Azir là hoàng đế của Shurima từ một thời đại xa xăm, một kẻ kiêu hãnh đứng trên đỉnh của sự bất tử. Thói ngạo mạn đã khiến ngài bị phản bội và sát hại đúng thời khắc đắc thắng nhất, nhưng giờ, hàng thiên niên kỷ sau, ngài đã tái sinh thành Thể Thăng Hoa đầy sức mạnh. Khi thành phố bị chôn vùi trỗi dậy từ lòng cát, Azir tìm cách phục hồi Shurima hưng thịnh trước đây.
Nhiều nghìn năm trước, đế chế Shurima là một đất nước rộng lớn với vô số chư hầu bị đội quân của các chiến binh Thăng Hoa bất bại chinh phục. Được cai trị bởi là một hoàng đế đầy tham vọng và khao khát quyền lực, Shurima là thế lực vĩ đại nhất thời đó; một vùng đất màu mỡ ngập tràn phước lành của mặt trời tỏa sáng từ đĩa vàng khổng lồ trên đỉnh điện thờ giữa trung tâm kinh đô.
Là hoàng tử trẻ và ít được sủng ái nhất, Azir vốn chẳng được định sẽ trở thành vĩ nhân. Ngài không thể lên ngôi khi phía trước còn biết bao anh em khác. Thường thì ngài sẽ nhận một vị trí trong giới tu sĩ hoặc quản lý một tỉnh khỉ ho cò gáy nào đó. Cậu bé cao gầy hiếu học này dành nhiều thời gian nghiền ngẫm trong Đại Thư Viện Nasus hơn là rèn luyện chiến đấu dưới sự hướng dẫn hà khắc của anh hùng Thăng Hoa, Renekton.
Giữa hàng hàng lớp lớp kệ sách, Azir gặp một cậu nô lệ hay lui tới thư viện để tìm những tựa sách ông chủ cậu ta muốn. Nô lệ ở Shurima không được phép có tên, nhưng khi cả hai trở nên thân thiết, Azir phá luật và gọi cậu ta là Xerath, nghĩa là 'người chia sẻ.' Ngài chỉ định Xerath – dù rất cẩn trọng không bao giờ gọi tên cậu ta một cách công khai – là nô lệ riêng của mình. Cả hai cùng chia sẻ tình yêu với lịch sử qua việc học hỏi mọi điều có thể về Shurima trong quá khứ và di sản trường tồn của các Thể Thăng Hoa.
Trong chuyến tuần du hàng năm với cha, các anh và Renekton, đoàn của Azir dừng chân nghỉ đêm tại một ốc đảo nổi tiếng. Đôi bạn thân lén ra ngoài để quan sát trời sao và vẽ nên bản đồ thiên văn của riêng mình, bổ sung cho những gì đã nghiên cứu trong Đại Thư Viện. Trong lúc đó, đoàn bị tấn công bởi một đội thích khách do kẻ thù cử đến. Một gã sát thủ tìm thấy hai cậu bé giữa sa mạc. Chút nữa là hắn làm hại đến Azir nếu Xerath không can thiệp bằng một cú húc từ sau lưng. Chớp thời cơ, Azir đâm con dao găm ngập vào người tên ám sát.
Azir nhặt thanh kiếm của kẻ vừa bị hạ lên và chạy như bay về ốc đảo. Đến lúc đó, địch đã bị đánh bại. Renekton tiêu diệt toàn bộ đội thích khách, bảo vệ được hoàng đế, song các anh em của Azir thì không may mắn như vậy. Azir kể cho phụ vương Xerath đã can đảm ra sao và xin ban thưởng, nhưng chỉ hoài công. Trong mắt hoàng đế, Xerath chỉ là một nô lệ hèn mọn chẳng đáng để mắt. Tuy nhiên, Azir thề rằng một ngày ngài và cậu ta sẽ trở thành anh em.
Hoàng đế quay lại kinh đô, nơi cậu bé mười lăm tuổi Azir giờ là người thừa kế. Cha ngài tiến hành một chiến dịch đẫm máu chống lại những kẻ ông tin là đã cử sát thủ đến. Shurima chìm trong nhiều năm hỗn loạn và tàn sát khi đấng chí tôn tìm cách báo thù bất kỳ ai bị nghi là bội phản. Dù được kế vị ngai vàng, sinh mạng Azir vẫn như chỉ mành treo chuông. Phụ hoàng căm ghét ngài – ông ước gì ngài chết thay cho các anh em – và hoàng hậu thì vẫn còn có thể hạ sinh hoàng tử.
Azir luyện tập cách chiến đấu, bởi cuộc tấn công trên ốc đảo đã cho thấy kiến thức ít ỏi của ngài về môn nghệ thuật chết chóc này. Renekton lãnh trách nhiệm dạy dỗ thái tử, nhờ đó, Azir học được cách sử dụng kiếm giáo, chỉ huy chiến binh, và đọc cục diện trận chiến. Xerath, người duy nhất được Azir tin tưởng, cũng dần thăng cấp thành cánh tay phải của ngài. Cậu ta được giao nhiệm vụ tìm kiếm tri thức ở bất kỳ nơi nào có thể.
Năm tháng trôi qua, hoàng hậu vẫn không thể sinh con: tất cả đều chết trước khi kịp chào đời. Cũng chừng đó thời gian, Azir được tương đối an toàn. Trong triều lan truyền tin đồn về một lời nguyền và sự dính líu của người thừa kế trẻ tuổi đến nó. Azir tuyên bố mình trong sạch và hành quyết vài kẻ dám công khai cáo buộc ngài.
Cuối cùng, hoàng hậu cũng hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, nhưng ngay trong đêm ấy, một cơn bão khủng khiếp đã ập đến. Phòng của hoàng hậu bị những tia sét giáng xuống hết lần này đến lần khác, khiến cả bà lẫn đứa trẻ mới sinh đều thiệt mạng trong đám cháy. Hoàng đế phát điên vì đau buồn và tự sát khi nghe tin, song rất nhanh đã có lời đồn đại rằng xác ông cùng cận vệ được tìm thấy trên sàn cung điện, chẳng còn gì ngoài những bộ xương cháy đen.
Azir bị sốc trước cái chết của họ, nhưng đế chế không thể một ngày vô chủ. Với Xerath phò tá, ngài lên nắm quyền kiểm soát Shurima. Suốt thập kỷ tiếp theo, ngài mở rộng biên cương và trị vì bằng bàn tay khắc nghiệt mà công chính. Ngài thực hiện cải cách nhằm nâng cao đời sống nô lệ và bí mật xây dựng kế hoạch lật đổ truyền thống ngàn năm để trả tự do cho tất cả họ. Ngài không tiết lộ dự định của mình với bất kỳ ai, kể cả Xerath, bởi những rắc rối trong chế độ chiếm nô có thể trở thành nguyên nhân mối bất hòa giữa hai người. Đế chế được dựng lên trên lưng nô lệ, và nhiều đại gia tộc phụ thuộc vào việc bóc lột nô lệ để đạt được của cải và quyền lực. Những thể chế thâm căn cố đế này không thể bị xóa bỏ trong một đêm, Azir cần thời gian để kế hoạch của ngài được thấm nhuần rộng khắp. Dù rất muốn gọi Xerath là anh em, ngài không thể làm thế đến khi tất cả nô lệ trên Shurima thoát khỏi xiềng xích.
Xerath không ngừng bảo vệ bạn mình khỏi các đối thủ chính trị và dẫn dắt đế chế phát triển. Azir kết hôn và trở thành cha của nhiều đứa trẻ. Xerath mở ra trước mắt ngài viễn cảnh về một đất nước hùng cường mà thế giới chưa từng biến đến. Tuy nhiên, để đạt đến đỉnh cao đó, Xerath đã thuyết phục Azir ngài cần phải trở thành một thực thể bất khả chiến bại, một vị thần giữa loài người – một Thể Thăng Hoa.
Khi vương quốc đã hưng vượng tới tột cùng, Azir tuyên bố rằng ngài sẽ tiến hành nghi thức Thăng Hoa, rằng đã đến lúc ngài có được một vị trí bên cạnh Nasus và Renekton và các bậc tiền bối. Nhiều người phản đối quyết định này; nghi thức Thăng Hoa cực kỳ nguy hiểm và chỉ dành cho những ai đã sắp xa lìa trần thế, những ai đã dâng hiến sinh mạng cho Shurima và tháng năm phục vụ của họ sẽ được Thăng Hoa vinh danh. Các Tư Tế Mặt Trời mới là người chỉ thị xem ai được Thăng Hoa ban phước, chứ không phải là cuồng vọng của một hoàng đế. Không ai can gián được Azir, bởi lòng tự kiêu của ngài quá cao, và ngài đàn áp tất cả.
Ngày nghi thức diễn ra cuối cùng đã đến. Azir tiến bước về phía Đài Thăng Hoa, được hàng nghìn chiến binh và hàng vạn thần dân vây quanh. Anh em Renekton và Nasus vắng mặt, Xerath cử họ đi giải quyết một hiểm họa đang chực chờ trỗi dậy, nhưng Azir không quay lưng lại với định mệnh vĩ đại kia. Ngài trèo lên đĩa vàng khổng lồ trên đỉnh điện thờ ở trung tâm thành phố. Đúng thời khắc các Tư Tế Mặt Trời bắt đầu cử hành nghi thức, ngài hướng về phía Xerath và trả tự do cho anh ta. Không, không chỉ anh ta, mà là tất cả nô lệ...
Xerath sững sờ không nói nên lời, nhưng Azir vẫn chưa xong việc. Ngài ôm lấy Xerath và gọi anh ta là anh em muôn đời của mình, như đã hứa nhiều năm trước. Azir quay đi khi nghi thức kêu gọi sức mạnh khủng khiếp của mặt trời bắt đầu. Azir không biết được rằng Xerath không chỉ nghiên cứu lịch sử và triết học trong hành trình kiếm tìm tri thức. Hắn đã học ma thuật hắc ám, nuôi dưỡng khao khát tự do lớn dần thành hận thù cháy bỏng.
Khi nghi thức đã đạt đến đỉnh điểm, người nô lệ cũ phóng thích sức mạnh, hất văng Azir khỏi Đĩa Mặt Trời. Không có vòng tròn cổ ngữ bảo vệ, Azir bị hỏa nhật nuốt chửng trong lúc Xerath thế chỗ ngài. Ánh sáng làm Xerath ngập tràn sức mạnh, và hắn gầm lên khi cơ thể phàm trần bắt đầu biến đổi.
Nhưng ma thuật của nghi thức vốn không dành cho Xerath, và nguồn năng lượng hùng mạnh kia không thể đổi hướng mà không gây hậu quả nghiêm trọng. Sức mạnh của nghi thức Thăng Hoa bùng nổ, tàn phá Shurima. Dân cư bị cháy thành tro, những cung điện sụp xuống thành đống đổ nát, và cát sa mạc nổi lên nuốt lấy thành phố. Đĩa Mặt Trời, thứ đã mất hàng thế kỉ để dựng nên nay tiêu biến trong khoảnh khắc bởi tham vọng của một người và thù hận đặt nhầm chỗ của một người khác. Tất cả những gì còn lại là tàn tích của kinh đô huy hoàng và vọng âm của những tiếng người dân gào thét lẫn trong gió đêm.
Azir không thấy gì cả. Với ngài, tất cả là hư vô. Ký ức cuối cùng chỉ có lửa và đau đớn; ngài không biết chuyện gì đã khiến ngài rơi khỏi đỉnh điện thờ, càng không biết chuyện gì đã xảy ra với đế chế của ngài. Ngài lạc lối trong sự quên lãng vô tận cho đến khi, hàng ngàn năm sau khi Shurima sụp đổ, dòng máu hậu duệ cuối cùng của ngài nhỏ vào tàn tích của điện thờ và hồi sinh ngài. Azir sống lại, nhưng vẫn chưa hoàn thiện; thân thể này chỉ là một đám bụi hình người, được níu giữ bởi ý chí bất khuất.
Dần dần lấy lại sức mạnh, Azir loạng choạng bước ra khỏi đống đổ nát và đi ngang qua thi thể một phụ nữ với lưỡi dao phản trắc cắm sau lưng. Ngài không biết cô ta, nhưng những đường nét đó gợi lại về mối quan hệ huyết thống. Ngài quên hết mọi suy nghĩ về đế chế và quyền lực khi bế cô con gái của Shurima đến Ốc Đảo Bình Minh. Nơi này đã trống rỗng và khô cằn, nhưng mỗi nơi Azir đặt chân đến, nước ngọt bắt đầu đong đầy bình nguyên đá. Azir đặt cô ta vào giữa dòng nước phục sinh. Khi máu được rửa trôi, chỉ còn lại vết sẹo mờ ở nơi lưỡi dao đã xuyên qua.
Nhờ hành động quên mình đó, ma thuật Shurima đã tái tạo Azir, biến ngài trở thành Thể Thăng Hoa ngài hằng mong mỏi. Hào quang mặt trời bất diệt rót xuống, cho ngài sức mạnh điều khiển cát. Azir nhấc tay, thành phố rũ bụi trỗi dậy từ lòng cát. Đĩa Mặt Trời lại xuất hiện trên bầu trời, và dòng nước chữa lành bệnh tật từng chảy giữa chân điện thờ lại được thấy ánh sáng.
Azir leo lên từng bậc thang của điện thờ mặt trời vừa dựng nên, ngài lệnh cho gió sa mạc tái hiện thời khắc cuối cùng của thành phố. Azir kinh hoàng khi thấy những bóng ma tạo thành từ cát kể lại hành động bội phản của Xerath. Gia đình bị sát hại, đế chế bị sụp đổ và sức mạnh bị đánh cắp. Đến bây giờ, cả thiên niên kỷ sau, ngài mới hiểu nổi hận thù sâu sắc trong lòng người bạn và đồng minh cũ. Với quyền năng của một Thể Thăng Hoa, Azir cảm thấy sự hiện diện của Xerath đâu đó ngoài kia và triệu hồi một đạo quân cát diễu hành bên cạnh. Khi ánh nắng chiếu sáng Đĩa Mặt Trời phía trên, Azir tuyên thệ.
Ta sẽ lấy lại đất đai và tất cả những gì thuộc về ta!