Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Băng Nhi nhẹ nhàng đi về phía trước, ở chỗ không người dừng chân lại, đột nhiên xoay người mỉm cười “Ca, huynh tức giận?”

"Không có.” Lạc Ngọc Ly nhìn nàng chậm rãi nói.

"Băng Nhi muốn xin lỗi đại ca, trước kia là do Băng Nhi không hiểu chuyện, hiện tại ta biết huynh có chuyện cần làm.”

"Vậy vì sao muội còn muốn tiến vào?” Lạc Ngọc Ly nhẹ giọng hỏi.

"Thứ nhất là đã thật lâu không nhìn thấy huynh nên rất nhớ; thứ hai là ta nhìn thấy thiếp mời này có chỗ khác thường, hình như đã thấy qua nơi nào, cho nên muốn tìm hiểu kết quả; thứ ba là mỹ nhân bên cạnh huynh hẳn là nam phẫn nữ trang, đứng bên cạnh huynh thật sự không xứng, cho nên ta chuẩn bị tự đề cử bản thân.” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt giống như băng ngọc, mắt đẹp chuyển động, rất là tự nhiên ngây thơ.

Băng Nhi bỗng nhiên khẽ cười trộm, Lạc Ngọc Ly nhìn thấy, không vui nói: “Làm sao muội biết hắn là nam phẫn nữ trang? Muội lại dùng Thiên Nhãn nhìn lung tung nam nhân?”

"Cũng không có thấy bao nhiêu." Băng Nhi cười cười, nụ cười nhàn nhạt thâm nhập tận xương tủy.

Lúc đầu nàng nhìn thấy hai người thân mật đứng chung một chỗ có chút không vui, thậm chí cũng có chút ăn dấm chua. Bất luận nàng có lý trí bao nhiêu, nhưng loại cảm xúc mãnh liệt cuộn trào này vẫn sẽ xuất hiện.

Nhưng mà Băng Nhi biết Lạc Ngọc Ly không phải là loại người vô duyên vô cớ tiếp cận nữ nhân, cho nên mỹ nhân che mặt kia hẳn là thành viên của Lâm Lang Các. Mà nàng nhìn nữ nhân này tuy rằng trang điểm phong tình vạn chủng, nhưng y phục cũng không chút hở hang, hơn nữa hầu kết bị che đậy, vì thế dùng Thiên Nhãn nhìn xem, phát hiện quả nhiên là nam tử, cho nên làm cho nàng có chút dở khóc dở cười.


"Ừ, nhưng muội sao lại hồ đồ như vậy, chẳng lẽ không sợ rắc rối?” Lạc Ngọc Ly nhàn nhạt nói.

"Đám người trông cửa tuy rằng vô lễ, nhưng đánh không lại ta sẽ trốn. Huynh biết Tiêu Dao Vũ thiên về mặt chạy trốn đúng không? Cho nên nếu không cần thiết ra mặt, huynh cũng sẽ không ra mặt ngăn cản.” Giọng nói Băng Nhi nhẹ nhàng, trong mắt mang theo một tia chế nhạo, đúng là thanh minh vô cùng.

Lạc Ngọc Ly híp mắt, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo một chút cảm xúc, thấp giọng nói: “Muội đúng là có chút khôn vặt.”

Bị ánh mắt giận dữ của hắn nhìn, Băng Nhi cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, vẻ mặt hoảng hốt.

"Vừa rồi sao ngươi lại đi ra ngoài?” Vào giờ khắc này, mỹ nhân mang khăn che mặt lắc lư thân mình đi tới, nhìn Lạc Ngọc Ly, nói: “A, thiếu niên này là ai?”

"Muội muội ta."

"Thật là một thiếu nữ đáng yêu.” Mỹ nhân mang khăn che mặt nhẹ nhàng cười. Hắn vươn tay muốn sờ tóc của Băng Nhi, lại bị nàng lắc mình né tránh. Nàng đối với “nhân yêu” nam phẫn nữ trang trước giờ luôn là kính nhi viễn chi, nhất là người giả trang càng giống nữ nhân, thật sự làm cho người ta dựng tóc gáy. Nhưng mà, nếu vừa rồi Lạc Ngọc Ly bản thân là vị hôn thê của hắn, nàng sẽ cao hứng một chút.

"Nơi này không cần ngươi, ngươi có thể trở về rồi.” Lạc Ngọc Ly lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt.

"Công tử, lần này ta tạm nhân nhượng vì lợi ích chung…. Trang điểm xinh đẹp như vậy đi ra ngoài, ngươi cư nhiên lại đuổi ta trở về. Tiền thưởng lần này ta chắc là sẽ không lấy được, thực tế qua cầu rút ván thật sự là không phúc hậu.” “Nữ tử” hình như có chút không vui.


"Vẫn là dựa theo luật cũ chia ra, lợi ích không thiếu phần ngươi.”

"Ngươi thật là người tốt, ta đi nha." Nữ tử mang khăn che mặt nghe Lạc Ngọc Ly đồng ý chia cho hắn một phần tiền thưởng, mới cười tủm tỉm lắc lư thân mình, lẫn vào đám người rời đi.

"Đại ca, hiện tại ta nên làm thế nào?"

"Đã đến đây rồi, muội liền thay thế hắn ta.”

Sau đó, Băng Nhi đi theo Lạc Ngọc Ly thay đổi y phục. Dẫn đường cho bọn họ là một nữ tử vưu vật mặt một bộ váy hở hang, dáng đi thướt tha vặn vẹo, đi ở phía trước, mông lớn cùng eo nhỏ không ngừng lay động phô bày đường cong khiêu gợi, giống như muốn hấp dẫn ánh mắt nam tử bên cạnh Băng Nhi, nhưng cũng chỉ phí công mà thôi.

Băng Nhi cho rằng Tử Khí Đông Lai Các này, nữ nhân đều là tỳ nữ đoan trang hiền thục, không ngờ ai cũng đều mê người.

Rất nhanh hai người đến một nhã gian, sau đó dưới ánh mắt u oán của nữ tử kia, đóng cửa lại.

Nàng không ngờ trong phòng cư nhiên bày đặt y phục đủ màu, hơn nữa kiểu dáng độc đáo, tinh tế, mới mẻ. Vừa nhìn liền biết đây là những kiểu y phục nàng đã vẽ ở Nghê Thường Các, không ngờ Tử Khí Đông Lai Các lại là khách hàng lớn của Nghê Thường Các.

Trong lòng Băng Nhi vừa động, muốn mua lại Nghê Thường Các.


Ngày sau cũng có thể có thêm một thân phận thương nhân, dễ dàng cho việc hành tẩu bên ngoài.

Sau đó, Băng Nhi liền ở trong nhã gian bắt đầu hóa trang. Búi tóc chải gọn sau đầu xõa xuống quyến rũ, hai sợi tóc bên tai hoạt bác buông thỏng, bày ra một bộ dáng thanh lệ đáng yêu. Nàng lại vẽ một ít màu tím nhạt lên mi mắt thoạt nhìn cực kỳ tao nhã, con ngươi đen lái như hắc diệu thạch câu lòng người, hai má đánh một ít phấn, đôi môi đỏ mọng mê người, nhìn qua làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Chiếc váy màu tím nhạt làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, cái gáy lộ ra bên ngoài càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Bộ dáng này hoàn toàn là sự trộn lẫn giữa yêu mị cùng đáng yêu, làm cho thiếu nữ hơn nửa năm nữa là đến tuổi cập kê thoạt nhìn như nữ thần thuần khiết, lại giống như yêu cơ vô cùng mê người.

Trước một khắc ánh mắt kia còn có vẻ thuần khiết động lòng người, sau một khắc đôi môi đỏ tươi xinh đẹp cong lên liền bày ra dáng vẻ đa tình quyến rũ.

Băng Nhi tiến lên khoát cánh tay Lạc Ngọc Ly, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đều tràn ngập hấp dẫn.

Lúc hai người đi ra ngoài, nữ tử phóng đãng lúc trước chuẩn bị tùy thời quyến rũ nam nhân, giờ phút này, lại có chút tự biết xấu hổ.

"Đại ca, hiện tại chúng ta đi đâu?"

"Trong Tử Khí Đông Lai Các có rất nhiều chỗ phục vụ cho quý tộc hưởng thụ, trước tiên chúng ta đi dạo bên trong, nhìn xem tình huống.”

Hai người vừa vào bên trong phòng, hai nữ tử đứng bên cạnh cửa nở nụ cười quyến rũ, mà Lạc Ngọc Ly lại lấy ra một thiếp mời có in hình đóa hoa anh túc màu đen. Sau khi hai nữ tử nhận thiếp mời liền nhẹ nhàng ấn vào cơ quan sau người một cái. Nhất thời, một cửa phòng khác mở ra, phía dưới là thang lầu, không nghĩ tới địa phương này còn có một chỗ kín đáo như vậy.


Nếu như ở phía trên, nhìn giống như là một cửa tiệm buôn bán đứng đắn, tuy rằng có một chút hương diễm, nhưng cũng không quá mức.

Nói thật, nữ nhân nơi này đều là hạng nhất. Mỗi nữ tử nhìn như quyến rũ nhưng cử chỉ rất thích đáng, ngoại trừ nữ tử muốn quyến rũ Lạc Ngọc Ly vừa rồi.

Trong lòng Băng Nhi suy nghĩ, nhưng ánh mắt lại thủy chung không có rời chung quanh, nàng cẩn thận quan sát bốn phía.

Cửa mở ra, tiếng âm nhạc nước khác hào nhoáng xa xỉ từ bên trong truyền ra. Bên trong nhìn hơi tối, trên thực tế khắp nơi đều là ngọn nến kỳ quái, đám nữ nhân nhiệt tình đón chào “Hai vị mời vào chỗ ngồi khách quý.”

Nhìn thấy phía trước, một cánh tay nam tử đang vuốt ve trên lưng nữ tỳ, chậm rãi dời xuống phía dưới mông. Phía trước nữa, là một quý phụ nhân, bên cạnh là thiếu niên xinh đẹp vây quanh, quý phụ nhân kia đang tựa vào trong ngực, hôn môi hắn….. Băng Nhi nhìn một lát, nữ nhân quý tộc này quả thật là hoang dâm vô sỉ! Nhưng mà trên hành lang nơi nơi đều là cảnh tượng ái muội, Băng Nhi cũng không chút xấu hổ nhìn. Lúc trước ở Xuân Phong Lâu làm họa sĩ cũng thường xuyên nhìn thấy những cảnh này, cũng không cố kỵ gì, nhưng Lạc Ngọc Ly vẫn nhìn không chớp mắt.

"Ca, huynh thường thường tới nơi này?"

"Không, Tử Khí Đông Lai Các là mới khai trương, lần đầu tiên tới."

"Nơi này thật là vô cùng đặc biệt, hy vọng lần sau có chuyện tốt như thế này, đại ca có thể mang ta tới.”

Cảm nhận được bộ dáng thiếu nữ bên cạnh không chút nào dè dặt, hắn vươn tay nắm eo nàng, hai người sát lại gần một chút, tay hắn hăng hăng vỗ lên mông nàng, cũng mang theo ý tứ cảnh cáo.

Lúc trước nhìn thấy trường hợp phóng đãng này Băng Nhi chưa từng đỏ mặt, giờ phút này lại bị hành động ái muội của Lạc Ngọc Ly làm cho hai gò má đỏ ửng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận