Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Diệp Thiên cũng trợn tròn mắt, nàng vẫn cho là roi da của Dự vương chỉ dùng để cầm chơi chơi cho đẹp mắt, không nghĩ tới lại có thể lợi hại như vậy. Vừa rồi một roi kia nếu như quất vào người Diệp Dung, khẳng định sẽ da tróc thịt bong, nghĩ đến đây, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Dự vương cầm tay của nàng, tự nhiên cảm nhận được cảm xúc của nàng, hắn lo lắng vừa rồi đã dọa sợ nàng, vội vàng quan sát sắc mặt của nàng, trông thấy khuôn mặt phúng phính kia quả nhiên đã có chút trắng, không khỏi âm thầm hối hận.

Kiếp trước hắn là nhất quốc chi chủ cao cao tại thượng, mặc kệ sau lưng như thế nào, chí ít chưa hề có người dám ngay mặt làm trái ý hắn. Sau khi trùng sinh, hắn cũng chỉ ở trước mặt phụ hoàng mới thu liễm một chút, ở trước mặt người khác, vẫn như cũ là một bộ dáng vẻ ngang ngược càn rỡ, dù sao, cái này cũng vừa vặn là điều phụ hoàng mong muốn.

Sợi roi kia đã quất không ít người, nếu không phải ngay từ đầu roi không cầm sẵn trong tay, làm trễ nải thời gian, một roi kia liền trực tiếp quét đến trên người Diệp Dung.

Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay mềm mềm trong lòng bàn tay, tỷ tỷ của nàng ở ngay trước mặt hắn liền dám làm càn như vậy, ở sau lưng khẳng định càng là không kiêng dè gì. Nguyên bản các nàng là tỷ muội, mỉa mai nhau vài câu cũng không có gì, thế nhưng nàng và mình đã định hôn, liền xem như một nửa hoàng gia, cho dù còn chưa đại hôn, cũng không cho phép người khác khinh thị như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn định ra hôn sự sớm như vậy, có tầng thân phận này, có thể bảo hộ nàng tốt hơn.

Nếu có người thiếu ánh mắt không nhìn ra điểm này, hắn không ngại dạy dỗ bọn chúng một chút, thế nhưng, hắn lại không nghĩ hù đến tiểu vương phi của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trông thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia một bộ thần sắc sầu não uất ức, miệng nhỏ phấn hồng mím thật chặt, công khai biểu thị chủ nhân của chúng nó không vui. Hắn vừa định mở miệng, lại trông thấy một cánh tay mập khác của nàng ở trên lưng sờ soạng, trái sờ sờ, phải bóp bóp.

Tiêu Ngôn Phong sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, nhịn không được cười lên, tiểu nha đầu đây là đang để ý câu "hoa đào béo" kia.

"Thiên Thiên một chút đều không béo, bộ dạng này vừa vặn, ta rất thích." Tiêu Ngôn Phong cũng không phải an ủi nàng, mà là thật sự cảm thấy như vậy, nữ tử vì đẹp, một hai nhịn đói để dưỡng ra eo nhỏ dương liễu, thật sự là không cần thiết. Lại nói, tay nhỏ của nàng, khuôn mặt nhỏ đều bụ bẫm, chạm đến thật mềm mại, rất dễ chịu.

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, không tin tưởng hỏi: "Thật vậy chăng?"

"Thật." Tiêu Ngôn Phong dùng sức gật đầu.

Nét mặt của hắn rất nghiêm túc, Diệp Thiên bán tín bán nghi, bất quá, nàng lập tức liền không để ý tới vấn đề này, bởi vì Dự vương dẫn nàng tiến vào một đại viện tử rất xinh đẹp.

Viện này rất lớn, chính phòng có năm gian phòng lớn, còn có đình nghỉ mát giữa hồ, đông tây sương phòng, dãy nhà sau, hành lang cũng rất rộng, tay vịn, cột đình chạm khắc tỉ mỉ, đẹp mắt. Trong viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ, vừa tiến đến liền lạc vào một trận mùi hương thơm ngát.

Những cái này ngược lại cũng thôi, trong sân còn dựng sẵn một bàn đu dây bằng gỗ lim, mặt gỗ điêu khắc hoa văn tinh mỹ, Diệp Thiên hai mắt lập tức sáng lên.

"Cái viện này là của Thiên Thiên." Nhìn nàng cao hứng, Dự vương trong lòng cũng dễ chịu, ngón tay thon dài trắng nõn ở đỉnh đầu của nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Diệp Thiên không thể tin được, "Viện của ta?"

"Đúng, viện của Thiên Thiên, Thiên Thiên có thể tùy thời đến ở mấy ngày tùy thích, " Mắt phượng đen như mực của Dự vương bên trong hiện lên ý cười, "Đương nhiên, nếu như Thiên Thiên muốn, cũng có thể ở lại luôn cũng được." Hắn ngược lại hi vọng nàng có thể chuyển đến đây cùng mình bầu bạn, bất quá, mẫu thân cùng ca ca nàng chắc chắn sẽ không đồng ý.

Ngón tay Diệp Thiên chỉ, "Vậy cái bàn đu dây này..."

"Tự nhiên cũng là của Thiên Thiên."

Diệp Thiên mừng rỡ mặt mày hớn hở, sải chân ngắn chạy tới, ngồi trên bàn đu ngoắc ngoắc Lục Phỉ vẫn đang một mực đi theo phía sau, "Phỉ, mau tới giúp ta đẩy đẩy!"

Lục Phỉ vừa định cất bước đi qua, Dự vương liền lườm nàng một cái, nội tâm của nàng run lên, hai đùi lập tức bất động bước không nổi, Dự vương điện hạ, thật là đáng sợ...

Dự vương đi đến sau lưng Diệp Thiên, bàn tay trắng noãn rơi vào trên lưng của nàng, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Xích đu chuyển động, Diệp Thiên "Khanh khách" cười ra tiếng, qua vài lần nàng liền không hài lòng, "Cao thêm chút nữa!"

Dự vương thấy tay nhỏ của nàng nắm rất chặt, Khang công công lại cẩn thận đứng ngay phía trước mặt nàng, nếu có rơi xuống cũng có thể kịp thời tiếp được nàng, lúc này mới yên lòng gia tăng khí lực.

Diệp Thiên cảm thấy mình bay lên, nàng mỗi lần lên đến chỗ cao nhất, đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tường vây của viện tử, lại liếc nhìn Lục Phỉ một chút, nàng bay giờ xem đến thấp bé như vậy...haha.

Sợ tay nhỏ của nàng nắm quá chặt mài đỏ lên, Dự vương đẩy mấy lần, liền chậm rãi ngừng lại, đem nàng từ trên đu dây kéo xuống, mở hai tay nhỏ của nàng ra nhìn lòng bàn tay một chút, quả nhiên có chút đỏ, cũng may không phải rất nghiêm trọng, không yên tâm lại dặn dò: "Thiên Thiên, lúc ta không có ở đây, cũng không thể giống vừa rồi bay cao như vậy, sẽ xảy ra chuyện, biết chưa?"

Diệp Thiên hưng phấn gật đầu.

Dự vương sợ nàng căn bản là không có nghe vào, lại cảnh cáo nhìn Lục Phỉ một chút, Lục Phỉ giật nảy mình, sau đó mới hiểu được ý tứ của Dự vương, cao giọng đáp: "Nô tỳ nhớ kỹ!"

Nha hoàn của nàng làm sao lại có chút đần? Dự vương rất không hài lòng, bất quá, đây là việc nhỏ, sau này lại nói đi.

Tiêu Ngôn Phong lại kéo tay nhỏ Diệp Thiên, "Đi, vào trong nhà nhìn xem."

Trong phòng bài trí hoàn toàn dựa theo yêu thích của Diệp Thiên, ngay ngay cửa sổ bày biện nhuyễn tháp, bên trên đặt sẵn gối dựa mềm mại, đằng sau bình phong lớn là giường lớn, bên trên Đa Bảo các bày biện các loại đồ chơi nhỏ bằng ngọc thạch, Diệp Thiên đem một khối ngọc điêu khắc hình chim nhỏ cầm trong tay, chim nhỏ kia điêu khắc rất mỹ diệu, toàn thân xanh biếc, trên đầu có một điểm vàng nhạt, vừa vặn dựa vào sự biến hóa nhan sắc của ngọc thạch tự nhiên điêu khắc mà thành, nàng say sưa thưởng thức một lát, lại thả lại Đa Bảo các, cười nói: "Nếu là có con chim nhỏ dáng dấp thế này, liền gọi A Hoàng tốt lắm."

... A Hoàng, Dự vương khóe miệng giật một cái, nhìn nàng yêu thích chim nhỏ kia như vậy, đang định đưa một con thật cho nàng, chỉ nghe thấy nàng gọi lên danh tự như tiểu cẩu nhà thường dân vậy. Bất quá, A Hoàng liền A Hoàng đi, ai bảo nàng là tiểu vương phi của mình đâu.

Đem viện này đều xem xong, Tiêu Ngôn Phong lại dắt nàng đi đến đại khách sảnh nơi chính thức chiêu đãi khách nhân.

Trong khách sảnh trung gian bày một trương bàn cực lớn, Dự vương lôi kéo Diệp Thiên đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Khang công công phân phó một tiếng, rất nhanh, từng đạo thức ăn tinh xảo liền được bưng lên, bày biện đầy khắp mặt bàn.

Diệp Thiên hỏi, "Điện hạ còn mời khách nhân khác nữa sao?" Nhiều đồ ăn như vậy, hai người bọn họ không cách nào ăn hết nổi.

"Không có người khác, chỉ có một mình Thiên Thiên." Dự vương vừa gắp cho Diệp Thiên một miếng măng non, thả vào trong bát của nàng vừa đáp.

Diệp Thiên trong lòng cảm thấy dạng này có chút quá lãng phí, có điều, đây là phủ đệ của Dự vương, dĩ nhiên do Dự vương định đoạt. Ai ngờ, cái này thôi cũng chưa tính là gì, rất nhanh sau đó, lại có một loạt món ăn mới được đưa lên, các món trên bàn liền triệt hạ đi xuống.

"Cái này, cái này còn chưa có ăn tới đâu nha." Diệp Thiên thực sự nhịn không được lên tiếng.

Tiêu Ngôn Phong giải thích, "Hôm nay là lần đầu tiên Thiên Thiên tới cửa, đây là tiêu chuẩn thiết đãi khách nhân cấp bậc cao nhất của vương phủ." Bao gồm cả việc hắn tự mình đi ra ngoài nghênh đón, cho dù nàng còn nhỏ, cũng là khách nhân tôn quý nhất của hắn, tuyệt đối sẽ không khinh mạn thiếu xót. Đây cũng là vì nói cho mọi người biết, tiểu vương phi ở trong lòng hắn địa vị vô cùng quan trọng.

Đôi mắt to tròn đen như quả nho của Diệp Thiên chớp chớp, nàng tự nhiên cảm thấy Dự vương đối với mình rất coi trọng, từ trên bàn gắp một khối cá nàng thích nhất, thả vào trong chén của Dự vương, "Cám ơn điện hạ."

Hảo ý của mình bị lĩnh hội tới, Dự vương trong lòng rất vui sướng.

Dùng qua bữa trưa, Diệp Thiên có chút mệt mỏi, đánh ngáp một cái, nàng có thói quen ăn xong sẽ ngủ trưa một lát.

"Đây không phải ở trong cung, Thiên Thiên coi như ở nhà của mình là được rồi, về viện tử khi nãy ngủ một lát nhé? Cái kia dù sao cũng là viện tử của Thiên Thiên." Dự vương nắm tay nàng, vừa đi vừa hỏi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nếu là viện tử của nàng, vậy liền đi ngủ một giấc thôi.

Nàng vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường, Dự vương cúi người, giúp nàng đem giày cởi ra, đắp kín chăn, thấp giọng hỏi: "Ta ở chỗ này nhìn Thiên Thiên ngủ, có được hay không?"

Diệp Thiên có chút do dự, hắn ở bên cạnh nhìn xem, chính mình ngủ không được đi, "Điện hạ chẳng lẽ không mệt a?" Mệt liền nhanh về viện tử của mình ngủ trưa đi thôi.

Không nghĩ tới mắt phượng của Dự vương sáng lên, "Thiên Thiên chịu nhường một chút giường cho ta sao?"

Ta không phải ý tứ này a! Diệp Thiên nhìn nhìn Dự vương, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt nàng không dám nói, nhất là sau khi đã kiến thức roi da của Dự vương có bao nhiêu lợi hại.

Dự vương khóe môi câu lên, "Thiên Thiên thật tốt, không uổng công ta chuẩn bị viện này cho Thiên Thiên."

Đúng a, viện này vẫn là người ta chuẩn bị đây này. Diệp Thiên càng đuối lý, thân thể nho nhỏ xê dịch vào trong một chút, Dự vương lập tức đá rơi giày của mình, nằm xuống bên cạnh nàng.

Hắn nằm rất quy củ, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, Diệp Thiên vụng trộm nhìn mấy lần, rất nhanh liền buông lỏng tinh thần, không bao lâu sau, hô hấp liền chậm rãi thả lỏng nhẹ nhàng ngủ mất.

Tiêu Ngôn Phong lúc này mới mở to mắt, đánh giá dung nhan khi ngủ của nàng. Phấn hồng môi nhỏ cánh có chút nhếch lên, lông mi thật dài an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm nhìn thật mềm mại đáng yêu vô cùng.

Hắn duỗi ra một ngón tay như bạch ngọc, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhẹ nhàng vuốt ve một chút.

Thiên Thiên, một đời này, ta sẽ hộ nàng sủng nàng, có ta ở đây, nàng cứ việc vô ưu vô lự mà lớn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui