Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Ở lại Dự vương phủ mấy ngày, Diệp Lệ không phải đọc sách cũng là đi võ trường cùng người khác luận bàn, so tài, Dự vương thì mang theo tiểu vương phi của hắn dạo quanh chơi đùa mấy vòng khắp vương phủ.

Có điều dù cho hai huynh muội đều có chút lưu luyến không rời, nhưng Dự vương phủ lại cũng không phải là nhà của mình, làm khách mấy ngày, Diệp Lệ liền cùng Diệp Thiên trở về hầu phủ, thời điểm rời đi, Diệp Lệ còn mượn thêm mấy quyển binh pháp, Diệp Thiên thì mang theo một giỏ anh đào thật lớn, lần trước bị đạp hư, nàng còn có chút thương tâm đâu, kết quả mấy ngày nay, mỗi ngày Dự vương điện hạ đều phái người liên tục đưa anh đào đến viện của nàng, bây giờ trở về còn riêng chuẩn bị thêm một giỏ lớn cho nàng mang về nữa đâu.

Thương tích trên mặt Lục Phỉ đã hồi phục rất nhiều, trông thấy Diệp Thiên cùng Bạch Trân trở về, đều cao hứng không thôi chạy ra nghênh đón, "Cô nương, người không biết đâu, tam cô nương đều sắp nháo đến lật trời, mỗi ngày vừa khóc vừa gào, đồ đạc trong phòng đều mau bị đập nát hết rồi, còn buông lời dọa nói muốn thu thập, xử lý hết nha hoàn trong viện của chúng ta."

Bạch Trân giật tay áo nàng một chút, "Cẩn thận chút, bị người ta nghe được ngươi nói sau lưng tam cô nương, lúc đó liền không gánh vác nổi."

"Ta chỉ ở trong viện nhà mình nói nói, sẽ không chạy ra ngoài nói lung tung." Lục Phỉ thè lưỡi, nàng là thật cao hứng, từ xưa tới nay ba tỷ muội của nhị phòng luôn trong sáng ngoài tối âm thầm xa lánh cô nương nhà mình, lần trước Diệp Dung còn muốn lừa dẫn cô nương nhà mình đi lại gần hồ nước, xem qua liền biết là không có ý tốt. Hiện tại đã có Dự vương làm chỗ dựa cho cô nương, đê xem ai còn dám khi dễ người nữa.

Triệu ma ma ở cách một khung cửa sổ âm thầm quan sát, Dự vương thật sự quá cường thế, theo lý thuyết, bà là ma ma quản sự của Diệp Thiên,, tương lai nếu có thể cùng nàng tiến vào Dự vương phủ, tất nhiên là tiền đồ vô lượng, phong quang bốn phía. Thế nhưng là, bà bên dưới còn có người một nhà sống ở hầu phủ, bà đi rồi, nàng dâu của con trai bà vẫn phải tiếp tục làm lụng, kiếm sống ngay dưới tay lão thái thái, cho nên, bà chỉ có thể nghe mọi điều lão thái thái an bài.

Xa hơn mà nói, hầu phủ này trong tương lai chỉ sợ là sẽ trở thành thiên hạ của nhị phòng, Mạnh thị bệnh liệt giường, không đứng dậy được, Mai thị lại khinh thường việc quản gia bếp núc, nhị thái thái Tề thị mới chính là tâm phúc của lão thái thái, đợi sau này lão thái thái trăm tuổi rồi, nội viện này liền do Tề thị định đoạt. Cho nên, Tề thị bà cũng không thể đắc tội, nghĩ đến việc Tề thị phân phó, bà cau mày, cẩn thận tính toán lại cho kỹ.

Qua mấy ngày, Phùng ma ma cùng Diệp Thiên hoàn thành một buổi học lễ nghi, liền từ Tiểu Hoa sảnh, một trước một sau quay về viện của mình.

"Ai u, lớn tuổi rồi, không dùng được nữa, bất quá mới qua nửa canh giờ eo liền chua xót, đau nhức." Phùng ma ma vừa đi vừa đấm đấm thắt lưng của mình.

Diệp Thiên quay người lại, bước lại gần đỡ lấy cánh tay của Phùng ma ma, "Ma ma, để ta dìu ngài trở về, nếu không, ngài liền nghỉ ngơi mấy ngày đi."

"Không cần." Phùng ma ma thấp giọng đáp: "Lão nô là có chuyện muốn cùng cô nương nói, ở trong viện nhiều người không thích hợp, chúng ta liền vừa đi vừa nói thôi."

*

Trở lại tẩm phòng, Diệp Thiên trầm mặt, ngồi trên nhuyễn tháp bên cửa sổ ngẩn người, Bạch Trân cùng Lục Phỉ bốn mắt nhìn nhau, đều không biết cô nương nhà mình vì cái gì mà không cao hứng.

Lục Phỉ rót một chén trà, đưa đến tay Diệp Thiên, khẽ gọi "Cô nương?"

Diệp Thiên lấy lại tinh thần, nhìn xem vết thương trên mặt Lục Phỉ, vẫn còn có mấy điểm xanh tím chưa biến mất hẳn, "Lục Phỉ, ngươi đến chỗ Phùng ma ma, để nàng giúp ngươi nhìn xem chỗ bị thương kia, đừng làm lưu lại sẹo sẽ không tốt."

Lục Phỉ đáp lời liền rời đi. Diệp Thiên đứng dậy, vòng qua bức bình phong, đi về giường nằm xuống, "Bạch Trân, tới giúp ta xoa xoa bả vai, học tập lễ nghi nửa ngày, bả vai đều mau cứng ngắc lại rồi."

Trách không được cô nương không cao hứng, nguyên lai là thân thể không thoải mái, Bạch Trân đau lòng đi đến bên giường, nhìn Diệp Thiên nằm lỳ ở trên giường, nàng thành thạo chạm vào đôi vai nho nhỏ, không nhẹ không nặng bắt đầu xoa bóp.

"Bạch Trân, vừa rồi Phùng ma ma đã nói với ta một việc, có liên quan tới Lục Phỉ." Diệp Thiên thấp giọng đem tất cả những gì Phùng ma ma đã nói thuật lại một lần.

Bạch Trân cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên, cũng may nàng nhanh trí liền minh bạch vì sao cô nương đẩy Lục Phỉ rời đi, trong phòng không có người ngoài, hiển nhiên là muốn giữ bí mật, lúc này mới kiềm chế không lên tiếng. Nàng hít sâu một hơi, "Cô nương, lời Phùng ma ma... nói có đúng là thật hay không?"

Diệp Thiên lắc đầu, "Ta cũng không biết là thật hay giả, cho nên, chuyện này chúng ta phải thương lượng một chút, trước tiên đừng nói cho Lục Phỉ, nàng tính tình nóng nảy, bộp chộp, nếu là biết có người muốn ám hại nàng, khẳng định là nhẫn nhịn không được."

Hai người lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát, Diệp Thiên phân phó: "Đợi lát nữa ta sẽ giữ Lục Phỉ lại, ngươi đến chỗ nàng kiểm tra rương của nàng một lượt xem, nếu thật sự có cái gì, liền âm thầm cầm về đây cho ta."

"Nô tỳ hiểu rõ, đợi lát nữa Lục Phỉ trở về, nô tỳ lập tức đi qua đó."

Diệp Thiên có chút buồn bã, thất vọng: "Bạch Trân, ngươi nói xem nàng cũng đã ở bên cạnh ta từ khi ta sinh ra tới tận bây giờ, Lục Phỉ mặc dù tính tình nóng nảy, bộp chộp cũng chưa từng cùng nàng nổi lên xung đột, mâu thuẫn, nàng tại sao muốn ám hại Lục Phỉ đâu?"

Bạch Trân suy nghĩ một hồi, "Nô tỳ ngược lại có nghe nói, mấy ngày nay tam cô nương thả không ít lời ngoan độc, lúc mới bắt đầu là muốn tìm cô nương báo thù, về sau khả năng nhị thái thái khuyên bảo nhắc nhở qua, cũng có thể là bị đánh sợ, liền nói là "Nàng không động được, nha hoàn của nàng chẳng lẽ ta cũng không động được sao", dọa sợ đám tiểu nha hoàn trong viện chúng ta lúc này làm việc đều cẩn cẩn trọng trọng, sợ hãi mình sẽ là người xui xẻo bị bắt được. Ngài nói, nàng có phải hay không là chịu nhị thái thái sai sử, dù sao, với tính cách kia của tam cô nương, nếu là không xả giận một chút, nhất định sẽ không chịu dừng náo loạn."

Diệp Thiên chống cằm ngẫm nghĩ, nghĩ đến mình đã cùng Diệp Dung xung đột, thật là có khả năng. Diệp Dung không dám động đến mình, nhưng là nàng lại không cam tâm, nha hoàn của nàng đã bị bán đi, cũng phải nghĩ cách khiến cho nha hoàn của mình gặp chuyện không may mới được, cho nên liền náo loạn với nhị thái thái, nhị thái thái liền bày ra loại kế sách như vậy, có điều không may là đã bị Phùng ma ma nhìn ra.

*

Ngày hôm sau, vừa ngủ trưa dậy, Diệp Thiên ngồi ở trước bàn trang điểm, Lục Phỉ đang cẩn thận chải tóc cho nàng, mở ra hộp trang sức trên bàn lật tìm hai lần, "A, cô nương đôi vòng tay vàng khảm hồng châu của người làm sao lại không thấy trong đây?"

Triệu ma ma vừa vặn đúng lúc tiến vào, "Thứ gì không thấy? Đồ trang sức của cô nương đều là vật quý giá, thiếu một cái cũng đều không được."

Lục Phỉ đem đồ trang sức trong hộp đều lật ra kiểm tra một lần nữa, " đôi vòng tay vàng khảm hồng châu thật sự không thấy đâu, ngày hôm qua ta đã không nhìn thấy rồi, còn tưởng rằng nó đè ở phía dưới nên không thấy, kết quả thật không có trong hộp."

Triệu ma ma cười nói: "Ở trong phòng này người không có phận sự đều không được bước vào, không phải là ngươi nhìn thấy đồ trang sức cả cô nương quá quý giá, đẹp mắt, liền lén ôm về phòng của mình, thừa dịp lúc không có người để ý sẽ âm thầm mang ra ngoài đi?"

Lục Phỉ nhất thời liền gấp gáp, "Ma ma đây là có ý gì, nói ta trộm đồ trang sức của cô nương sao? Ta nhưng không có đảm đương nổi loại chuyện như vậy!"

Triệu ma ma cũng trầm mặt, "Đây là đang ở trước mặt cô nương, ngươi ồn ào cái gì! Bình thường cô nương trang điểm đều là ngươi ở bên hầu, đồ trang sức thiếu một thứ, không phải ngươi là người có khả năng lấy đi nhất sao?"

"Mặc dù là ta hầu hạ cô nương trang điểm, nhưng phòng này có thể ra vào cũng không phải chỉ có một mình ta!" Lục Phỉ mặt đỏ lên, "Ta là trong sạch, tuyệt đối không có lấy qua của cô nương một món trang sức nào!"

"Trong sạch không trong trắng, cũng không phải tự ngươi liền tính, nếu ở trong rương ngươi trong rương tìm ra đồ bị trộm thì sao?" Triệu ma ma từng bước ép sát.

Lục Phỉ quả nhiên liền rơi vào bẫy, "Nếu như trong rương của ta có tư tàng đồ của cô nương, liền đem tay của ta phế đi, đuổi ra phủ!" Quy củ của hầu phủ, ăn cắp hết thảy đều phải bị chặt tay, sau đó phát mãi đi.

"Đây chính là do ngươi nói!" Triệu ma ma giương mắt nhìn về phía Diệp Thiên, trông thấy nàng buông thõng đôi mắt, đôi môi phấn hồng gắt gao mím chặt, hiển nhiên mười phần không cao hứng. Triệu ma ma trong lòng khẽ chột dạ, chẳng biết tại sao, trong lòng có chút dự cảm không tốt, bất quá, việc đã đến nước này, đã không còn cách nào lùi bước, "Cô nương, ma ma đến chỗ Lục Phỉ lục soát rương của nàng ta một chút a?"

Các nàng ầm ĩ một trận này, nhóm tiểu nha hoàn trong viện đều bị dọa sợ, Bạch Trân cùng Phùng ma ma nghe được thanh âm, cũng mau chóng chạy tới.

Diệp Thiên chậm rãi giương mắt, bên trong đôi mắt hạnh của nàng hiện lên một tia kiên định, "Triệu ma ma, Bạch Trân, Lục Phỉ, ba người các ngươi đều là những người thường xuyên ra vào tẩm phòng của ta, đồ vật mất đi, tất cả các ngươi đều có hiềm nghi, muốn lục soát, cũng phải tìm người ngoài cuộc đến tiến hành mới được."

Ngón trỏ của nàng ở trên bàn nhẹ nhàng gõ hai lần, "Nhị thẩm chưởng quản việc nội trợ, lúc này tất nhiên đang bận rộn, chúng ta vẫn là không nên đi quấy rầy nàng. Như vậy đi, Bạch Trân, ngươi đi mời tam thẩm tới, Triệu ma ma cùng Lục Phỉ tại trong phòng này đợi không cần đi đâu, tất cả các nha hoàn đều phải trong sân đợi không cho phép trở về phòng."

Bạch Trân đáp lời liền đi, Lục Phỉ tức giận đứng tại chỗ, Triệu ma ma trong lòng có chút bất an, mời tam thái thái đến, Lục Phỉ càng là tai kiếp khó thoát, đến lúc đó cô nương nghĩ muốn bao che cũng không được, nhiệm vụ mà nhị thái thái giao cho bà coi như hoàn thành. Thế nhưng là, phản ứng của cô nương lại vô cùng thong dong trấn tĩnh, cái này so với trong suy nghĩ của bà không giống nhau a...

Tam phòng không có hài tử cần chiếu khán, tam lão gia Diệp Thừa Xương cũng không có thông phòng thiếp thất, tam thái thái Mai thị bình thường rất sống rất thanh nhàn tự tại, ngoại trừ cùng tam lão gia ân ái, liền xem sách vẽ tranh, thêu hoa đánh đàn, so với khuê các thiếu nữ còn muốn thư thái, thoải mái hơn nhiều. Nghe nói trong viện của Diệp Thiên có việc cầu nàng hỗ trợ, không nói hai lời liền theo Bạch Trân tới.

"Loại sự tình này cũng không thể nhân nhượng." Mai thị trên đường đã nghe Bạch Trân nói rõ nguyên nhân sự tình, khi đến liền cùng Diệp Thiên nói, "Để ta tự mình đến phòng của Lục Phỉ nhìn một chút."

Trông thấy Mai thị, Diệp Thiên liền thi lễ, "Làm phiền tam thẩm, để Phùng ma ma bồi tam thẩm đi thôi."

Phùng ma ma là người của Dự vương phủ, giống như Mai thị đều xem như là người ngoài cuộc. Hai người cùng nhau đi đến phòng ở của Lục Phỉ.

Ước chừng qua một khắc thời gian, hai người một trước một sau trở lại, Mai thị đi ở phía trước trong tay cầm vật gì đó, dùng khăn tay bao kín, nhưng là hình dạng xem qua liền có thể nhận ra là một cái vòng tay, "Trong rương của Lục Phỉ xác thực có một cái vòng tay..."

Mai thị còn nói chưa nói xong, Triệu ma ma liền nhảy dựng lên, chỉ vào Lục Phỉ nói: "Bằng chứng như núi, lần này ngươi còn có lời gì để nói?! Trộm vòng tay của cô nương, chỉ có thể phế bỏ một cái tay, đuổi ra khỏi phủ!"

"Triệu ma ma, ngươi lại nghe ta nói tiếp..." Mai thị muốn ngăn lời Triệu ma ma.

"Tam thái thái, ngài chớ vì nàng cầu tình." Triệu ma ma chém đinh chặt sắt nói lớn tiếng: "Ngài vừa rồi cũng đã nói, việc này không thể nhân nhượng, lại nói, cái này không chỉ là quy củ trong phủ, vừa rồi chính miệng Lục Phỉ cũng đã nói, nếu như từ trong rương của nàng tra ra được đồ của cô nương, liền phế bỏ tay đuổi ra phủ."

"Không! Ta không có trộm đồ của cô nương!" Lục Phỉ hoảng sợ mở to hai mắt, nàng quay đầu nhìn Diệp Thiên, "Cô nương, nô tỳ tuyệt đối không có trộm đồ của người, xin người tin tưởng nô tỳ!" Nàng không sợ bị đuổi ra phủ, thế nhưng là nàng không thể cõng trên lung tiếng xấu phản bội cô nương, cô nương đã dùng chính thân thể nhỏ bé của mình để che chở nàng, nàng sao có thể làm cho cô nương thất vọng thương tâm đâu!

Triệu ma ma cũng nhìn về phía Diệp Thiên, liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng cứng, bên trong đôi mắt hạnh hiện lên một tia đau đớn cùng kiên quyết, "Tam thẩm, xin người đem khăn mở ra đi."

- --------------------------------------------

Ta trở lại rồi đây, không biết giờ còn ai nhớ truyện này không nữa!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui