***
Nguyên Thông ung dung đi trước, ba người bịt mặt theo sau. Chàng vào trong động đi chưa đầy một trượng đã thấy phía sau tối om. Chợt có tiếng kêu kẹt, thì ra cửa động đã đóng kín lại rồi.
Lúc này chàng có táo gan đến đâu cũng phải kinh hoảng thầm, vội ngấm ngầm vận thần công bảo vệ mình mẩy, hai mắt luôn luôn liếc nhìn bốn xung quanh. Qua một đường hầm rất dài, hai bên vách đá đều có thắp nến, trên khắp đỉnh hầm đều có những vết thạch bị bể gẫy, phía đằng trước cuối đường đã có ánh sáng mặt trời ló vào, hiển nhiên đây là một cái hang động thiên nhiên được cải tạo thêm.
Đi một hồi lâu đã hết đường hầm liền tiến vào trong một cái sơn cốc.
Sơn cốc này là một cái sơn cốc thiên nhiên rộng hơn trăm trượng, hai bên vách cao chót vót, ngồi ở trong đó không khác gì ếch ngồi đáy giếng nhìn trời.
Chàng thấy ngoài tám cái cửa động hơi lớn ở bên vách đá ra, còn mãi trăm cửa nho nhỏ khác. Chàng đoán chắc đó là những nhà của người ở trong sơn cốc. Trong thung lũng ấy cây cối um tùm, khí hậu ôn hòa hơn ở bên ngoài nhiều. Ba người bịt mặt mời Nguyên Thông vào một tòa nhà xât cất rất xinh đẹp, ngói xanh tường đỏ ở ngay giữa thung lũng. Ba người vừa mời chàng ngồi xuống đã có một tiểu đồng rất xinh đẹp bưng nước ra mời.
Chàng cầm chén nước lên tay, thấy một mùi thơm thoang thoảng xông lên mũi, khiến chàng khao khát cứ thèm uống ngay. Chàng chưa thấy có hiện tượng đó bao giờ trong lòng thầm kinh hãi. Nhưng chàng không để cho những người nọ hay biết cứ tự nhiên cầm chén lên uống cạn rồi hạ xuống, miệng tủm tỉm cười đợi chờ đối phương lên tiếng nói trước. Người áo đen đi giữa hồi nãy ngồi ở ghế chủ, thấy Nguyên Thông đã uống nước rồi tỏ vẻ hài lòng mỉm cười nói:
- Tiểu hiệp võ công cái thế như vậy, không hiểu là môn hạ của ai?
Nguyên Thông đoán chắc họ đã biết mình rồi mà vẫn còn cố ý hỏi nên chàng tủm tỉm cười đáp:
- Tiểu sinh Thẩm Nguyên Thông võ lâm hậu tiến đặc biệt tới đây xin quí ngài chỉ giáo.
Người bịt mặt cười ha hả đáp:
- Thế ra là Lư Sơn Thẩm thiếu hiệp giáng lâm, thật là thất kính.
Nói xong y ngừng giây lát rồi lại nói tiếp:
- Thẩm thiếu hiệp có biết Võ Lăng biệt phủ này là nơi nào không?
Nguyên Thông muốn biết rõ thêm vội đáp:
- Tiểu sinh mới bước chân vào giang hồ kinh nghiệm rất non nớt nên không được rõ, xin các hạ cho biết.
Người nọ có vẻ đắc chi vừa cười vừa đáp:
- Võ Lăng biệt phủ đây là một căn cứ của Vạn Dương sơn chủ, Thẩm thiếu hiệp đã giáng lâm tức là người trong một nhà. Lão là Liên Hựu Tam còn hai vị này là Mã Diệu với Ngưu Huy. Bây giờ đã là anh em với nhau, chúng ta nên cho nhau biết bộ mặt thức...
Nói xong y lật khăn đen che mặt ra. Nguyên Thông mới hay y là một ông già tuổi ngót tám mươi, còn người thứ hai là Ngưu Huy tuổi ngót sáu mươi, mặt gầy gò chỉ có da bọc xương, người thứ ba là Mã Diệu tuổi cũng ngót sáu mươi mặt dài như ngựa lúc này mồm méo mó như khóc, khiến ai trông thấy cũng mất cảm tình. Ba người đều là nhân vật trọng yếu của Minh m Giáo năm xưa. Đối với quá khứ của chúng, Nguyên Thông cũng biết đôi chút. Lúc này, chàng bỗng thấy chúng cho biết bộ mặt thực như vậy trong lòng ngạc nhiên vô cùng. Cử chỉ của chúng không khác gì đã nói rõ người chủ trì chính tà hai tổ chức sự thực chỉ là một, đúng như sự ước đoán của Nguyên Thông bấy lâu nay.
Nguyên Thông thấy chúng làm như vậy, biết thế nào cũng có dụng tâm nhưng chàng vẫn làm ra vẻ không hiểu, thản nhiên hỏi:
- Chắc ba vị lão tiền bối đều là võ lâm tiền bối, tiểu sinh không biết thực là có tội rất lớn.
Ba ông già cười ha hả, đồng thanh đáp:
- Có thực Thẩm thiếu hiệp không biết ba anh em mỗ là ai không?
Nguyên Thông nghiêm nét mặt đáp:
- Tiểu sinh tới đây nguyên là đến cầu ba vị chỉ giáo, nên có biết quí danh hay không điều đó không quan trọng cho lắm. Nhưng hình như ba vị còn có nhiều chuyện muốn nói. Tiểu bối lúc nào cũng sẵn sàng rửa tai cung kính đợi nghe.
Liên Hựu Tam gật đầu mấy cái rồi quay lại với với Ngưu, Mã hai người rằng:
- Thẩm thiếu hiệu là người biết điều, chúng ta không nên đối xử một cách sơ sài, hai vị hiền đệ mau bảo người làm tiệc rượu tẩy trần đi.
Ông già tên là Ngưu Huy nghe nói vội đứng dậy truyền lệnh:
- Sửa soạn một tiệc rượu
Không bao lâu đã có người bưng một mâm rượu lên. Nguyên Thông được họ mời ngồi trên. Ba bốn hôm nay chàng chưa được ăn uống một bữa cơm nào tử tế cả. Lúc này, tuy biết dư đảng của Minh m Giáo đối với mình không phải là tử tế gì, nhưng chàng đã phòng bị sẵn, nên không có vẻ hãi sợ chút nào, cứ ung dung ăn uống như thường.
Liên, Ngưu, Mã ba người, thấy chàng ăn uống đàng hoàng không có vẻ dè dặt càng khoái thêm. Vì vậy chàng chưa say mà chúng đã say bảy tám thành rồi. Mã Diệu với bộ mặt ngựa vừa khóc vừa cười, giơ chén lên mời Hựu Tam và nói:
- Tổng Quản hồng phúc tề thiên đã giải trừ được một mối lo âu ngầm cho sơn chủ, tiểu đệ xin kính mời Tổng Quản xơi một chén.
Hựu Tam khoái chí vô cùng cũng cầm chén rượu lên nói:
- Thẩm tiểu hiệp giáng lâm tệ phủ hoàn toàn do thịnh đức của sơn chủ cảm ứng mà tới, chứ ngu huynh có tài đức gì đâu mà nhận công ấy. Huynh cũng xin hai vị hiền đệ cùng uống một chén với ngu huynh.
Ba người liền giơ chén lên uống cạn, rồi cùng nhau cười ha hả như điên như khùng.
Nguyên Thông thấy chúng khoái chí, coi mình như cá nằm trên thớt trong lòng tức giận, chàng đã định tâm thị oai cũng ngửng mặt lên trời cười, tiếng cười của chàng cao vút át hẳn tiếng cười của bọn chúng. Hựu Tam thấy vậy liền nín cười hỏi:
- Thiếu hiệp cười gì thế?
Nguyên Thông lạnh lùng đáp:
- Tôi cười ba vị mừng quá sớm một chút.
Hựu Tam vẫn vênh váo nói:
- Không dám, trước mặt Thẩm thiếu hiệp lão đâu dám vô lễ như thế.
- Tại hạ thấy sắc thái của ba vị có lẽ coi Nguyên Thông như cá nằm trên thớt, tha hồi để cho quý vị muốn mổ xẻ thế nào cũng được phải không?
Ngưu Huy vội đỡ lời:
- Đâu dám, Vô Lăng biệt phủ xưa nay vẫn tôn trọng quý khách, sao Thẩm thiếu hiệp lại nói quá nặng như thế.
Nguyên Thông nghiêm nét mặt lại, lạnh lùng nói tiếp:
- Nếu vậy là tại tiểu sinh đa nghi nên mới thất lễ như vậy.
Mã Diệu sầm bộ mặt ngựa lại, xen lời nói:
- Hà...hà Thẩm thiếu hiệp đừng có quá khiêm tốn như thế, quả thực anh em mỗ đã làm một việc không nên không phải với thiếu hiệp.
Nguyên Thông giả bộ kinh hãi hỏi lại:
- Cái gì? Mã lão trượng vừa nói gì thế?
Mã Diệu lạnh lùng đáp:
- Không có gì cả, chén nước thiếu hiệp uống hồi nãy trong đã hòa lẫn thuốc Vạn Độc Hóa Cốt đơn.
Nguyên Thông cau mày lại nói:
- Ủa, ra là thế. Thảo nào trong ngực tại hạ cảm thấy hơi tê tái.
Nói xong, chàng vận công thâm lượm huyết khí, mặt tỏ vẻ nhợt nhạt, mình mẩy run lẩy bẩy.
Liên Hựu Tam rất đắc chí, nhưng lại giả bộ ăn năn nói:
- Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau Thẩm thiếu hiệp sẽ thấy xương cốt mềm nhũn, các chất độc ở bên trong sẽ bộc phát mà chết. Hà, kể ra chúng tôi cũng không nên làm như vậy...
Nguyên Thông hỏi:
- Thực à? Thế ba vị tiền bối định giết chết tiểu sinh ư? Như vậy tại sao ba vị lại còn tiếp đãi tiểu sinh như thượng khách thế này làm gì?
Hựu Tam móc túi lấy một viên thuốc màu đen ra nói tiếp:
- Viên thuốc này có thể làm cho chất độc ở trong người của tiểu hiệp chậm bột phát một tiếng đồng hồ, thiếu hiệp mau uống đi rồi anh em lão còn có việc này muốn thương lượng với thiếu hiệp.
Nguyên Thông mắng chửi thầm:
“ Ác tặc đểu cáng thực ”
Chàng vẫn giơ tay đỡ lấy viên thuốc bỏ vào mồm uống và khen ngợi rằng:
- Quả thực là linh dược kiến hiệu ngay tức thì.
Hựu Tam trầm giọng nói:
- Thuốc này chỉ làm cho Vạn Độc Hóa Cốt đơn chậm bột phát thôi chứ không thể nào giải hết được chất độc. Một tiếng đồng hồ sau hai thứ độc cùng bột phát, lúc ấy thiếu hiệp còn đau khổ gấp bội bây giờ.
Nguyên Thông nhún vai một cái rồi hỏi tiếp:
- Ba vị tiền bối thực là quá đáng, một viên thuốc Vạn Độc Hóa Cốt đơn tiểu bối còn không chịu đựng nổi hà tất còn cho viên thuốc kia cho tiểu bối uống làm chi?
Hựu Tam thấy sắc mặt của chàng trấn tĩnh và lời nói có vẻ châm biếm, tỏ ý hoài nghi hỏi lại:
- Thẩm tiểu hiệp coi cái chết như thường, có bấy nhiêu thuốc mà cũng sợ hay sao?
Nguyên Thông lạnh lùng đáp:
- Đâu có, đâu có. Tiểu sinh xưa nay trông thấy quan tài không bao giờ chảy nước mắt, huống hồ bây giờ tiểu sinh còn sống được thêm một tiếng đồng hồ nữa. Có ai ngờ trong một tiếng đồng hồ mà cũng có sự biến hóa khác xảy ra?
Hựu Tam biến sắc mặt, nhưng lại cười ha hả nói:
- Thẩm thiếu hiệp ngây thơ thực, người nào đã bước chân vào trong Võ Lăng biệt phủ này thì làm gì có đường thứ ba mà đi nữa.
Nguyên Thông tỏ vẻ không hiểu, ngẩn người ra lẩm bẩm:
- “ Không có đường thứ ba đi đâu”
Hựu Tam đắc trí nói tiếp:
- Đúng thế, bây giờ chỉ có hai con đường để cho thiếu hiệp lựa chọn thôi.
- Tiểu sinh hiểu rồi, hai con đường đó là một sống và một chết phải không?
- Phải, thiếu hiệp quả thực là người thông minh. Thẩm thiếu hiệp tuổi trẻ có tài như vậy tương lai rạng rỡ biết bao. Lão mong thiếu hiệp nên lựa chọn một cách sáng suốt đi.
Nguyên Thông cố ý làm ra vẻ suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại:
- Đại trượng phu phải biết co biết dãn, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, lão tiền bối hãy nói cho tiểu bối biết con đường sống đó có lợi ích gì cho tiểu bối nào?
Hựu Tam mừng rỡ trả lời một cách nhanh nhẩu:
- Sơn chủ của anh em lão là người rất chuộng tài. Với tài ba và óc thông minh hơn người của thiếu hiệp thế nào cũng được sơn chủ trọng dụng. Có lẽ địa vị của thiếu hiệp còn trên cả lão nữa.
- Không hiểu sơn chủ sẽ cho tiểu sinh chức vụ gì?
Hựu Tam không suy nghĩ gì cả trả lời rất gọn:
- Chắc thiếu hiệp sẽ được làm đệ nhị phó sơn chủ.
Nguyên Thông cái đầu đáp:
- Tốt lắm, nhưng chỉ sợ lời nói của tiền bối không đúng với sự thực thôi.
- Thẩm thiếu hiệp không tín nhiệm lời của lão phu ư?
- Tiền bối chẳng qua chỉ là một tổng quản nho nhỏ của Võ Lăng biệt phủ thì làm gì có quyền nhận cho tiểu sinh giữ chức phó sơn chủ. Như vậy đủ rõ lời nói của tiền bối không đúng sự thực chút nào.
Hựu Tam nghe nói mặt đỏ bừng trả lời:
- Tuy lão không có quyền, nhưng nếu Thẩm tiểu hiệp bằng lòng nhận, lúc ấy sẽ có người có đủ thẩm quyền ra mặt đảm bảo cho thiếu hiệp.
- Tiền bối nói người đó là sơn chủ của chư vị ư? Nếu ông ta có ở sơn phủ này sao không mời ông ta ra nói chuyện thẳng có hơn không?
Chàng vừa nói dứt trong phòng đã có người lớn tiếng đáp:
- Nếu được Thẩm thiếu hiệp thành tâm hợp tác thì Thẩm thiếu hiệp muốn làm đệ nhất phó sơn chủ cũng được.
Tiếng nói vừa dứt, đã có một người bịt mặt mặc áo bào xanh bước ra. Bọn Hựu Tam ba người vội đứng yên tỏ vẻ cung kính.
Nguyên Thông kiêu ngạo không thèm chào hỏi:
- Bạn là ai? Sao dám nói như vậy?
Người bịt mặt mặc áo xanh hơi ngơ ngác một chút hình như có vẻ nổi giận rút cục y vẫn gượng cười đáp:
- Vạn Dương sơn chủ lời nói như vàng ngọc, chẳng lẽ Thẩm thiếu hiệp còn không yên tâm ư?
Nguyên Thông lạnh lùng hỏi tiếp:
- Người trong quí sơn ai ai cũng bịt mặt, bạn nói như vậy có cái gì làm bằng cớ.
Người bịt mặt thấy chàng nói như vậy, ngẩn người ra giây lát rồi hỏi lại:
- Ý của thiếu hiệp muốn lão phu cởi khăn đen bịt mặt ra cho thiếu hiệp thấy rõ phải không?
- Tại hạ đâu dám táo gan như thế, nhưng chỉ mong giải trừ chất độc ở trong người tiểu sinh để tỏ lòng thành tín thôi.
- Trước hết lão phu cần phải nhận lời hứa của thiếu hiệp đã.
- Tiểu sinh muốn tiền bối phải bảo chứng một cách thành ý.
Người bịt mặt ấy có vẻ tức giận rú lên một tiếng thực lớn, khiến cửa và cửa sổ đều rung động kèn kẹt.
Nguyên Thông không hãi sợ chút nào, cười nhạt hai tiếng. Tiếng cười của chàng tuy rất nhỏ nhưng đã xuyên qua được tiếng rú kinh hồn của người bịt mặt kia và lọt vào tai mấy người có mặt tại đó.
Người bịt mặt thâu tiếng rú lại, bốn bề yên lặng như tờ ngay, hiển nhiên công lực của y rất thâm hậu đã đoạt tới mức xuất thần nhập hóa rồi.
Nguyên Thông cúi xuống vẫn nhìn thẳng vào người bịt mặt ấy, đôi ngươi của chàng như hai lưỡi dao sắc bén, khiến người bịt mặt nọ không dám nhìn thẳng vào mặt chàng. Chàng lại cười khỉnh nói tiếp:
- Dùng người phải thành tâm, người có khí độ như vậy thì làm sao làm được việc lớn.
Người bịt mặt ngẩn người ra giây lát, rồi thò tay vào túi lấy một vật gì giơ tay phải lên ném một cái, đã có hai sợi chỉ rất nhỏ màu xám nhợt nhằm mặt Nguyên Thông bắn tới, và nói:
- Lão phu thất lễ. Đây, xin tặng thuốc giải.
Nguyên Thông giơ tay lên bắt, mới hay đó là hai viên thuốc, một xanh một xám, chàng xem qua rồi chỉ cầm ở trong tay chứ không uống.
Người bịt mặt thấy vậy ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:
- Lão phu đã tỏ vẻ thành tâm rồi. Chẳng lẽ thiếu hiệp vẫn hoài nghi thuốc giải này là thuốc giả chăng?
- Tiểu bối không những tin thuốc giải của tiền bối là thực, và xem hào khí này cũng đủ hiểu tiền bối là sơn chủ rồi. Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Tiểu sinh còn một việc chưa rõ.
- Việc gì thế?
- Vừa rồi sơn chủ kêu rú, tiểu sinh chỉ cười khỉnh hai tiếng đã xuyên qua được tiếng rú đó đủ thấy công lực của tiểu sinh đã hơn sơn chủ. Như vậy sơn chủ không sợ tiểu sinh uống thuốc giải xong sẽ giở mặt hay sao?
- Dù công lực của thiếu hiệp có hơn lão phu nhưng thiếu hiệp đã vào trong Võ Lăng biệt phủ này dù có cánh cũng không sao thoát khỏi được.
- Nhưng tiểu sinh có thể thí mạng cùng sơn chủ cùng chết một lúc có được không?
Vạn Dương sơn chủ nghe nói rùng mình, như y đã có vẻ e dè Nguyên Thông nên ngẩn người ra giây lát mới trả lời:
- Nếu vậy thiếu hiệp cứ thử đi...
Nguyên Thông cười khẽ đáp:
- Sơn chủ đã không sợ tiểu sinh đào tẩu ra khỏi nơi đây, vậy tại sao sơn chủ không dám bỏ cái khăn đen đi, để cho tiểu sinh được rõ chân diện.
- Nói đi nói lại thiếu hiệp chỉ muốn trông thấy mặt lão phu thôi, thôi được thiếu hiệp hãy trả thuốc giải cho lão phu trước, lão phu sẽ để cho thiếu hiệp toại nguyện ngay.
- Đáng lẽ sơn chủ phải nên sớm làm như thế, kìm chế tính mạng của tiểu sinh, như vậy có phải chắc chắn hơn dùng mọi phương pháp không.
Nói xong, chàng lấy hai viên thuốc ra ném trả Vạn Dương sơn chủ.
Vạn Dương sơn chủ giơ tay lên phất tay áo một cái đã bắt được hai viên thuốc, đồng thời giơ tay trái lên rút cái khăn đen che mặt xuống, liền lộ ra ngay một bộ mặt rất quen thuộc mà Nguyên Thông vẫn thường chú ý. Nguyên Thông liền quát lớn:
- Quả nhiên là ngươi, lão tặc vô sỉ nầy.
Vạn Dương sơn chủ cười nhạt đáp:
- Thiếu hiệp chớ có quá xúc động như vậy. Cẩn thận thuốc độc ở trong người bột phát rất mau.
Nguyên Thông cười nhạt một tiềng phun hai sợi chỉ đen bắn ra, bắn vào mặt Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân, Ứng Thành Luân vội nhảy sang bên tránh né, hai sợi chỉ đen ấy bắn trúng ngay vào cái ghế gỗ trầm. Ghế ấy liền có một luồng khói xanh bốc lên, và xông ra một mùi rất khét.
Nguyên Thông khôn ngoan tuyệt luân. Khi uống nước trà độc, chàng đã dồn thuốc độc tụ thành một viên nhỏ không cho nó tản mát, rồi lúc này mới nhổ ra khiến Ứng Thành Luân kinh ngạc vô cùng.
Vạn Gia Sinh Phật kinh hãi quá đỗi, với giọng run run nói:
- Ngươi...Ngươi...
Nguyên Thông cười ha hả và át giọng liền:
- Tất cả những hành vi của ngươi, bổn thiếu gia đã đoán biết từ trước. Ngày hôm nay ngươi còn nói gì nữa không?
Ứng Thành Luân quả thực là một tên ma đầu rất lợi hại, hoảng sợ như vậy mà y đã trấn tĩnh ngay được, cười khì mấy tiếng và hỏi lại:
- Phải, thì ngươi đã làm gì được ta? Chẳng lẽ ngươi còn hòng sống sót ra khỏi đây hay sao?
Nguyên Thông hậm hực nói tiếp:
- Được, ngươi đã tự tin như vậy, chắc ngươi không còn kiêng nể gì nữa, ngươi cứ nói ra đi. Cái chết của tiên phụ Thẩm Trấn Vũ có phải do tay ngươi giết hại không?
- Khắp thiên hạ này trừ lão phu ra còn ai dám động đến lông chân của hai nhà họ Thẩm và La, ngươi hỏi như thế là hỏi thừa.
- Long Hổ Dị Cái Ngụy bang chủ có ở trong thạch phủ này không?
- Chắc ngươi đã có mục kích rồi, hà tất phải hỏi lại làm chi.
- Nhất Tâm Cư Sĩ Vương Hoán thúc tổ của ta có phải đã trúng âm mưu độc kế của ngươi không?
- Lão già ấy không biết tiếc thân trêu ngươi lão phu, hiện giờ y đang bị giam giữ ở trong Võ Lăng biệt phủ này.
- Cả gia đình Cố Cửu Như sư bá tổ của ta cũng bị người bắt giữ phải không?
- Phải
- Có phải ngươi đã phái người đi cướp Thiên Nhất Chân Thủy phải không?
Vạn Gia Sinh Phật không trả lời, thò tay vào túi lấy một cái lọ ngọc màu tía hồng ra nói:
- Trong lọ này là Thiên Nhất Chân Thủy đây. Tất cả mọi việc đều do Vạn Gia Sinh Phật Ứng Thành Luân này gây nên hết.
Nguyên Thông nghe Ứng Thành Luân trả lời xong tức giận chịu không nổi quát lớn:
- Tên vạn ác ma đầu này, trời đất nào dung thứ được cho ngươi?
Chàng vừa nói dứt đã vận mười thành chân lực nhằm Ứng Thành Luân tấn công luôn.
Ứng Thành Luân cười nhạt một tiếng đáp:
- Quân tử không đấu sức với bò. Ta hãy để cho ngươi thưởng thức những máy móc xảo diệu của Võ Lăng biệt phủ này đã.
Y vừa nói xong bốn bên chân tường đều khói lửa bốc lên theo chưởng phong của Nguyên Thông bay mù mịt, chỉ trong nháy mắt Ứng Thành Luân với ba tên thuộc hạ đã mất tích. Thế là chưởng lực của Nguyên Thông đánh trúng ngay vào vách tường, chỉ nghe thấy kêu “ùm” một tiếng, tòa lầu xinh đẹp ấy đã đánh sụp nửa góc.
Nguyên Thông nhảy ra ngoài lầu, hít làn không khí trong sạch. Chàng cảm thấy tỉnh táo vô cùng. Chàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh. Những vách núi cao trăm trượng và thẳng tuột, còn tám sơn động ở dưới vách đều đen xì, hiển nhiên là chúng đóng kín cửa động rồi. Chàng thầm kinh hãi.
Trong lúc chàng đang tìm kiếm tung tích kẻ địch bỗng trong vách đá ở phía trước, cách mặt đất hơn ba mươi trượng có tiếng Ứng Thành Luân nói vọng xuống:
- Tiểu tử ngươi không tự tử ngay tại chỗ chẳng lẽ còn mong sống sót nữa hay sao?
Nguyên Thông tức giận vô cùng múa song chưởng tấn công luôn vào vách núi ấy. Liền có một luồng cuồng phong mạnh khôn tả dồn ngay vào vách đá, chỉ nghe thấy kêu ầm một tiếng lớn. Vách đá bị chấn động mạnh làm rớt một đống đá vụn xuống ùn lên một đống nhỏ.
–—