Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

"Muội không có ngã bệnh chứ?" Những lời này một mực vòng vèo bên tai nàng.

Gương mặt Băng Nhi có chút đỏ ửng, đại khái là nghe xong chuyện của Mặc Nguyệt Nguyệt, tâm tình của nàng vẫn còn chưa khôi phục.

Băng Nhi hít một hơi thật sâu, rất nhanh kiềm chế lại cảm xúc, trở về trên xe ngựa, ánh mắt nhìn chung quanh. Nàng biết vừa rồi bản thân đã luống cuống.

Vì vậy, Băng Nhi ngồi trong xe ngựa thật lâu, không nói một lời. Chỉ có như vậy mới có thể che giấu cảm xúc của nàng.

Mặc Nguyệt Nguyệt dựa vào trực giác nữ nhân, ánh mắt nàng trước tiên liền phát hiện ra không khí khác thường. Không biết trong mắt Băng Nhi không vui là vì sao?

Giờ phút này, trong lòng Băng Nhi không cách nào hình dung nội tâm rối rắm của bản thân, hô hấp muốn ngừng lại, tình cảm kỳ lạ không hiểu trong lòng dần dần rõ ràng.

"Ngươi cũng thích đại ca ngươi có đúng hay không?” Mặc Nguyệt Nguyệt đột nhiên hỏi.

". . . . . ." Băng Nhi nhẹ nhàng liếc xéo nàng một cái.

"Ngươi cảm thấy vì sao ta lại biết chuyện này? Đây gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, kẻ trong cuộc lại u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

". . . . . ." Băng Nhi như cũ im lặng.

"Bộ dáng của ngươi rất xinh đẹp. Có thể nói là như hoa như ngọc, lại tuyệt đối không giống hắn. Các ngươi khẳng định không phải là huynh muội ruột thịt, nếu hắn không thích ngươi vì sao lại không cự tuyệt ngươi?”

". . . . . ." Băng Nhi nâng trán, cảm thấy bản thân có chút thất bại.

"Nam truy nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách tầng lụa mỏng. Thật ra nữ nhân chủ động một chút cũng không tồi.”


". . . . . ." Băng Nhi thở dài một tiếng.

"Nếu như ngươi không biết làm thế nào, ta nói cho ngươi một biện pháp tốt nhất —— dây dưa hắn."

Vào giờ phút này, Băng Nhi nhịn không được nhìn Mặc Nguyệt Nguyệt thật lâu, nhếch môi một cái. Thiếu nữ này thật là phái hồn nhiên lãng mạn. Giống như nàng trước khi trùng sinh.

Nàng bỗng nhiên có chút hâm mộ khi đó có thể muốn làm gì thì làm, mà không phải giống như Ngọc Khuynh Vũ, chuyện gì cũng để trong lòng suy nghĩ. Trong khung xương nàng hiện tại có lẽ còn có chút tính cách của Băng Nhi thật sự đi? Làm huynh muội, nàng không nên thích hắn, lại như cũ thích hắn, cảm giác trong lòng ai cũng không thể thay đổi. Thật sự là trên đời có phương pháp sống an nhàn, buồn cười nhất lại là người si tình trong thiên hạ.

Nàng lần nữa ló đầu ra ngoài xe ngựa. Mà Lạc Ngọc Ly cũng không lại cùng người khác nói chuyện, hắn không tiếng động nhìn về phía trước, sắc mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt chăm chú, môi mỏng khẽ nhếch.

Nhìn nam tử trước mắt, Băng Nhi gần như quên đi tình cảm rối rắm kiếp trước. Nàng thấy Lạc Ngọc Ly không giống vị hôn phu trước kia, tình cảm của nàng đối với hắn càng là loại tình cảm giữa người thân với nhau, qua thời gian tích tụ, nước chảy đá mòn. Cũng chính vì như thế, mới tạm thời có cùng chung chí hướng với Mặc Nguyệt Nguyệt. Nhưng nữ nhân Mặc Nguyệt Nguyệt này thật sự là ngây ngốc hồn nhiên, suy nghĩ cùng cách giải thích của hay người hoàn toàn không giống nhau.

Cũng khó được nàng tận tình khuyên lơn chính mình một lần.

Chỉ là, không thể không nói tâm tình Băng Nhi đã tốt hơn rất nhiều, điều này càng làm cho nàng có hảo cảm nhiều hơn với Mặc Nguyệt Nguyệt.

Băng Nhi khẽ hạ mi xuống, mím môi chậm rãi nói: “Tuy rằng ngươi nói không đúng, nhưng cũng có chút đạo lý, cần phải xem là đối phó với dạng nam nhân gì. Không có nam nhân chán ghét nữ tử dụng tâm, dây dưa hắn có lẽ không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng cũng là cách trực tiếp nhất.”

"Vậy ngươi còn không đi xem một chút?" Mặc Nguyệt Nguyệt cho nàng một ánh mắt khích lệ.

Trong lòng làm xong tính toán, cảm xúc trong mắt từng chút một rút đi. Băng Nhi xuống xe ngựa, lại ngồi xuống bên cạnh Lạc Ngọc Ly.

Giọng nói nam tử vẫn lạnh lùng vô tình “Bên ngoài rất lạnh, muội chạy ra đây làm gì?”


Ánh mắt lạnh lùng của hắn thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng mà Băng Nhi lại càng cười tươi hơn “Ta ra ngoài này hít thở không khí.”

Nhìn nàng co ro thân thể, đôi tay ôm lấy đầu gối, Lạc Ngọc Ly thở dài một tiếng, cởi áo choàng bên ngoài ra, khoác lên trên người nàng.

Băng Nhi lại cởi bỏ áo choàng, cùng hắn ngồi một chỗ, áo choàng rộng rãi vừa khéo che chở thân mình hai người.

Có áo khoác ngoài chống đỡ, nàng lớn mật đưa tay ra vòng quanh eo của hắn, tựa vào trong ngực hắn, giống như mèo con nhu thuận làm nũng trong lòng Lạc Ngọc Ly, cảm nhận nhịp tim đập của hắn. Băng Nhi đột nhiên cảm thấy nếu Lạc Ngọc Ly giống như đại ca của Mặc Nguyệt Nguyệt đối với cô như vậy, chẳng phải là tốt lắm sao?

"Ca, Lâm Lang Các có học Dịch Dung Thuật hay không?” Băng Nhi bắt đầu tìm kiến đề tài.

"Có."

"Như vậy, huynh có thể dạy ta không?"

"Tiêu Lang sẽ dạy cho muội.” Giọng nói Lạc Ngọc Ly đạm mạc, không khác nào một làn khói nhẹ trong gió “Muội đã trưởng thành, rất nhiều chuyện không phải trong lòng muội muốn như thế nào liền như thế đó.”

"Ca, ta muốn huynh ở cùng một chỗ với ta.” Băng Nhi vươn ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Lạc Ngọc Ly, mang theo khôn kể hấp dẫn.

"Được." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng.

"Ta hy vọng huynh có thể theo ta cả đời." Băng Nhi nói ra lời gần như thổ lộ.


Trong ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia cảm xúc phức tạp, giọng nói Lạc Ngọc Ly lại thấp lại trầm “Băng Nhi, ta là huynh trưởng của muội, có đôi khi muội hẳn là ở cùng vị hôn phu của mình nhiều một chút.” Hắn là một nam nhân thông minh, như thế nào không phát hiện khác thường trong lòng nàng?

"Nhưng. . . . . . sau khi ta thành thân…… Vậy huynh làm sao bây giờ?” Băng Nhi mím môi nhìn hắn.

"Ta. . . . . . Tự nhiên cũng sẽ thành gia lập nghiệp, chúng ta như vậy không phải sẽ rất tốt?”

"Ca, huynh đã có ý trung nhân?" Băng Nhi nâng mắt, không thể tin hỏi.

"Ừ."

"Là ai?"

"Đang ở Lâm Lang Các."

Nhìn ánh mắt của hắn cũng không hề nói dối, Băng Nhi bắt đầu lo lắng, đầu quả tim giống như bị đâm một đao.

Nàng lập tức đứng lên, lại phát hiện bị hắn kéo cổ tay.

Băng Nhi cắn môi, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm. Nhưng mà hắn bắt giữ cực kỳ nhanh, giống như sợ vừa buông tay nàng liền rời đi. Thiếu nữ mười lăm tuổi, hiện thời đúng là thời điểm phản nghịch nhất.

