Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Thân thể Yến Vân Hi không ngừng run rẩy, răng cũng không nhịn được "lạch cạch" va chạm vào nhau, nàng dùng sức cắn chặt môi, thì thào: "Không có việc gì... bệnh cũ... đến hừng đông... liền tốt..."

"Đây là bệnh cũ gì chứ?!" Diệp Lệ nhìn nàng như vậy nóng ruột đến mức trán đều đổ mồ hôi, "Có phải cô đang rất lạnh hay không?"

Lúc này Yến Vân Hi đã nói không ra hơi, nàng miễn cưỡng gật gật đầu.

Diệp Lệ tháo thắt lưng của mình ra, đem áo ngoài cởi xuống, bao chặt lên trên người nàng, mặc dù chỉ là một tầng áo mỏng thoi nhưng trên đó lại mang theo nhiệt độ ấm áp của hắn, nó làm cho Yến Vân Hi cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, nàng vô cùng cảm kích nhìn hắn.

Mặc dù nàng đã tạm thời khá hơn một chút, nhưng thân thể vẫn liên tục run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên trắng bệch, ánh mắt Diệp Lệ nhìn nàng cực kỳ nặng nề, hắn trầm mặc nhìn nàng một lát, rồi ngồi vào bên người nàng, vươn cánh tay đem nàng ôm vào trong ngực mình.

Ngực của hắn quả nhiên thật là ấm áp.

Yến Vân Hi đem đầu tựa vào bả vai hắn, nhắm mắt lại thở dài một hơi.

Diệp Lệ cảm giác được thân thể đang run rẩy của nàng đang chậm rãi ổn định lại một cách rõ ràng, hiển nhiên là nhiệt độ cơ thể mình hữu dụng đối với nàng, vì thế hắn liền dứt khoát vòng hai tay lại đem nàng ôm chặt hơn chút nữa.

Yến Vân Hi cũng giống như hắn, từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ, cưỡi ngựa, bắn cung, hơn nữa kiếm thuật cũng không hề tệ, thế nhưng đến khi đem nàng ôm vào trong ngực, Diệp Lệ mới biết được giữa hai người có sự khác biệt vô cùng lớn. Thân thể của nàng mềm mại, không cách nào so sánh với cơ bắp cứng rắn trên người mình được, mùi hương trên người nàng cũng rất thơm mát, dễ chịu, không phải là mùi son phấn, mà là một loại hương thơm nhàn nhạt, như có như không.

Nhịp tim của Diệp Lệ không ngừng tăng dần lên, mặt cũng có chút nóng rần lên, hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cô bị như thế này là sao?"

Lúc này mặc dù Yến Vân Hi chưa khá hơn bao nhiêu, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nói chuyện được rồi, nàng đáp, "Ta bị trúng độc, cứ đến đêm rằm mỗi tháng sẽ bị phát tác."

"Ai đã hạ độc hại cô? Không có giải dược sao?" Diệp Lệ cảm thấy có chút kỳ quái, độc này sao lại quỷ dị như vậy, người thường hạ độc không phải là vì muốn lấy mạng đối phương hay sao,vì sao lại phải làm cho nàng toàn thân lạnh lẽo đến phát run lên, hơn nữa còn chỉ vào đúng đêm trăng tròn mỗi tháng mới bị phát tác thôi, cảm giác càng giống như là một loại trừng phạt, mà không phải là hại người.

Giọng nói của Yến Vân Hi rất sa sút, mệt mỏi, "Là Mẫu Hoàng hạ độc ta."

"Cái gì?!" Diệp Lệ nghe nàng nói thế thật sự có chút không thể tin tưởng nổi, "Tại sao nàng lại phải làm như vậy, cô không phải con gái duy nhất của nàng sao? Hay là nàng hoài nghi cô không phải là con gái ruột của mình?" Giống như Văn Đế hoài nghi xuất thân của Dự vương vậy, mà cũng không đúng, Mẫu Hoàng là nữ nhân, có phải là nàng sinh hay không, trong lòng nàng hẳn là cũng rõ ràng.

Yến Vân Hi bị hắn chọc cho khẽ cười lên, lại lập tức thống khổ nhíu mày, "Làm sao có thể không phải con gái ruột cho được. Nàng là trách ta không chịu thành thân, đã không cưới Hoàng phu, lại còn không chịu nạp Phu hầu, không thể sớm sinh con cái nối dòng, cho nên mới hạ độc ta." Cũng may độc này không phải mỗi ngày đều phát tác, cho nên nàng vẫn còn có thể gắng gượng vượt qua được, dù vậy, nàng cũng hết sức tức giận, chạy tới chất vấn Mẫu Hoàng, Mẫu Hoàng lại nói nếu không phải cố kỵ thể diện cùng tôn nghiêm Hoàng thái nữ của nàng, thì đã trực tiếp hạ xuân dược, lại ném vài nam nhân lên giường nàng, đến lúc đó nàng còn không phải ngoan ngoãn mà nạp Phu hầu hay sao.

Yến Vân Hi nghe vậy thật sự nổi giận, theo sát Mẫu Hoàng đòi giải dược, Mẫu Hoàng lại nhất quyết không chịu đưa cho nàng, nói rằng độc này không có giải dược, hai người lại náo loạn một trận, vì thế cho nên nàng mới phẫn nộ rời cung trốn đi, cũng chỉ đem hai thị nữ thiếp thân bên người, nghĩ đi ra ngoài khuây khỏa tâm tình, đến Đại Tề nhìn xem một chút, ít nhất cũng phải đến nhìn thử "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" mà Tế Bình hầu từng nói là như thế nào, nếu như nó khiến nàng thất vọng, lúc đó sẽ ngoan ngoãn trở về nghe theo mọi an bài của Mẫu Hoàng. Ba người đi qua mấy tòa thành trì rồi, lại có đoàn nghi trượng ngàn người đuổi đến, Mẫu Hoàng dù sao cũng rất thương yêu nàng, cho dù có tranh cãi, náo loạn với nhau, cũng sẽ không để cho nàng một người một mình đi ra ngoài.

Hoàng phu, Phu hầu... nghe đến mấy danh phận này, tâm tình Diệp Lệ không biết sao lại cảm thấy ê ẩm, chua xót, có một loại khó chịu không nói ra được dần nảy nở.

Bầu không khí trở nên ngưng trệ, cả hai người đều bắt đầu trầm mặc, im lặng nửa ngày, Yến Vân Hi bỗng nhẹ giọng hỏi: "Ai, nếu không, ngươi làm Hoàng phu của ta đi?"

"Không làm!" Vừa nghĩ tới chuyện mình sẽ trở thành một trong số đông đảo nam nhân trong hậu cung của nàng, Diệp Lệ liền muốn thổ huyết.

Yến Vân Hi im lặng hơn nửa ngày mới gom đủ dũng khí hỏi ra một câu kia, vừa ra miệng liền bị hắn không chút do dự, cự tuyệt thẳng thừng, lập tức không nhịn được, hừ một tiếng, "Nếu không phải xét đến chuyện người đã cứu ta, ngươi cho rằng ngươi có thể làm Hoàng phu của ta sao, nhiều nhất cũng chỉ là cái Phu hầu mà thôi."

Gương mặt Diệp Lệ bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Nằm mơ!" Không bao giờ có chuyện hắn sẽ trở thành một thành viên trong đám Phu hầu đông đảo của nàng, lại tranh đấu với mấy nam nhân khác để tranh giàng hoàng sủng, trên đầu lại còn có một nên Hoàng phu nào đó đè ép.

Yến Vân Hi tức giận, không ngừng giãy giụa, giằng co muốn rời khỏi ngực của hắn, thế nhưng hai tay Diệp Lệ lại giống như sắt thép kìm chặt lấy nàng, "Đừng nhúc nhích nữa, lát nữa lại khó chịu bây giờ!"

Vừa nghĩ tới loại khổ sở, khó chịu kia, Yến Vân Hi liền không làm loạn nữa, cũng không nói thêm lời nào, cảm giác rét lạnh từ sâu trong thân thể kia lại dần dần biến mất, làm cho nàng nổi lên nghi ngờ, trong quá khứ mỗi lần độc tính phát tác, biện pháp gì nàng cũng đều đã thử qua, đắp thật nhiều lớp chăn dày, chuẩn bị chậu than đặt khắp xung quanh, liều mạng vận động không ngừng, để hai thị nữ ôm chặt lấy mình... nhưng dù là biện pháp gì đi nữa đều không có chút tác dụng nào, cỗ lạnh lẽo bên trong cơ thể kia, làm sao cũng không thể tiêu tan.

Thế mà đêm nay Diệp Lệ ôm nàng, nàng lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào nữa.

Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ Diệp Lệ có khả năng đặc biệt nào đó? Yến Vân Hi cau mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới trong lúc tranh cãi Mẫu Hoàng đã nói qua, độc này không có thuốc giải, nam tử chính là giải dược của nó, chỉ cần thành thân rồi tự nhiên sẽ tốt lên, lúc ấy nàng còn tưởng rằng Mẫu Hoàng vì không chịu đem giải dược cho mình, cho nên mới nói như vậy, hiện tại xem ra, chẳng lẽ những gì Mẫu Hoàng nói là thật, chỉ cần có nam tử ôm mình, liền sẽ không bị đọc tính phát tác nữa sao?

Yến Vân Hi dở khóc dở cười, Mẫu Hoàng là muốn làm cho mình sớm sinh con cái nối dòng, lại không nỡ ra tay độc ác, cho nên mới lựa chọn phương thức khác người này đây mà.

Bầu không khí bên trong sơn động lúc này cực kỳ quỷ dị, cả hai người đều trầm mặc không nói lời nào, cũng không hề biết rằng Diệp Thiên đã sợ hãi, lo lắng đến phát điên lên rồi.

...

"Ngôn ca ca, nhanh lên, nhanh nữa lên!" Từ khi nghe nói Khang vương phái ba mươi sát thủ tới, Diệp Thiên liền lòng nóng như lửa đốt, mặc dù Tiêu Ngôn Phong đã phái mười hai ám vệ của mình lập tức đi tìm Diệp Lệ và Yến Vân Hi, nhưng nàng vẫn không cách nào yên tâm nổi, liên tục không ngừng thúc giục Tiêu Ngôn Phong giục ngựa chạy nhanh hơn.

Tiêu Ngôn Phong dẫn theo Trịnh Hàn và nhóm thị vệ thân cận của mình, phóng ngựa thẳng về hướng trước đó Diệp Lệ và Yến Vân Hi đã đi qua, tiểu nha đầu chưa hề cưỡi ngựa phi nhanh đến như vậy, khuôn mặt nhỏ đã hơi căng cứng, hiển nhiên thân thể cũng có chút không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng thúc giục hắn tăng tốc.

Tiêu Ngôn Phong không lên tiếng, chỉ là đôi chân thon dài thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một hơi, quả nhiên lại tăng tốc lên. Thật ra có mười hai ám vệ, đã đủ để ứng phó với nhóm sát thủ kia, hắn theo tới cũng chỉ là để giải quyết tốt hậu quả sau cùng mà thôi, nhưng tiểu nha đầu đã lo lắng đến như vậy rồi, vậy thì phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện mới được.

Đến khi bọn họ chạy tới chân núi, trên mặt đất có đầy vết tích đánh nhau qua, còn có hai con ngựa nằm chết ở đó, dọc theo con đường nhỏ dẫn lên núi, nhóm sát thủ bịt mặt đều đã bị giết, chỉ giữ lại mấy người sống, cùng ba ám vệ mặc áo xám, lại không thấy Diệp Lệ cùng Yến Vân Hi đâu cả

Một ám vệ bước tới báo, "Bẩm chủ tử, lúc nhóm thuộc hạ lên núi, Thế tử và Hoàng thái nữ đã rơi xuống từ vách núi phía bên kia rồi."

Đầu Diệp Thiên "Ông" lên một tiếng, muốn bổ nhào qua chỗ vách núi, Tiêu Ngôn Phong vội vã ôm chặt lấy nàng, ám vệ lại nói: "Vách núi kia thật sự rất sâu, từ nơi này không thể đi xuống được, những người khác đã chia nhau đi dò đường."

Diệp Thiên cắn môi, nước mắt ứa ra, đảo quanh trong hốc mắt, không chịu rơi xuống. Vách núi kia sâu đến như vậy, ngay cả các ám vệ đã trải qua huấn luyện đầy gian khổ khắc nghiệt cũng không dám từ đó di xuống, thế mà ca ca và Vân Hi tỷ tỷ lại rơi xuống...

Tiêu Ngôn Phong ôm chặt nàng, không ngừng an ủi, "Thiên Thiên, không có chuyện gì, thân thủ của A Lệ và Hoàng thái nữ đều rất tốt, sẽ không có việc gì." Trong lòng của hắn thật sự là ảo não, buồn phiền muốn chết rồi, vốn dĩ nghĩ rằng Diệp Lệ thoát khỏi chuyện Nhị phòng cho người ám sát thì có thể bình an rồi, không nghĩ tới lại toát ra một tên Khang vương. Kiếp trước Hoàn Thái nữ cũng không hề đến Đại Tề, tất nhiên cũng không có chuyện Khang vương cho người ám sát Hoàng thái nữ, là do hắn quá chủ quan, chỉ hi vọng lần này Diệp Lệ có thể bình an vô sự mà thôi.

Sắc trời dần dần tối đen lại, từ một nơi xa lại có một chùm pháo hiệu nhỏ vọt lên giữa không trung, đó là ám hiệu do nhóm ám vệ đi dò đường gửi tới, Tiêu Ngôn Phong mừng rỡ, phân phó mọi người: "Không cần lưu người sống, giết sạch toàn bộ cho ta. Tất cả mọi người mau theo ta."

Một đoàn người hướng về phía pháo hiệu kia phát ra nhanh chóng đuổi theo, đầu tiên là dọc theo đường nhỏ xuống núi, lại ở chân núi đi vòng quanh một lúc lâu, mới tìm được lối vào sơn cốc.

Một ám vệ áo xám cũng là người đã phóng pháo hiệu kia tiên lên báo cáo, "Bẩm chủ tử, trên đường này không có dấu vết có người đi qua đây, Thế tử và Hoàng thái nữ chắc chắn chưa có đi qua chỗ này, dựa vào vị trí của vách núi kia, chúng ta hẳn là đi theo phương hướng này." Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ vào lối đi phía trong.

"Đi thôi." Tiêu Ngôn Phong giật dây cương một cái, mặc dù sơn cốc này rất sâu, nhưng đường đi lại khá bằng phẳng, trên mặt đất là lớp lá cây thật dày, không có đã vỡ hay khe rãnh gì cả, lại có ánh trăng sáng chiếu rọi trên đầu, một đội người đều đi rất nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui