Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Tin tức tuyển tú giống như là một viên đá lớn được ném vào mặt hồ đang yên ả, khiến cho tâm tình vốn đang yên tĩnh như nước hồ thu của Diệp Thiên cũng bị khuấy động làm xáo trộn lên.

Từ trước đến giờ Tiêu Ngôn Phong không chỉ một lần nói qua, kiếp này của hắn có nàng là đủ rồi, hắn cũng thật sự đã làm như vậy, trước khi thành thân hắn không có sườn phi, ngay cả thiết thất hay nha đầu thông phòng cũng đều không có, trong viện của hắn chỉ có thái giám, không có nha hoàn, một nam tử lại có thể làm được đến mức ấy, có thể nói là vô cùng hiếm có, trăm năm khó gặp.

Nếu như hai người tiếp tục cuộc sống của mình ở Dự vương phủ, nàng tin tưởng hắn cũng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, "nhất sinh nhất thế nhất song nhân". Nhưng mà hiện tại hắn đã trở thành Hoàng Thượng rồi, một Hoàng Đế làm sao có thể chỉ có một nữ nhân được chứ? Một Hoàng Đế làm sao có thể không có con trai nối dõi cho được?

Lúc Tiêu Ngôn Phong trở lại Phượng Nghi Cung hắn chỉ thấy Tiểu Hoàng Hậu của mình đang chống cằm tập trung suy nghĩ gì đó, hẳn là không phải chuyện gì vui vẻ thú vị, bởi vì hai hàng chân mày của nàng đều đã nhăn nhíu cả lại, hai cánh môi phấn hồng cũng đang mím chặt vào nhau, biểu cảm của cả khuôn mặt rõ ràng đang thể hiện mấy chữ "Ta đang phiền muộn".

"Thiên Thiên đang suy nghĩ cái gì?" Hắn sải bước đi đến ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng qua, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Diệp Thiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, "Ngôn ca ca, chúng ta bình thường đều cố gắng đến như vậy, vì sao còn chưa có đứa nhỏ chứ? Chẳng lẽ là còn chưa đủ sao?" Trừ những ngày nàng bất tiện ra, hắn chưa bao giờ chịu buông tha cho nàng ngày nào, vì sao đến bây giờ nàng còn chưa mang thai, không phải là do bản thân nàng có bệnh gì khó nói đấy chứ?

"Khụ khụ." Lời của Tiểu Hoàng Hậu vừa nói ra thật khiến cho người nghe phải giật mình, kinh hãi, Tiêu Ngôn Phong suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình, bàn tay to nắm lại che trước miệng ho khan vài tiếng, "Đủ rồi, như vậy đã là quá nhiều rồi, Thiên Thiên đừng nóng vội, chuyện có đứa nhỏ là do duyên phận, chờ đến lúc duyên phận mẫu tử của nàng tới rồi, tự nhiên nó sẽ đến thôi." Nói đến đây hắn tạm dừng lại một chút, trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lộ ra một nụ cười hư hỏng, "Đương nhiên, nếu như Thiên Thiên cảm thấy vẫn chưa đủ, ta nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa." Nếu lần này Tiểu Hoàng Hậu thật sự chấp thuận, thì hắn sẽ có thể không cần phải tiếp tục cố gắng kiềm chế chính mình nữa rồi.

"Nghiêm túc một chút." Diệp Thiên nhéo cánh tay hắn, lên tiêng nhắc nhở, "Ngôn ca ca, chàng nói ta không có vấn đề gì, vậy có cần để cho Lộc thái y lại đây bắt mạch kiểm tra lại một chút không? Lỡ như, ta là nói lỡ như, cũng có người khác có loại thuốc tuyệt tử giống như của Bình quận Vương phi, mà ta lại vô ý không phát hiện ra..." Trên đời này có những thứ rất khó lòng phòng bị, năm đó khi còn ở Hầu phủ, mẫu thân không phải cũng như vậy sao, ai có thể nghĩ đến một chén cháo tổ yến cùng một chút huân hương khi kết hợp lại nhau lại biến thành độc dược hại người đâu chứ.

Tiêu Ngôn Phong nghe nàng nói vậy thì thay đổi sắc mặt, hắn vòng tay ôm nàng vào lồng ngực, "Sẽ không, Thiên Thiên đừng suy nghĩ linh tinh!"Tiểu nha đầu đáng thương của hắn, số phận kiếp trước của nàng không phải cũng là thế sao, làm hại nàng khổ sở cố gắng thử nhiều phương thuốc như vậy, nhũng bát thuốc nóng bỏng, đắng chát, chịu đựng đau đớn khi những mũi ngân châm đâm vào cơ thể..., thế mà đến cuối cùng vẫn không thể được như ý nguyện.

Nhìn hắn khẩn trương, lo lắng như thế, Diệp Thiên cũng không cảm thấy tốt hơn bao nhiêu, nàng ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve dọc theo tấm lưng rắn chắc dày rộng của hắn, "Ngôn ca ca, ta không muốn để chàng tuyển tú, người đời đều nói một nữ tử hiền lương thục đức thì phải biết chủ động nạp thiếp cho phu quân, nhưng mà ta một chút cũng không muốn làm điều đó với chàng, ta cũng không muốn nhìn thấy bên cạnh Ngôn ca ca có thêm nữ nhân khác." Điểm này nàng đã sớm suy nghĩ cẩn thận, thà rằng không cần thanh danh, thà rằng bị người đời chỉ trích lên án là đố phụ, nàng cũng sẽ không nạp thiếp cho phu quan của mình.

"Thiên Thiên yên tâm." Tiêu Ngôn Phong hôn lên phần tóc mềm mại trên đỉnh đầu nàng, âm thanh đầy dịu dàng và kiên định nói, "Ta không có nữ nhân khác, cả đời này của ta, có Thiên Thiên là đủ rồi."

Diệp Thiên trầm mặc trong chốc lát, "Ngôn ca ca, cho dù tạm thời chúng ta chưa có đứa nhỏ, chàng cũng đừng sốt ruột, chúng ta lại cố gắng thử nhiều hơn xem, có lẽ sẽ có... hoặc là để Lộc thái y đến xem thử xem, nếu có thuốc gì có thể dùng, ta cũng sẽ nguyện ý dùng. Nhưng nếu lỡ như... đến cuối cùng vẫn không thể có, ta, ta cũng đồng ý để cho chàng tuyển tú..." Giọng của nàng càng ngày càng bé đi, dần dần không thể nghe được nữa, nàng có thể tùy hứng một chút, để cho hắn kiên nhẫn thêm một thời gian, nhưng cũng không thể thật sự làm cho một Hoàng Đế mãi vẫn không có con nối dòng. Chỉ là vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, lòng của nàng lại đau nhức giống như bị ngàn vạn cây kim đâm vào.

Trái tim Tiêu Ngôn Phong cũng đau nhức, tiểu nha đầu của hắn sợ nhất là thuốc đắng, lúc này lại muốn chủ động gọi Lộc thái y lại mở đơn thuốc, Tiểu Hoàng Hậu của hắn rõ ràng thực dễ ghen tị, lúc này đây lại phải lo lắng đến chuyện để cho hắn tuyển tú. Hắn rõ ràng đã phân phó không được để tin tức tranh luận về chuyện tuyển tú trên triều đình rơi vào tai nàng, rốt cuộc là ai dám to gan lớn mật đến như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của hắn để lộ ra chuyện này với nàng!

Hắn vòng hai tay ôm chặt nàng vào lòng mình, "Thiên Thiên, ngoan, sẽ không tuyển tú, cho dù chúng ta cả đời không có đứa nhỏ, cũng có thể nhận một đứa nhỏ về làm con thừa tự, nhưng tuyệt không sẽ có nữ nhân khác, Thiên Thiên cứ yên tâm."

"Nhưng, nhưng mà nếu nhận con thừa tự, đều sẽ không có quan hệ với chàng..." Giọng nói của nàng đầy chua sót, nàng vừa rồi cũng nghĩ đến chuyện nhận con thừa tự, nhưng mà Ngôn ca ca là con trai của phụ thân, hiện tại nếu như muốn nhận con thừa tự thì cũng chỉ có thể ở tuyển chọn những đứa trẻ xuất thân từ trong hoàng thất mà thôi, đó căn bản là không có chút quan hệ nào với hắn cả.

Tiêu Ngôn Phong sửng sốt, quả thật, hắn thật sự đã quên mất chuyện này, hắn cười tỏ ra không sao cả, "Như thế thì có làm sao, coi như là vật hoàn về chủ cũ mà thôi. Thiên Thiên đừng suy nghĩ nhiều, ta nghe nói tâm tình phải luôn vui vẻ thoải mái, như vậy mới càng dễ có thai được."

"Hả, thật sao?" Diệp Thiên mở to hai mắt, "Thế thì chúng ta mau truyền thiện đi, mỗi lần ta ăn ăn ngon, tự nhiên tâm tình sẽ vô cùng vui vẻ thoải mái."

Tiêu Ngôn Phong khẽ cười, phân phó người dâng thức ăn lên, cho dù hiện tại chưa đến bữa chính, nhưng ngự thiện phòng vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng một số món ăn, tránh để khi chủ tử đột nhiên muốn ăn gì đó lại trở tay chuẩn bị cũng không kịp. Hoàng Thượng vừa truyền lời, lập tức có mấy đĩa thức ăn được đưa lên.

Diệp Thiên gắp một ít thúc ăn chậm rãi nhấm nháp, không biết vì sao, nhìn thấy một bàn đầy những món ngon thế này mà trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu, không được thoải mái.

Tiêu Ngôn Phong gắp một khối thịt bò nhìn ngon mắt nhất thả vào chén của nàng, "Thiên Thiên ăn một chút đi, ngày thường nàng thích ăn món này nhất mà."

Hiện tại Diệp Thiên cũng không muốn ăn, nhưng mà đây là do Ngôn ca ca tự tay gắp cho nàng, cũng không thể lãng phí tâm ý của hắn được. Vì vậy nàng gắp nó lên đưa tới miệng, vừa mới cắn một ngụm, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, thân mình vặn vẹo, "Ụa" một tiếng phun sang một bên.

Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy cảnh tượng này thì giật mình kinh hãi, hồn vía muốn lên mây, hắn vội đẩy ghế ra, nhào lại ôm nàng bế lên, hô lớn: "Truyền thái y, mau truyền Lộc thái y!"

Bọn họ dùng bữa luôn không cần người khác đứng bên cạnh hầu hạ, vì vậy Bạch Trân, Lục Phỉ và Khang công công đều đứng canh sẵn ở bên ngoài, vừa nghe được động tĩnh không đúng, vội vàng tiến vào, trông thấy Hoàng Hậu ói ra, Khang công công hoảng sợ, lập tức xoay người chạy như bay xông ra ngoài.

Lúc này đây dạ dày của Diệp Thiên đầy khó chịu, không ngừng cuộn trào, nàng còn chưa ăn được bao nhiêu, trong bụng không còn gì để phun nữa, ngay cả dịch vị đều mau nhổ ra hết cả rồi. Sắc mặt Tiêu Ngôn Phong trắng bệch, cẩn thận vỗ vỗ lưng cho nàng, không ngừng an ủi, "Thiên Thiên, cố gắng nhịn một chút, Lộc thái y sắp tới rồi, đừng sợ, có ta ở đây."

Lộc thái y đã thật lâu không chạy như điên thế này rồi, Khang công công một tay xách hòm thuốc, một tay lôi kéo cánh tay lão, tốc độ như bay về Phượng Nghi Cung. Dọc theo đường đi tất cả các thái giám cung nữ trông thấy Khang Đại tổng quản thường ngày luôn cao cao tại thượng, bình ổn quý khí đang lôi kéo thái y chạy vèo vèo, nhất thời đều chụm đầu nhỏ to bàn luận phỏng đoán.

Lộc thái y vừa vào đến Phượng Nghi Cung, cũng không quản mồ hôi đang đổ như mưa trên trán, vỗ vỗ ngực bình ổn trái tim già nua đang đập loạn cào cào vì vận động quá sức của mình, rồi vội vàng bắt mạch cho Tiểu Hoàng Hậu.

Chỉ một lát sau đó, sắc mặt lão chuyển từ nghiêm túc lo lắng sang hơi cổ quái, "Tiểu Vương Phi, à không, Tiểu Hoàng Hậu đây là có hỉ mạch." Hỉ mạch rõ ràng là chuyện tốt mà, mấy người này lại làm lố muốn dọa người như vậy làm chi, hại lão trên đường bị kéo bay đến đây luôn não bổ nàng bị người độc hại, dọc theo đường đi vừa phải chạy vừa phải không ngừng nghĩ các biện pháp giải độc cứu người.

Hỉ mạch? Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong mờ mịt nhìn nhau, hai người còn có chút ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại, Khang công công đã muốn nhảy dựng lên, "Ôi trời ơi, tiểu chủ tử của ta!" Không uổng công chủ tử ngày ngày chăm chỉ cần mẫn cố gắng nỗ lực lâu như vậy, tiểu chủ tử nhà hắn rốt cục cũng đã đến đây rồi!

==========----========

Dự đoán cho vui nào: Hoàng tử hay công chúa?????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui