Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

"Vì sao Dung huynh lại xuất hiện ở chỗ này?” Trần Đại công tử nhẹ giọng hỏi.

"Ta chính là đang đợi đội ngũ của Trần huynh tới đây.” Dung Chích tà mỵ cười một tiếng nói. “Nghe nói thân thể Trần bá phụ không tốt, hai nhà chúng ta cũng xem như là quen biết cũ, cho dù quan hệ không phải quá thân, nhưng mà cũng có thể đến thăm một chút, cho nên tại hạ luôn đi thật chậm.”

"Như thế, ngược lại cảm tạ ý tốt của Dung huynh, chẳng qua là Dung huynh đường xa vạn dặm tới thăm, thật sự là rất phiền toái.”

"Không phiền toái, không phiền toái, chỗ này của ta còn phải hộ tống một vài quý tộc trở về Tần quốc nữa.”

"A?” Trần Đại công tử chậm rãi ngước mắt nhìn về xa xa, quả nhiên nhìn thấy trước mặt toàn là xe ngựa của quý tộc, hơn nữa bên trong đều là nam nữ trẻ tuổi.

"Mặc dù bọn họ đang ở Yến quốc, nhưng thật ra đều mang hộ tịch Tần quốc. Lần này vì muốn tham gia cuộc thi Kim Lân Bảng, nên chỉ có thể đến Tần quốc. Cho nên ta nhân tiện hộ tống bọn họ trở về.” Giờ phút này, Dung yêu nghiệt nhìn thấy Băng Nhi, không khỏi lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Tóc đen của hắn nhẹ rũ xuống, mặt mày yêu mỵ, ánh mắt mị hoặc.

Băng Nhi nhìn thắng hắn một cái, ánh mặt thoáng lạnh xuống.

"Thì ra là như vậy." Trần Đại công tử gật đầu một cái, khóe miệng giương lên tia vui vẻ, trong lòng hiểu rõ. Xem ra Dung gia có hứng thú đối với cấm địa của Trần gia. Dung gia đại khái cũng đã thăm dò cấm địa ở Yến quốc không sai biệt lắm. *[email protected]:@Đaan[?]Leee(#)Quuuy~^~Đoon* Năm đó Tần quốc thống nhất sáu nước, tự nhiên bảo vật hoàn mỹ nhất thế gian đều ở cấm địa của Tần quốc. Những gia tộc khác dĩ nhiên mơ ước. cho nên Dung gia đi tới Tần quốc, đại khái là muốn chiếm được nhiều lợi ích hơn, điểm này hắn cực kỳ hiểu rõ.

Mà hộ tống quý tộc chỉ là một cái cớ dùng để ngụy trang mà thôi. Nhìn thấy xa xa, xe ngựa một chiếc tiếp nối một chiếc, hộ vệ cũng rất nhiều.

Mấy hộ vệ lợi hại bên ngoài đã bắt đầu khoa tay múa chân, biểu diễn xem ai có thể kéo được cung tên nặng hơn một trăm cân.

Đây đã là cảnh giới vô cùng lợi hại của cao thủ. Hộ vệ Dung gia mang đến quả nhiên không giống bình thường. Bình thường người có thể kéo được cung tên nặng tám mươi cân đã không phải là người tầm thường, mà hộ vệ Dung Chích mang đến lại có thể kéo cung tên nặng đến một trăm cân.


Xem ra lần này người đi theo tới, cũng tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.

Mà bên trong xe ngựa, đám nữ tử đều là người ttrẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp. Lúc cười thản nhiên nhìn nam tử xung quanh, sóng nước trong mắt lặng lẽ đưa tình. Đám thiếu nữ xinh đẹp làm cho chung quanh có loại mỹ cảm cảnh đẹp ý vui. *D”+”Đ_?_L(:)Q[~]Đ* Mà nữ tử xinh đẹp luôn được các nam tử truy đuổi. Càng nhiều người truy đuổi, danh tiếng tự nhiên cũng càng lớn. Kiếp trước, Ngọc Khuynh Vũ cũng từng là như thế.

Trần Nhu lạnh lùng hừ một tiếng. Nàng đứng vị trí thứ tám trên Kim Lân Bảng, lần chọn lựa lần này rất có thế rơi vào vị trí sau thứ mười. Đám nữ tử này thoạt nhìn giống như là hồ ly tinh, bản lĩnh câu hồn đúng là không tồi. Mà ánh mắt của Dung Chích thế nhưng cũng không ở trên người nàng. Giờ phút này, trong lòng Trần Nhu rất không có tư vị.

Trong rừng là một mảnh đen kịt, ánh sáng cây đuốc chiếu ra bốn phía, hai bên đội xe vây quanh màn che.

"Băng Nhi tỷ tỷ” Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của một nữ tử. Băng Nhi quay đầu lại khẽ mỉm cười, không cần nhìn cũng biết người tới là Mặc Nguyệt Nguyệt.

"Tỷ tỷ, từ lần trước từ biệt, ta thật sự vô cùng nhớ ngươi, bây giờ ngươi như thế nào?” Giờ phút này, Mặc Nguyệt Nguyệt lôi kéo tay Băng Nhi thật chặc không chịu buông ra.

"Hoàn hảo, ngươi cùng đại ca ngươi như thế nào?”

"Hắn nha, mấy ngày nay rất bận bịu, nhưng mà vẫn thường xuyên viết thư cho ta, cũng không có nói về chuyện cầu hôn.”

"Xem ra trong lòng đại ca ngươi vẫn có ngươi.”

"Vậy tỷ thì như thế nào? Đại ca ngươi vì sao không có tới? Hai người các ngươi có phải đã ngủ . . . . . hay không?"


Sắc mặt Băng Nhi chợt đỏ lên, vội vàng lôi kéo tay Mặc Nguyệt Nguyệt tới chỗ tối. “Hắn còn bận chuyện khác, ngươi không nên nói lung tung.”

Mặc Nguyệt Nguyệt cười híp mắt nhìn Băng Nhi, lắc lắc cánh tay của nàng, nói: “Dung đại ca đều cùng các quý tộc chơi đùa, ta và tỷ cũng cùng đi đến đó có được hay không?”

"Ừ, tốt."

"Tỷ tỷ, ngươi mặc cái này đi gặp đám quý tộc kia khẳng định là không được, còn không mau đổi một bộ y phục khác. Đúng rồi, chỗ của ta có mấy bộ thích hợp cho tỷ mặc.” Mặc Nguyệt Nguyệt là loại tính tình quá nhiệt tình, không an phận. Nàng lôi kéo tay Băng Nhi, mang nàng đi tới trước xe ngựa của bản thân, bắt đầu tìm cho nàng phục sức đắc tiền xinh đẹp. Thiếu nữ này đáng yêu, lại thiên chân vô tà, chưa từng có tâm tư không tốt.

Khi Băng Nhi cùng Mặc Nguyệt Nguyệt ngồi chung một chỗ, mà đám nam tử quý tộc trước mắt, có một số người đều là ngày xưa nàng đã từng gặp qua, lúc đó nàng còn là Ngọc Khuynh Vũ.

Sau khi mọi người nhìn thấy Băng Nhi, không khỏi rối rít ghé mắt, thầm nghĩ thiếu nữ này là ai? Dáng dấp cư nhiên đẹp như thế, khí chất làm rung động lòng người, cử chỉ lại tự nhiên hào phóng.

Mặc kệ ở nơi nào, mỹ nhân luôn dễ dàng được theo đuổi và ưu ái.

Trần Phong không ngờ sau khi Băng Nhi xuất hiện, mọi người cư nhiên lại có loại phản ứng này. Ánh mắt liền cũng rơi vào trên người nàng. Thiếu nữ ăn mặc phục sức đắc tiền nhìn qua đúng là vô cùng chói mắt. Thấy thế, trong lòng hắn một trận hoảng hốt. Xem ra, rất nhiều nữ tử xinh đẹp của Trần gia cũng không bằng nàng.

"Nàng là đệ tử thế ngoại đào nguyên, lần này đi theo Trần gia cùng tới.” Dung Chích nói với mọi người.

"Lại là đệ tử thế ngoại đào nguyên, xem ra thân phận thật là tốt.”


"Thân phận thật không tồi, chỉ tiếc chỉ là một người nghèo hèn mà thôi!" Ánh mắt Trần Nhu khinh thường nói.

"Thì ra là người nghèo hèn.” Ánh mắt mọi người nhìn về phía Băng Nhi, lập tức từ kinh diễm trở nên khinh thường. Ở trong mắt đám quý tộc, thân phận, địa vị vĩnh viễn là một khoảng cách không cách nào vượt qua.

Mặc Nguyệt Nguyệt vội vàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi không cần để ý đến bọn họ, bọn họ trước nay đều là mắt cao hơn đầu.”

Băng Nhi cười lạnh, nhìn lại Mặc Nguyệt Nguyệt lớn lên xinh đẹp, cười nói: “Yên tâm, bọn họ nói gì là chuyện của bọn họ, ta không quan tâm.”

Băng Nhi vẫn giữ khí độ bất phàm như cũ. Ở nơi này, trước mặt đám quý tộc kia, chính là thời điểm nàng nên thể hiện mình rồi. Mặc dù tính tình nàng khiêm tốn, nhưng hôm nay không phải thời điểm thích hợp để nàng khiêm tốn. Nàng cần bộc lộ ra danh tiếng của bản thân trong đám quý tộc, đợi đến ngày sau trở lại thế ngoại đào nguyên, lại dùng thực lực trấn áp đám đệ tử khác. Mới có thể ngồi vững vị trí một trong mười ba đại đệ tử của thế ngoại đào nguyên.

Vì vậy, Băng Nhi đi tới chỗ nhạc công, nói mấy câu với hắn. Nhạc công lập tức nhường lại vị trí của bản thân cho nàng.

Thấy Mặc Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn mình, Băng Nhi chớp chớp mắt với nàng.

Sau đó, Băng Nhi chậm rãi rũ mắt xuống, hai tay nhẹ nhàng gãy lên dây đàn

Theo điệu nhạc uyển chuyển vang lên, tiếng động cùng tiếng ồn ào chung quanh vẫn như cũ không có giảm bớt.

Băng Nhi tiếp tục thong dong gãy đàn, giống như tất cả mọi thứ xung quanh không có quan hệ gì với nàng.

Nàng từ từ khảy một khúc nhạc. Mới đầu đám nam nữ quý tộc vẫn như cũ cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau cười đùa, nào biết nghe tiếng đàn liền dần dần yên tĩnh lại. Khúc nhạc giống như đang kể lại một câu chuyện cũ xưa, làn điệu cũng là tiếng đàn mang phong thái Triệu quốc. Đám quý tộc Tần quốc nghe quen khúc nhạc quốc gia mình, đổi khúc nhạc ngược lại cảm thấy khác biệt, vô cùng dễ nghe. Mà trình độ gãy đàn của Băng Nhi lại cực kỳ tốt.

Những nam nữ quý tộc này chính là vì xuất thân của bọn họ mà không thể không tiếp nhận các loại hun đúc cùng tu dưỡng.


Dù cho lục nghệ không tinh thông, cầm kỳ thư họa cũng tuyệt không quá tốt, vẫn biết thưởng thức.

Mà những thiếu nữ tham gia Kim Lân Bảng đều là đa tài đa nghệ, đối với khúc đàn hay hay dỡ, vừa nghe liền có thể phân biệt.

Cầm là thú vui tao nhã, dù là ca cơ thanh lâu cũng biết khảy đàn. Nhưng chân chính hiểu được khúc đàn lại là nhóm người quý tộc. Trong đó nhóm quý tộc thời kỳ Ngụy Tấn càng thêm lấy những tác phẩm ưu tú, ít người hiểu để hình dung tiếng đàn hoàn mỹ. Đồng thời âm tiết cổ cầm thanh nhã, nhất là những người văn nhã sùng bái nhạc khí.

Có thể nói, trong đám nam nữ quý tộc không có người không biết đánh đàn, khúc nhạc tầm thường khó có thể đả động tình cảm của bọn họ. 

Vậy mà vừa lắng nghe, không ý thức được, tiếng ồn ào của đám nam nữ quý tộc đều biến mất.

Bất tri bất giác, ánh mắt tất cả đám người kia đều nhìn về phía Băng Nhi.

Thiếu nữ trước mắt, chẳng qua là con ngươi khẽ híp lại, nhẹ nhàng gãy trên dây đàn, khúc điệu từ đầu ngón tay nàng hòa dịu chảy xuôi ra. Sự quyến rũ xinh đẹp đan vào khí chất của nàng, giống như một con mèo con. Tiếng đàn lên xuống có vẻ thần bí mà cao quý, khúc đàn còn hơn hẵn khung cảnh mỹ lệ bên ngoài. Một lọn tóc của nàng rũ xuống, làm nổi bật lên da thịt trắng như tuyết. Mà đôi mắt nàng chỉ hơi hơi mở ra một đường, từ trong dập dờn toát ra tia sáng như sóng nước mênh mông.

Băng Nhi nhắm mắt nghiêm mặt, tay phải nhẹ khảy đàn. Tiếng đàn giống như cao sơn lưu thủy, ánh trăng mỹ lệ chiếu rọi trên bầu trời, gió dịu dàng thổi lất phất, án mây lơ lửng trôi. Trước mắt giống như xuất hiện một hình ảnh cực đẹp, khúc nhạc này như gột rửa sạch hết những phồn hoa xa xỉ, có chút kiều diễm cùng không thực.

Dần dần, ánh mắt đám người đều bị Băng Nhi hấp dẫn, ngây ngốc nhìn, ngây ngốc lắng nghe, nín thở ngưng thần, ngay cả một chút hô hấp cũng giống như bị đình trệ.

Khúc đàn có thể nghe ra tu dưỡng cùng nội hàm của một người. Giờ phút này, mọi người chỉ cảm thấy trong xương cốt thiếu nữ này vốn là cao nhã thông minh.

Thực lực như vậy, tuyệt không phải đệ tử bần hàn tầm thường có thể đạt tới.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận