Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Anh yêu em ~ em yêu anh ~ em là Tiểu Bạch Ngọc ~ yêu em ~ yêu anh ~”
“A ~ bóng đêm mênh mông ~ biển người mịt mờ ~ đời này may mắn ~.
"..."
Tạ Nguyên Minh nghe âm thanh ma quỷ bên ngoài mà đau đầu không thôi, anh ấy bực bội phàn nàn: "Rốt cuộc là giọng ai vậy? Không sợ chết à?"
Hai người khác trong phòng cũng cau mày.
Bọn họ đã không ngủ ngon hai ngày hai đêm, từ sau khi nạn zombie bùng nổ, tối nào bọn họ cũng khó ngủ vì tiếng gào thét của zombie.
Hơn nữa bọn họ còn phải lo lắng đề phòng, sợ zombie phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ ẩn nấp trong căn phòng nho nhỏ này, không dám đi lại lung tung, cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
"Em nghe hình như âm thanh này phát ra từ quảng trường.” Em gái Tạ Trì Trì của Tạ Nguyên Minh nói nhỏ.
Tạ Nguyên Minh cau mày: "Anh đi xem thử.”
Tạ Trì Trì muốn ngăn cản anh ấy, nhưng anh ấy lại nói: "Chỗ của chúng ta ở tầng hai mươi mấy, chỉ cần nhỏ tiếng một chút, đứng bên cửa sổ nhìn sẽ không sao đâu.”
"Tôi đi với cậu.”
Một người anh em của anh ấy tên là Hoàng Mao cũng đứng dậy.
Bọn họ là sinh viên đang nghỉ hè, vốn đã hẹn nhau ở nhà chơi game, nhưng không ngờ lại gặp phải zombie.
Mấy người bọn họ bị mắc kẹt ở trong này.
"Được, chúng ta nhỏ giọng một chút.” Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao đi chân trần tới một căn phòng khác.
Chân trần ít gây ra âm thanh khi đi lại, an toàn hơn khi mang giày.
Hai người cẩn thận đi qua phòng khách, mở cửa phòng sách gần quảng trường.
Tim bọn họ đập rất nhanh, sợ đột nhiên nghe tiếng zombie gầm rú.
May là mọi thứ đều an toàn, Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao di chuyển về phía cửa sổ.
Anh ấy thăm dò nhìn thoáng qua, muốn xem thử rốt cuộc là ai hát khó nghe như vậy.
Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái.
Anh ấy đã sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Hoàng Mao vội đỡ anh ấy lên, lại thấy anh ấy run rẩy chỉ ra cửa sổ.
Hoàng Mao cũng tò mò nhìn.
"Bịch!"
Hai người cùng ngồi trên mặt đất, hai chân bất giác nhũn ra.
Tạ Trì Trì nghe thấy âm thanh của bọn họ thì vội vàng chạy tới xem: "Sao vậy ạ?"
Tạ Nguyên Minh thấy em gái mình tới, run rẩy nói: "Zombie… Rất nhiều zombie.”
“Em… Đừng xem!”
Anh ấy cản em gái mình nhìn về phía quảng trường, bởi vì anh ấy vừa nhìn một cái đã cảm thấy đầu óc của mình như bị zombie chiếm giữ.
Trong quảng trường chi chít zombie, đám zombie chen chúc nhau như là ong về tổ, lại còn giơ cao hai tay.
Như đang reo hò cổ vũ.
Tạ Nguyên Minh vừa nhìn thoáng qua đã có thể xác định, trong quảng trường có… ít nhất là… hơn nghìn con zombie.
Hoàng Mao nuốt nước miếng, hồi lâu sau mới hoàn hồn: "Cô gái kia là ai?"
Vừa rồi anh ấy nhìn thấy trên sân khấu cao kia có một cô gái mặc váy màu trắng, cầm micro trong tay, âm thanh kia được phát ra từ miệng cô.
"Yêu là anh và em ~ giày vò nhau ~”
Tạ Trì Trì bịt lỗ tai lại, cô ấy cảm thấy giọng hát này còn đáng sợ hơn cả tiếng zombie gầm rú.
Cô ấy không hiểu sao lại có người hát khó nghe đến vậy.
Phục Toa cũng có cùng suy nghĩ với cô ấy, lúc này chị ấy đang đau khổ ngồi trên giá cao, mà phía dưới chị ấy là đám zombie rục rịch ngóc dậy.
Nhưng ngồi ở phía dưới của chị ấy vẫn còn có Tang Tinh, dị năng của Tang Tinh là khống chế trọng lực.
Tất cả zombie trong quảng trường này đều bị cậu ép đến không thể di chuyển.
Chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở chỗ này hưởng thụ sự hành hạ vô nhân đạo.
Còn cái hành hạ vô nhân đạo này rốt cuộc là khống chế trọng lực hay là giọng hát thì khó mà nói được.
"Hey! Fan của tôi ơi! Các bạn đâu rồi?" Bạch Ngọc Câu có vẻ đã hát đến thấm mệt, cô nói lớn vào micro.
Đám zombie ở dưới sân khấu nhìn đồ ăn tươi ngon trước mặt đang vẫy vẫy tay chào bọn nó thì hùng hổ đáp lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Grào!"
"Grào grào grào!"
"Hét lớn lên chút nữa nào! Tôi không nghe thấy!" Bạch Ngọc Câu đặt tay ở sau tai tạo thành tư thế cái kèn (*).
(*) Hình ảnh minh họa
"Grào grào! Grào grào grào!"
Bạch Ngọc Câu nghe tiếng reo hò bên dưới sân khấu thì cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không được hát sảng khoái như vậy.
"Được! Các bạn đã nhiệt tình như vậy!"
Bạch Ngọc Câu giơ micro lên vỗ mấy cái, rồi đưa micro đến bên miệng: "Vậy tôi sẽ kéo dài buổi concert này thêm hai tiếng nữa!"
"Các bạn có kích động không nào! Có vui vẻ không nào!"
Zombie: "... Grào…"
"Sau đây xin mời mọi người thưởng thức bài hát tôi tự sáng tác —— Tôi và các fan zombie của tôi!"
Bạch Ngọc Câu vén tóc ra sau tai, đôi môi khẽ mở: "Tôi và các fan zombie mê âm nhạc của tôi ~ Đó là một mùa hè ~”
Mấy người Tạ Nguyên Minh ở tầng hai mươi mấy bịt lỗ tai nhìn quảng trường.
"Đây rốt cuộc là ai vậy chứ?" Tạ Trì Trì mở miệng hỏi.
Tạ Nguyên Minh quay sang nhìn cô ấy: "Hả? Anh không nghe!"
Tạ Trì Trì: "..."
Ba người rời khỏi phòng sách trở lại phòng ngủ, Hoàng Mao là người đầu tiên lên tiếng: "Vừa rồi tôi thấy bên dưới còn có hai người, một người cầm máy chụp hình, một người ngồi yên trên giá cao.”
"Tôi nghĩ có thể bọn họ là người có dị năng trong truyền thuyết.”
Tạ Nguyên Minh đồng ý nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, hình như đám zombie kia đã bị bọn họ khống chế, không thể cử động.”
Bọn họ đều là sinh viên, thường ngày đương nhiên cũng xem không ít tiểu thuyết và phim ảnh, cho nên coi như cũng có chút hiểu biết về những thứ như dị năng.
Tạ Trì Trì nghe cô gái ở bên ngoài cất tiếng hát, lại nghĩ tới tình hình hiện tại của bọn họ.
Bọn họ không thức tỉnh dị năng, bị mắc kẹt ở đây đã hai ngày, đồ ăn cũng sắp cạn kiệt.
Thật ra thì quan trọng nhất không phải là thức ăn, mà là nước uống.
Bọn họ không dám uống nước máy, ai mà biết được nước máy có bị ô nhiễm không.
"Hay chúng ta đến nhờ vả bọn họ đi?"
Trong suy nghĩ của cô ấy, bọn họ chỉ là những người bình thường, gần như không có khả năng sống sót ở mạt thế.
Biện pháp duy nhất là tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc.
"Bọn họ có thể khống chế hơn nghìn con zombie, cần gì phải dẫn theo đám bỏ đi như chúng ta?" Hoàng Mao buồn bực nghịch chai nước khoáng.
Trong chai đã không còn giọt nước nào.
“Chưa chắc là không thể.” Tạ Nguyên Minh cắn răng: "Tôi thấy tinh thần của người đang hát đó không được bình thường lắm, hình như cô ấy xem zombie là fan của mình đấy.”
"Chúng ta có thể giả làm người hâm mộ của cô ấy đúng không?"
Hoàng Mao khiếp sợ: "Cậu cảm thấy chúng ta chết dưới tiếng hát của cô ấy sẽ có tôn nghiêm hơn à?"
Tạ Trì Trì: "..."
“Nhưng bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác, hoặc là chết đói, hoặc là bị zombie giết chết.”
Ba người im lặng một lúc.
"A ~ a a ~ a a a a a ~”
Bạch Ngọc Câu thấy bầu không khí ngày càng sôi nổi, bèn dứt khoát biểu diễn nốt cao mà mình rất tự hào.
Đó là âm thanh tuyệt đẹp mà chỉ nhân ngư mới có được, bất cứ ai nghe thấy đều sẽ mê mẩn cô!
Bàn tay cầm máy chụp ảnh của Phục Toa thoáng run rẩy, chị ấy cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể mình đều đang phát báo động.
Chị ấy không nhịn được giơ một tay lên bịt lỗ tai mình lại.
Cho đến khi chị ấy cúi đầu nhìn thoáng qua Tang Tinh ở phía dưới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tang Tinh ngoan ngoãn ngồi ở trên cái giá, còn nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Nếu không phải chân của cậu còn đang nhịp nhịp theo nhạc thì Phục Toa đã nghĩ cậu chết rồi.
Một khúc nốt cao kết thúc.
Bạch Ngọc Câu thở hơi hổn hển: "Buổi concert lần này đến đây là kết thúc! Mọi người lần lượt rời khỏi khu vực nào, bảo vệ chú ý duy trì trật tự, đừng để xảy ra chen chúc giẫm đạp!"
Cô hơi cảm động, hiếm có thần tượng nào lại quan tâm lo nghĩ cho fan như cô.
"Xin cứu chúng tôi! Chúng tôi là người hâm mộ của cô!"
Một tiếng loa phóng thanh truyền đến từ nơi nào đó ở đằng xa, giọng nói đó là của một cô gái, nghe có vẻ rất lo lắng.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn lên, vẫy tay với phía bên kia rồi cầm micro trong tay lên.
"Hi! Bạn fan ở bên kia! Các bạn khỏe không?"
Tạ Trì Trì: "..."
"Chúng tôi không tốt lắm! Thần tượng! Cô có thể cứu chúng tôi không!"
"Grào grào grào!"
"Grào!"
Đám zombie không bị khống chế trọng lực nữa thì bắt đầu đi tán loạn, một số cảm thấy mấy người này không dễ chọc, chạy thẳng về phía lầu của mấy người Tạ Trì Trì.
Đám Tạ Nguyên Minh thấy lũ zombie đang chạy như bay về phía mình thì sợ đến chân tay run rẩy.
Bọn họ đứng ở trước cửa sổ muốn đợi câu trả lời của Bạch Ngọc Câu.
Nhưng Bạch Ngọc Câu đang bận dạy dỗ những fan hâm mộ nhiệt tình quá mức.
"Đừng đứng ở đây nữa, mau nghĩ cách đi!" Hoàng Mao kéo hai người ở bên cửa sổ đi vào.
Ba người lập tức tìm ghế sofa, giường hay gì đó để chặn trước cửa.
Chỉ hy vọng zombie sẽ không xông vào.
“Xong đời, chúng ta không nên dùng loa phóng thanh để cầu cứu, bây giờ thu hút zombie đến rồi.” Hoàng Mao mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, nhìn lên trần nhà.
Anh ấy biết, mặc dù cô gái kia rất lợi hại, nhưng đầu óc của cô không tốt.
Vừa rồi bọn họ cầu cứu, cô gái kia vẫn giả vờ tương tác với bọn họ!
Hoàn toàn mặc kệ sống chết của bọn họ.
“Xong rồi, xong cả rồi!”
Tạ Nguyên Minh và Tạ Trì Trì cũng im lặng, bọn họ cầm dao thái rau lên, nhưng nó vẫn không thể mang lại cho bọn họ chút cảm giác an toàn.
"Bịch bịch bịch!"
Đó là tiếng zombie lên lầu, nghe tiếng bước chân có vẻ là không ít zombie.
Ba người sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, chứ đừng nói đến việc cầm dao chém zombie.
Bây giờ bọn họ có thể đứng lên hay không cũng đã là một vấn đề rồi.
"Rầm!"
Là tiếng đập cửa, ba người cứ như đã nhìn thấy vô số zombie ở ngoài cửa đang chực chờ vừa phá được cửa thì lao vào ăn sạch não của bọn họ.
"Cộc cộc cộc! Rầm!"
"Huhuhu…" Hoàng Mao khẽ nức nở, bây giờ anh ấy vô cùng nhớ nhung tiết Toán mà trước đây anh ấy ghét nhất.
Mặc dù lúc đó đi học anh ấy thường xuyên bị giáo viên gọi lên phạt đứng, nhưng lúc đó không có zombie.
Cho dù anh ấy bị phạt đứng thì cũng có thể ngủ.
Nhưng bây giờ dù đang nằm trên giường, anh ấy vẫn thức trắng đêm không dám chợp mắt.
Anh ấy cảm thấy tinh thần của mình ngày càng hoảng hốt, như chỉ thiếu một điểm giới hạn nữa.
Anh ấy sẽ chết trong tiếc hận.
Hoàng Mao rưng rưng nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến khi ấy anh ấy ở trong lớp cũng ngơ ngác như thế, nhìn lá cây đung đưa ngoài cửa sổ và xe buýt dần xuất hiện.
Khoan đã!
"Xe buýt?"
Hoàng Mao ngồi bật dậy trong cơn hốt hoảng, anh ấy không dám tin nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe buýt đang bay lơ lửng trên trời, có thể nhìn thấy rất rõ ràng ba người bên trong xe.
Cô gái vừa hát kia đang lái xe buýt, cô nhìn Hoang Mao nói: "Dịch vụ cấp cứu Tích Tích tới rồi đây, xin mời bỏ tiền lên xe!"
Hoàng Mao: "!!!"
Tạ Nguyên Minh, Tạ Trì Trì: "!"