"Băng Nhi, muội nhìn vào mắt ta, muội phải hiểu được, thân phận ta là huynh trưởng của muội, muội không thể tùy hứng.” Khuôn mặt Lạc Ngọc Ly không biểu cảm cường điệu một lần, giọng điệu so với không khí bên ngoài còn muốn lạnh như băng, thái độ chấp nhất làm cho nàng không biết làm thế nào.

Băng Nhi cắn môi một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, nhấp nhái môi, không nói gì.

"Ta nói. . . . . . Hai người các ngươi đừng kéo lôi kéo kéo nữa.” Giờ phút này, Dung Chích lười biếng đi ra, rất là lẳng lơ khoác một cái áo choàng lông hồ ly màu đỏ rực, tùy tâm sở dục gãy đầu nói: “Mấy này trước trên núi đổ mưa làm đường đi bị chặn, một nhóm hộ vệ Dung gia muốn đi ra ngoài dò đường, hai người các ngươi ai muốn cùng đi?”

"Ta đi." Băng Nhi đang muốn rời khỏi nơi vừa tiến lên, lại bị Lạc Ngọc Ly nghiêm mặt kéo về phía sau người.


"Không muốn đi sao?" Dung Chích tiếp theo rít một hơi thuốc, nói: “Lần này Lâm Lang Các đến hai người, không thể lãng phí nhân thủ, một người tốt nhất ở lại đây che chở nữ luyến cùng hàng hóa, người còn lại theo chúng ta dò đường.”

“Ta đi dò đường." Lạc Ngọc Ly ngang ngược nói.

"Ca, bên ngoài rất lạnh."

"Yên tâm, không có việc gì, muội cũng cùng đi." Lạc Ngọc Ly lạnh nhạt nhìn Dung Chích.

Hai tay Dung Chích vòng lại, cổ áo là một vòng lông mao hồ ly phụ trợ cho gương mặt hắn càng thêm tà mị, vẻ mặt hèn mọn nói: “Ta nói này vị huynh đài mặt lạnh, dù sao ngươi cũng phải cho người mới một cơ hội học hỏi, bằng không nàng vĩnh viễn sẽ không được. Ngươi muốn ta đi cùng ngươi, hai nam nhân ở cùng một chỗ thật không có ý nghĩa gì. Người mới kia vừa lười vừa nát, ra ngoài rèn luyện nhiều một chút mới tốt.”

Băng Nhi nghe được rõ ràng, trong lòng khinh thường. Dung Chích hiển nhiên là vì vấn đề từ hôn bị nàng khách sáo từ chối, bắt được cơ hội liền tiến hành trả thù bằng miệng. 

"Chúng ta đi, bằng không về sau Lâm Lang Các sẽ không nhận nhiệm vụ gì của Dung gia nữa, ngươi cũng cùng đi.”

"Được, được, ta và ngươi cùng đi dò đường tốt lắm." Dung Chích gãi gãi đầu, vẻ mặt miễng cưỡng.

Sắc trời càng lúc càng tối, sau khi đốt lửa, đám người cùng ngựa cũng bắt đầu nghỉ ngơi.

"Đã hai canh giờ rồi, bọn Dung Chích sao còn chưa trở về?” Vẻ mặt Dung nhị gia có chút đăm chiêu.

"Có lẽ là đường không thông, bọn họ đi tìm đường khác." Quản sự trẻ tuổi cau mày nói.

"Ừ, đã trễ thế này, bọn họ thật đúng là khổ cực!"

"Không biết vì sao, mí mắt của ta luôn giật, rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Nhưng mà mọi người đợi trong chốc lát, vẫn như cũ không thấy người trở về. Băng Nhi lập tức nhớ tới Thiên Nhãn của bản thân, nhìn đến tương lai người khác là rất hao tổn thể lực của nàng, vì thế, nàng chậm rãi ngưng mắt, chỉ muốn nhìn thấy tình hình tương lai của một người ở nơi này. Nàng liền nhìn thấy tình huống sau này của một người đồng hành, cho nên nàng lựa chọn một người yếu nhất, nhưng cảnh tượng nhìn thấy được làm Băng Nhi giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận