi giải quyết mấy con yêu thú, Diệp Lương Thần chỉ cảm thấy tu vi của mình lại tăng thêm một chút.

Hắn cắt bỏ tất cả những bộ phận có giá trị của yêu thú rồi cất vào túi trữ vật.

Đây là yêu thú cấp ba, mắt và vảy yêu thú đều rất có giá trị, có thể dùng để luyện đan hoặc chế tạo vũ khí gì đó.

“Sư tỷ Miệng Quạ Đen, hay ngươi nói một câu đi, bảo rằng hôm nay ta sẽ phi thăng!” Diệp Lương Thần nhìn Sư tỷ Miệng Quạ Đen đang che miệng.

Sư tỷ Miệng Quạ Đen thả tay xuống. Nàng ấy hiểu ý của Diệp Lương Thần: “Ngươi! Hôm nay sẽ phi thăng!”

“Đùng đoàng!”

Một tiếng sấm vang lên.

Sư tỷ Miệng Quạ Đen hưng phấn nói: “Đây là lôi kiếp? Chẳng lẽ Ngôn Xuất Pháp Tùy của ta thành công rồi?”

Tốt quá! Nàng ấy đã khổ luyện Ngôn Xuất Pháp Tùy mấy chục năm, trong vài chục năm này lần nào nàng ấy mở miệng cũng nói cái tốt không linh chứ cái xấu đều linh.

Lần nào nàng ấy cũng mang đến tai họa cho người xung quanh, nhưng nàng ấy cũng chẳng thể làm gì được.

Vì nàng ấy tu luyện Ngôn Xuất Pháp Tùy nên không thể ngăn cản ham muốn nói năng của mình, ngay cả thuật cấm ngôn cũng vô dụng.

Không ngờ hôm nay Ngôn Xuất Pháp Tùy của nàng ấy thành công rồi, có tiếng sấm!

“Ngươi sắp phi thăng rồi!” Sư tỷ Miệng Quạ Đen hưng phấn nhìn Diệp Lương Thần.

Kế đó một tia sét to như lòng bàn tay giáng xuống từ trên trời, xuyên vào hang động, đánh thẳng lên đầu Diệp Lương Thần.

“Rẹt rẹt~”

Đầu Diệp Lương Thần biến thành ổ gà. Cả người hắn run lên, chốc lát sau há mồm phun ra một luồng khói đen.

“Sao rồi, sao rồi?” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn hắn đầy mong đợi.

Diệp Lương Thần quay đầu: “Ta tụt một cảnh giới nhỏ.”

Sư tỷ Miệng Quạ Đen: “!!!”

“Xin lỗi, xin lỗi QVQ.”

Diệp Lương Thần dùng thuật làm sạch sửa sang lại bản thân mình: “Không sao, dù sao cũng thăng được rồi.”

Sư tỷ Miệng Quạ Đen sa sút tinh thần kéo góc áo: “Quả nhiên vẫn là ta quá vô dụng.”

“Không!”

Diệp Lương Thần nghiêm túc nhìn Sư tỷ Miệng Quạ Đen: “Miệng ngươi rất hữu dụng!”

Sư tỷ Miệng Quạ Đen: “???”

————

Phía sau hai cây nấm to, Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh ngồi xổm trên đất ngậm cỏ: “Hai người này thế nào?”

Tang Tinh lắc đầu: “Thoạt nhìn không giống người có tiền lắm.”

“Hai người kia thì sao?”

Tang Tinh lắc đầu: “Đợi đợt tiếp theo thôi.”

“Vậy được rồi.” Bạch Ngọc Câu nhìn đám tu sĩ nghèo nàn này, ngẫm nghĩ tại sao mình không thấy người giàu nào?

Đám tu sĩ nghèo kia nhìn Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh ngồi xổm sau cây nấm, trong đầu toàn là dấu hỏi chấm.

“Chẳng lẽ hai cây nấm này là thiên tài địa bảo gì à? Họ đã nhìn rất lâu rồi.”


“Không biết, nhưng hai cây nấm này trông rất to!”

“Bỏ đi, bỏ đi, hái linh thảo trước đã! Linh thảo ở đây nhiều ghê! Đâu đâu cũng thấy bảo bối!”

Một tu sĩ nghèo nhặt được một linh thảo có thể tăng trưởng tu vi, gã ta cảnh giác liếc những người tu hành xung quanh, sau đó nhét vào miệng mình.

“Ha ha ha!”

Bạch Ngọc Câu nhìn đám tu sĩ nghèo đang hái linh thảo, nhỏ giọng nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng họ có thể nghèo tới mức này.”

Nghèo tới độ phải ăn cỏ.

Bạch Ngọc Câu: “Sao cảm giác còn nghèo hơn ta vậy?”

Đại đương gia của Bá Đao trại cô đây ngày thường đều cho các huynh đệ ăn thịt uống rượu, tuyệt đối không để họ lưu lạc tới nỗi ăn cỏ.

Thảm quá, ăn được một cọng cỏ thôi đã cười như điên rồi.

Đã bao lâu rồi chưa được ăn một bữa no nê chứ?

Bạch Ngọc Câu nhấc cây nấm lên rồi âm thầm di chuyển vào bên trong, Tang Tinh cũng đi sát phía sau cô.

“Đi, chúng ta vào trong xem sao.”

Chắc không phải tu sĩ nào cũng nghèo như vậy đi, nhất định phải có tu sĩ giàu có chứ!

“Vâng, chị đại!”

“Vâng! Chị đại!”

Bạch Ngọc Câu gật đầu hài lòng, dù thế nào đi nữa thì đàn em của cô vẫn rất nghe lời.

Cô ngẫm nghĩ rồi cứng đờ cả người, từ từ!

Sao lại có hai giọng thế này!

Má ơi! Có quỷ kìa!

Bạch Ngọc Câu túm cây nấm chạy như bay, Tang Tinh cũng cầm nấm lên chạy nhanh, Phục Toa cầm nấm nhanh chóng đuổi theo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Chị đại! Đợi chị với chị đại!”

Còn lâu Bạch Ngọc Câu mới quay đầu nhìn lại. Ai cũng biết rằng nếu có quỷ gọi tên thì nhất định không được quay đầu lại.

Quay đầu một cái sẽ bị ăn luôn!

“Đừng nghe, đừng nghe, tên khốn này đang tụng kinh!”

Ba cây nấm nhanh chóng di chuyển, cho tới khi Bạch Ngọc Câu cầm cây nấm đập bốp một phát vào người một kẻ đen sì.

“To gan!” Một người đàn ông miệng chuột tai khỉ mặc áo choàng đen từ trên nhìn xuống Bạch Ngọc Câu ngồi dưới đất.

Bạch Ngọc Câu nhìn bốn người đàn ông mặc áo choàng đen trông rất kỳ lạ trước mặt, họ có hình dạng khác nhau, vô cùng kì quái.

Xung quanh họ tỏa ra khí đen.

“!!!”

“Tổn thọ quá! Gặp quỷ rồi!”

Đại đương gia của Bá Đao trại cô chỉ muốn cướp người chứ không muốn cướp quỷ đâu!

“Đại ca, chúng ta bị tu sĩ phát hiện rồi, nên làm gì bây giờ?” Một người đàn ông áo choàng mũm mĩm lớn tiếng nói

Người miệng chuột tai khỉ tát gã ta một cái: “Đương nhiên là giết chúng rồi!”

“Vâng vâng vâng!” Tên mập sờ đầu mình, liên tục đáp.

Bốn tên mặc áo choàng đứng thành một hàng, bắt đầu từ người đàn ông miệng chuột tai khỉ trước: “Ta là Ma Vương hôi miệng!”

“Ta là Ma Vương hôi chân!”

“Ta là Ma Vương đánh rắm!”

“Ta là Ma Vương hôi tay!”


“Chúng ta là Tứ Vương Hôi Thối”

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Ta là Đại đương gia Bá Đao trại, mọi người gọi là Bạch lão đại Hầu Đầu Bổng!”

Tuy không biết tại sao đám quỷ này muốn giới thiệu bản thân với cô, nhưng thân là Đại đương gia Bá Đao trại, cô vẫn phải tỏ rõ khí thế!

“Đại ca, của nàng ta dài hơn chúng ta kìa.” Ma Vương hôi chân nhìn Ma Vương hôi miệng.

Ma Vương hôi miệng sờ cái miệng nhọn của mình: “Vậy làm lại lần nữa!”

“Ta là lão đại của Tứ Vương Hôi Thối ở Ma Vực, người trong giang hồ gọi là Ma Vương hôi miệng!”

Ma Vương hôi miệng thở ra một hơi đen khi nói, thoáng cái cây cỏ xung quanh đều khô héo ngay lập tức.

Không ai trong thiên hạ có thể ngăn được hơi thở hôi thối của gã ta!

Lúc này họ muốn phá hủy bí cảnh và ngăn các tu sĩ lấy được bảo bối bên trong!

Ma Vương hôi chân đứng dậy, vừa đạp một cái gã ta đã cởi giày ra, một luồng khí đen lan tỏa.

“Ta là lão nhị của Tứ Vương Hôi Thối ở Ma Vực, người trong giang hồ gọi ta là Ma Vương hôi chân!”

Quanh đám cây cối đã khô héo xung quanh cũng thấp thoáng một tầng khí đen.

“Đại ca, sao họ không có động tĩnh thế?” Ma Vương hôi chân nhìn Ma Vương hôi miệng.

Ma Vương hôi miệng nhìn hai tu sĩ vẫn không nhúc nhích trước mặt, thêm cả một tên đang nôn mửa.

Phục Toa: “Ọe! Ọe!”

“Tăng liều lượng!” Ma Vương hôi miệng ra lệnh một tiếng, Tứ đại Ma Vương vội vàng tung ra tuyệt chiêu của mình.

Từng luồng khí đen phun ra từ miệng, chân, mông, tay trào ra ngoài!

Nhưng nữ tu trước mặt hệt như bị váng đầu, vẫn không nhúc nhích.

“A!” Bạch Ngọc Câu kêu lên: “Ta nhớ ra rồi!”

Nặng mùi thế này khiến cô nhớ tới một đồ ăn rất quen thuộc —— màn thầu đen!

Đó là màn thầu đen yêu thích của cô từ khi còn nhỏ, không ngờ ở đây lại tìm được mùi thối chính tông.

Bạch Ngọc Câu lập tức lấy một túi trữ vật ra, tiếp đó toàn bộ số ma khí phun ra đều được cô cất vào túi trữ vật.

“Tăng thêm liều lượng! Cho ta thêm nữa đi!” Cô khích lệ Tứ Vương Hôi Thối.

Tứ Vương Hôi Thối thấy cô không bị ảnh hưởng gì, chúng nhảy lên tạo thành một hình vuông trên bầu trời để tỏa ra mùi hôi thối.

Nhưng toàn bộ mùi hôi thối của chúng đều bị Bạch Ngọc Câu cất vào túi trữ vật.

“Tiếp đi! Tiếp nữa đi!” Bạch Ngọc Câu hưng phấn nhìn mùi hôi này.

Mùi hôi tốt ghê!

Mùi hôi thế này nhất định có thể làm được màn thầu đen chính tông, tới lúc đó dù cô không làm giặc cướp nữa cũng có thể bán màn thầu đen!

Cũng coi như tìm một đường lui cho các huynh đệ!

“Cố lên! Cố lên! Màn thầu đen dựa hết vào các ngươi!” Bạch Ngọc Câu nhìn Tứ Vương Hôi Thối trước mặt, thấy như đang nhìn bánh vàng!

“Cuối cùng cũng ra ngoài.” Diệp Lương Thần thò đầu ra từ bên cạnh.

“Ọe! Thối quá!” Hắn cảm thấy như mình ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Diệp Lương Thần ngẩng đầu nhìn, thấy Bạch Ngọc Câu đang hưng phấn chĩa túi trữ vật về phía bốn người có hình thù kì lạ đang tản ra khí đen trên bầu trời.

“Cố lên! Cố lên! Tới lúc đó làm màn thầu đen, ta sẽ cho các ngươi nếm thử trước!”

Diệp Lương Thần: “???”

Gì mà màn thầu đen cơ?

Hắn nhìn bốn người đang đánh rắm, phơi chân tay, há miệng toát ra mùi hôi thối.

“Ọe!”

Đừng nói màn thầu đen hắn ăn là…

Vào ngày này, tiếng cười to điên cuồng của Bạch Ngọc Câu và Tứ Vương Hôi Thối xoay tròn tỏa mùi trên bầu trời trở thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng Diệp Lương Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận