Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Con đường đi thông từ thế ngoại đào nguyên đến Tần quốc vô cùng bằng phẳng, xe ngựa đi lại cũng không cảm thấy xóc nảy.

Ngoại ô vùng núi yên tĩnh đến mức thần kỳ, giữa đất trời chỉ có tiếng nói chuyện của đám thị vệ, còn có tiếng vó ngựa lộc cộc.

Bởi vì Băng Nhi là nữ tử, cho nên cố ý an bày cho nàng một chiếc xe ngựa. Một mình nàng ngồi trong một chiếc xe ngựa rộng rãi trái lại cực kỳ thích ý, làm sao biết được bên trong đã có một nam một nữ ngồi sẵn, hơn nữa nữ nhân kia đối với nàng cũng không thân cận, nhìn đến nàng một cái liền giận tái mặt.

Trần Nhu vừa nhìn thấy Băng Nhi lập tức khinh thường, giọng the thé nói: “Lạc Băng Nhi, ngươi đúng là nữ nhân không biết xấu hổ. Tam thúc nhà ta cho ngươi đến Trần gia ngươi không đến, hiện tại cố tình theo đại ca nhà ta đến?”

Băng Nhi cười đến ôn nhu, “Ai bảo tam thúc nhà ngươi quá xấu, trước sau như một, ta thật sự nhìn không vừa mắt.”

Trong đôi mắt Trần Nhu ngầm ẩn chứa tia mỉa mai. “Chẳng lẽ ngươi cho là có thể bấu víu vào đại ca nhà ta hay sao?”

Băng Nhi nhẹ nhàng phất tay áo nói: “Không sai, ta thật sự bấu víu vào đại ca nhà ngươi, bằng không sao lại ở chỗ này?”

"Ngươi đi ra ngoài, nữ nhân vô sỉ. Đây là xe ngựa của ta cùng đại tỷ, ta không muốn ngồi cùng một chỗ với ngươi.” Trần Phong âm thầm cắn chặt răng.

"Cũng vậy, ta cũng không muốn cùng nữ nhân tự cho là rất thơm nhưng thật ra là người hôi nách ngồi cùng một chỗ. Một xú nam nhân, một xú nữ nhân, như thế nào lại có nữ nhân thối như vậy chứ?” Băng Nhi ôm mũi xoay người đi ra ngoài. Gió nhẹ thổi qua, truyền lời của nàng đi xa, rơi vào trong tai thị vệ xung quanh, đám người kia không khỏi ngậm miệng, không dám cười ra tiếng.

"Ngươi. . . . . ." Mặt Trần Nhu liền biến sắc. Nàng tuy là có chút bệnh không tiện nói ra, nhưng có thể vẽ loạn hương liệu để che giấu. Hơn nữa nhiều mùi trộn lẫn cùng nhau, mọi người còn tưởng rằng nàng mang theo túi hương có mùi thơm lạ lùng. Ngoại trừ người Trần gia, cũng không có nhiều người biết bí mật này. Trần Nhu không khỏi hung hăng cắn răng, vẻ mặt tức giận.

"Tỷ, không cần tức giận, chờ về sau ta cưới nàng về, tỷ muốn đối phó với nàng ta như thế nào đều có thể.” Khuôn mặt Trần Phong âm trầm, vỗ nhẹ Trần Nhu.

Đúng vậy! Một người tỷ thu thập một tiểu thiếp còn không phải là một chuyện dễ dàng sao? Trần Nhu gật gật đầu.

Băng Nh không để ý tới nàng ta nữa, lập tức xoay người nói với thị vệ, “Cho ta một con ngựa.”


Nàng kéo dây cương, cười yếu ớt vung tay áo, cưỡi con ngựa thật là tự do tự tại. Nhưng mà, nhìn phía trước càng ngày sương mù càng dày, trong lòng nàng giống như có dấu vết gì chợt lóe lên, ẩn ẩn có chút dự cảm không rõ ràng.

Chợt, một người thị vệ lớn tiếng nói: "Quản gia, trước mặt xuất hiện ba con đường, nhưng trên bản đồ chỉ vẽ một con đường, chúng ta cuối cùng phải đi đường nào?”

"Người già quen thuộc đường, chẳng lẽ lần này người dẫn đường cũng không biết sao?” Quản gia nhíu mày nói.

Người dẫn đường tiến lên phía trước nói: "Nơi đây ba ngày trước vẫn chỉ là một con đường, không biết tại sao hiện tại lại xuất hiện ba con đường.”

"Như vậy mọi người nhìn xem nên đi như thế nào đây?” Chỉ nghe giọng nói du dương của Trần Đại thiếu gia truyền ra.

"Ta cảm thấy nên đi con đường chính giữa, hai bên trái phải hẳn là nhiều ngày xuất hiện thêm đường.” Người dẫn đường như có chút đăm chiêu nói.

"Ta cũng cảm thấy là nên đi con đườn chính giữa đi.” Quản gia gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cách nhìn này.

"Đợi chút, các ngươi nên đi con đường bên trái, nơi này có thể là quỷ dẫn đường.” Băng Nhi giục ngựa đi đến phía trước Trần Đại công tử, ánh mắt nhìn về phía mọi người.

Mọi người lập tức nở nụ cười, giữa ban ngày, lại có thể có người nói là xuất hiện quỷ dẫn đường, ý kiến này thật sự là quá buồn cười rồi.

Cặp mắt Trần Đại thiếu gia đen như mực, chỉ riêng hắn là không có cười, ôn nhu nói: “Băng Nhi cô nương, chúng ta hẳn là nên nghe lời người dẫn đường, trừ phi cô nương còn có cao kiến gì khác.”

Băng Nhi lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, thấp giọng nói: “Cao kiến thì không có, nhưng ta sẽ ở chỗ này chờ các ngươi. Nếu nửa canh giờ nữa các ngươi có thể đi ra ngoài mà không có gặp được ta, ta liền đi trở về đường cũ.”

Nàng vừa mới chuyển thân, liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng cười khì khinh thường, đúng là Trần Nhu. “Nữ nhân này cư nhiên vung tay múa chân với Trần gia, nghiễm nhiên xem bản thân như một nhân vật, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân là một Huyền Thuật Sư rất giỏi hay sao?”


"Đúng vậy! Nữ nhân ngu dốt.” Giờ phút này Trần Phong cũng thấy Băng Nhi thật sự là không hiểu chuyện, không khỏi dao động ý định cưới nàng làm thiếp.

Chung quanh, đám thị vệ cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, cảm thấy cô nương này thật là rất kỳ quái.

Bên môi Băng Nhi giương lên một nụ cười thản nhiên. Có đôi khi nói nhiều cũng không có ý nghĩa bằng một lần giáo huấn.

"Cô nương thật quyết định như vậy?" Trần Đại công tử nhàn nhạt hỏi.

"Đã quyết định, các ngươi đi đi.” Băng Nhi tự nhiên tự mình đốt lên một đống lửa trên mặt đất, từ trong túi lấy ra mấy con cá khô nướng lên.

"Lên đường đi." Trần Đại công tử thở dài một tiếng, đoàn xe chậm rãi đi về phía con đường chính giữa, sương mù dày đặc, dần dần nhìn không thấy bóng dáng của mọi người nữa.

Mùi hương càng ngày càng thơm, mà cái túi sau lưng nàng thế nhưng phát ra tiếng “tất tất tốt ốt”. Sau một lúc lâu, từ bên trong có một cái đầu tròn ló ra thăm dò, hai cái lỗ tai nhọn hoắt, lại lộ khuôn mặt tham ăn, bổ nhào vào trên đám cá khô Băng Nhi vừa mới nướng xong, dùng sức cắn xé.

Một phía khác, đội ngũ Trần gia gần như đá đi nửa canh giờ trong màn trời u ám, vẫn như cũ chỉ nhìn thấy một mảnh tối mờ, gần như là mịt mù tăm tối.

"Tổng quản, đường này hình như càng ngày càng không được bình thường?"

"Đúng vậy! Hình như không giống như con đường đã đi qua trước kia, chẳng lẽ có cái gì kỳ quái?”

Đi tới đi lui, sương mù dần dần phai nhạt rất nhiều, lúc này ánh tà dương đã tắt, chạng vạng dần dần ảm đạm, mọi người hoan hô nói: “Mau nhìn, rốt cục cũng đi ra ngoài.”

"Không đúng, không đúng, chúng ta hình như đã đi tới nơi này.” Người dẫn đường trước tiên phát hiện nơi này không đúng.


"Cái gì. . . . . . Làm sao có thể?" Quản gia không thể tin nói.

"Ngươi xem, chỗ mộ phần này, tên trên mộ bia đều giống nhau. Còn có, hai cái cây khô này, phía trên từng có nhiều người treo cổ, ta nhớ được.”

Thoáng chốc, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng lại có một chút lạnh lẽo đánh úp lại. Trần Phong còn giật mình lạnh run một cái.

Khi bọn họ lại đi về phía trước thêm một dăm đường, lại nhìn thấy Lạc Băng Nhi đã cơm no rượu say, ôm con mèo nằm đó, tao nhã tắm dưới ánh trăng. Dưới ánh trăng, dáng người nàng thướt tha, da thịt trắng nõn, mag theo vẻ mỹ lệ không thể nào vẽ ra được.

"Không ngờ thế nhưng bị thiếu nữ này nói trúng rồi, thật sự là không thể tưởng được!"

"Chẳng lẽ nàng là thần tiên sống hay sao?’

"Hừ, ta đoán nàng ta chỉ là nói hươu nói vượn.” Trần Nhu hừ một tiếng trong lỗ mũi. Nàng vẫn ngồi trên xe ngựa như cũ, vẫn không phải chịu tội.

Lúc này đã đến ban đêm, chung quanh không có ánh mặt trời, nhưng Trần Đại công tử vẫn như cũ mang theo mũ che mặt đi xuống. Lụa mỏng màu trắng che đậy dung nhan thanh tú của hắn. Hắn từ từ bước đến phía trước Băng Nhi, nho nhã lễ độ nói: “Xin hỏi Băng Nhi cô nương, Chúng ta nên đi như thế nào?” Đương nhiên, Trần Đại công tử đã nhìn thấy Băng Nhi có chút chỗ bất phàm, bằng không Nhan Nhị tiên sinh vì sao phải đề cử một nữ hài tử trẻ tuổi như vậy với hắn.

"Đi hướng bên trái.” Băng Nhi ngồi dậy, cười tủm tỉm chớp chớp mắt.

"Vì sao?" Hắn rất muốn hiểu rõ tại sao.

"Con đường chính giữa lầy lội cùng có dấu xe ngựa, nhưng không lộn xộn, chứng tỏ chưa có người đi tới. Phía bên phải không có dấu xe ngựa, chứng tỏ không có người đi về. Phía trái có dấu xe ngựa lộn xộn, chứng tỏ con đường này có rất nhiều người lui tới. Nơi này có núi không có nước, không phải là nơi ao hồ tụ hợp, không có nước hãm, nhưng ánh trăng lại rất lạnh, cao thấp nối tiếp, đại thế vì dương. Sau cơn mưa kênh rạch vì âm, sương mù quá dày, trong mấy canh giờ sẽ hình thành trận pháp ảo giác.”

"Cô nương là Huyền Thuật Sư?"

"Xem như! Mới vừa rồi các ngươi may mắn không đi con đường bên phải, bằng không ta sẽ không ở chỗ này chờ các ngươi.” Ánh mắt Băng Nhi sáng như lưu ly, giọng nói của nàng có chút lạnh như băng, lại có chút vô tình.

Trần Đại công tử khẽ chau mày, nhưng mà, Băng Nhi lại nói lời xoay chuyển. “Nhưng mà, ta chỉ cứu người nên cứu.”

"Cái gì gọi là cứu người nên cứu?” Hắn lại có ý tứ truy hỏi kỹ càng sự việc.


"Đạo gia có luật, người lòng tham không đáy, không cứu; người táng tận lương tâm, không cứu; người phạm vào năm tội phản nghịch, mười việc làm ác, không cứu; người giết người phóng hỏa, không cứu; người vì tiền mà bất nhân, không cứu; người mưu triều soán vị, không cứu…… Nói xong, Băng Nhi chậm rãi nheo mắt lại, có điều ngụ ý.

Trần Đại công tử nghe xong không khỏi cười khẽ, xoay người đi tới xe ngựa, lẩm bẩm nói: “Nàng thật thông minh, có chút ý tứ.”

Đi tới đi lui, nhiệt độ không khí trong núi dần dần trở nên ẩm ướt, cây cối chung quanh nhiều hơn, xa xa còn có một cái hồ như gương bạc, ảnh ngược địa hình bốn phía ngọn núi. Bên tai là tiếng chim chót từng trận, mùi hoa theo không khí từ từ truyền đến, thấm vào ruột gan, làm cho thân thể mọi người đều chiếm được thả lỏng cực lớn.

Trước mặt mọi người một con đường đi lại từ bên trái, đột nhiên quản gia lên tiếng hỏi: “Đại thiếu gia, phía trước có một đoàn xe xuất hiện, hình như là thương đội của Dung gia, chúng ta có cần phải né tránh một chút không?”

"Không cần, lại chào hỏi bọn họ một chút.” Ban đêm, chung quanh xe ngựa của Trần Đại thiếu gia vẫn như cũ che màn trướng thật dày.

"Vâng, Đại hiếu gia." Quản gia lập tức lui về phía sau.

Xa xa, một bóng dáng màu đỏ thoáng qua, từ xa đã truyền đến một giọng nói gợi cảm từ tính, “Trần Đại công tử, đã lâu không gặp.”

"Thì ra là Dung Đại thiếu gia, đã lâu không gặp.” Bên trong xe ngựa thò ra một bàn tay trắng như tuyết, theo sau truyền đến giọng nói của Trần Đại thiếu gia.

"Bóng đêm thê lương, không bằng các vị cùng chúng ta cùng nhau nhấm nháp chút món ngon rượu ngon, sau đó thưởng thức hộ vệ cùng ca cơ biểu diễn, như thế nào?” Dung Chích híp cặp mắt hồ ly, cười nói.

"Các hạ thật sự là đi tới đâu cũng đều phải mang theo nữ nhân.” Trần Đại công tử cười chế nhạo.

"Đường dài chậm rãi, đường sá xa xôi, không có nữ nhân thì sao có lạc thú.”

Nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói của Dung Chích, Băng Nhi nhíu nhíu đầu mày. Người này thật sự là âm hồn không tiêu tan.

Trần Nhu lại nhanh chóng lục một hộp trang sức từ bên trong xe ngựa, lấy ra một cái tinh xảo nhất đeo lên. Sau đó nhìn vào gương nhỏ bắt đầu bôi bôi trét trét, mặt mày lập tức trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Nam nhân tên Dung Chích này nàng đã từng gặp mặt một lần, thật sự là làm cho nàng vô cùng động tâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận