Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Mai thị thở dài, buông ra bọc khăn trên tay, lộ ra một chiếc vòng tay bằng bạc kiểu dáng phổ thông, nhìn qua liền biết là loại bình thường đám nha hoàn có thể mua đến.

Lục Phỉ cao hứng nhảy dựng lên, "Đây là vòng tay của ta mà!"

Đôi vòng tay vàng khảm hồng châu của cô nương là do chính mình tự tay đặt vào trong rương của Lục Phỉ, làm sao lại biến thành vòng tay bạc bình thường rồi? Đáy lòng Triệu ma ma trầm xuống, bà nghĩ đến thái độ phản ứng không bình thường của Diệp Thiên, rốt cục có chút tỉnh táo lại, cười xấu hổ, "Nguyên lai là một trận hiểu lầm a, lại còn làm phiền tam thái thái chạy một chuyến, cô nương, chuyện ngày hôm nay liền đến đây là ngừng thôi."

Đôi mắt đen lay láy của Diệp Thiên ở trên người Triệu ma ma chuyển chuyển một chút, lắc đầu, "Vòng tay của ta còn chưa có tìm ra đâu, ta nghĩ nó chắc cũng sẽ không vô duyên vô cớ hư không tiêu thất. Lại nói, mọi thứ phải xem xét công bằng, nếu đã lục soát rương của Lục Phỉ rương rồi, vậy thì rương của ma ma cùng Bạch Trân cũng nên kiểm tra một lượt đi. Làm phiền tam thẩm cùng Phùng ma ma cực khổ thêm một chuyến."

Mai thị cùng Phùng ma ma rời đi, Triệu ma ma mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống dưới, hiện tại, nàng đã không cầu ám hại Lục Phỉ thành công, chỉ hi vọng chính mình sẽ không phải là kẻ bị tính toán kia thôi.

Rất nhanh, Mai thị cùng Phùng ma ma liền trở lại, trong tay nàng là một đôi vòng tay, Lục Phỉ kinh ngạc hô một tiếng, "Ai nha, đây chính là đôi vòng tay vàng khảm hồng châu kia của cô nương!" Hô xong nàng đột nhiên ý thức được điều gì, không dám tin nhìn về phía Bạch Trân cùng Triệu ma ma.

Bạch Trân trong lòng hiểu rõ, sắc mặt bình tĩnh như thường, Triệu ma ma các ngón tay đều run rẩy lên.

Mai thị trầm thấp mở miệng, "Đôi vòng tay này là từ trong phòng của Triệu ma ma tìm ra tới." Nàng thật sự là không rõ, một vị ma ma quản sự, làm sao mí mắt lại có thể nông cạn đến như vậy, hảo hảo đi theo Thiên tỷ nhi, tương lai an hưởng tuổi già, tiền đồ tốt đẹp như gấm, cứ như vậy bị chính tay mình hủy đi.

"A, nguyên lai ngươi là vừa ăn cướp vừa la làng!" Lục Phỉ bỗng chốc giống như hiểu ra, thốt lên.

Triệu ma ma sắc mặt trắng bệch, hiện tại bà đã hiểu, chuyện mình muốn ám hại Lục Phỉ chẳng biết vì sao đã bị cô nương phát hiện, cô nương cũng không có lộ ra, ngược lại tương kế tựu kế, ngược lại đem chính bà hãm đi vào. Bất kể là ai đã giúp đỡ cô nương ra kế sách, nhưng cô nương cũng là trong lòng hiểu rõ, chỉ như vậy thôi cũng đủ biết, lần này bà kiếp nạn khó tránh.


"Phù phù" một tiếng, Triệu ma ma dập đầu gối quỳ xuống đất, "Cô nương, vòng tay của ngài là lão nô cầm đi. Lão nô là nhìn thấy đôi vòng tay này hoa văn tinh xảo, nghĩ muốn bắt chước phỏng theo đánh cho tôn nữ đánh đôi vòng bạc, lão nô đem vòng tay của cô nương cầm về phòng, quan sát nghiên cứu một ngày, sau lại quên trả trở về chỗ cũ."

"Cô nương." Triệu ma ma hai mắt đỏ bừng, hai dòng nước mắt đục ngầu xuôi theo gương mặt bà ta chảy xuống, lúc này bà ta thật sự hối hận, quỳ gối lết tới trước hai bước, đôi tay nắm chặt ống tay áo của Diệp Thiên, "Lão nô không phải cố ý phạm sai lầm, chỉ là lớn tuổi, hồ đồ rồi, cầu cô nương xem xét ở quãng thời gian lão nô hầu hạ bên cạnh người, bỏ qua lão nô lần này đi."

Diệp Thiên nhìn xem đôi tay bà ta đang giữ chặt ống tay áo của mình, đôi tay này, trong quá khứ đã từng ôm qua mình rất nhiều lần? Nàng thở dài, "Xử trí ma ma như thế nào, kỳ thật lời ta nói cũng không tính, chắc hẳn ma ma trong lòng cũng là rõ ràng? Chỉ là vô luận như thế nào, viện tử này của ta là không giữ lại ma ma được."

Mai thị gật gật đầu, Triệu ma ma này cũng không phải là hồi môn của đại tẩu theo đến, khế ước bán than của bà ta là ở hầu phủ, xử trí như thế nào, còn phải nghe nhị tẩu Tề thị, hoặc là nói, còn phải nhìn xem ý tứ của lão thái thái đã.

"Thiên tỷ nhi, đi thôi, tam thẩm bồi ngươi, đến Thọ An đường đem việc này đều nói cho rõ ràng." Mai thị cầm chặt tay Diệp Thiên, bàn tay nho nhỏ mềm mại nằm gọn trong bàn tay nàng, nội tâm của nàng liền run lên một hồi, nếu như lúc trước con của nàng có thể sinh ra, bây giờ cũng lớn xấp xỉ bằng Thiên tỷ nhi thế này đâu, bàn tay nhỏ cũng hẳn là cũng mềm mại như thế này thôi?

Tam thái thái Mai thị nắm tay Diệp Thiên đi phía trước, Triệu ma ma nơm nớp lo sợ đi theo sau, cùng đi đến Thọ An đường.

Bằng chứng vững như núi, lão thái thái cũng không còn gì có thể nói, nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Triệu ma ma một cái, muốn nói Triệu ma ma thật sự tham lam đôi vòng tay khảm hồng châu của Thiên tỷ nhi, bà ta dĩ nhiên không tin, có khả năng nhất chính là đã bị Thiên tỷ nhi phản tính kế. Nói như vậy có nghĩa là bên người Thiên tỷ nhi ắt hẳn là đã có người lợi hại hơn so với Triệu ma ma, hẳn không phải là Bạch Trân hay Lục Phỉ, chẳng lẽ là vị Phùng ma ma do Dự vương phái tới kia?

"Thiên tỷ nhi đừng khổ sở..." cục diện lão thái thái bố trí nhiều năm bị đánh vỡ, tức giận muốn chết lại không thể không bày ra khuôn mặt tươi cười, "Triệu ma ma không hợp tâm ý của ngươi, chúng ta liền đem bà ta đuổi đi thôi."

Mai thị nhướng mày, lời này của lão thái thái, cái gì gọi là không hợp ý liền đuổi rồi? Triệu ma ma thế nhưng là ma ma quản sự từ khi Thiên tỷ nhi ra đời liền ở bên chăm sóc chiếu khán nàng, nếu như truyền ra ngoài bởi vì không hợp ý nàng liền bị đuổi, như vậy Thiên tỷ nhi trong mắt người đời sẽ bị biến thành loại thành người nào?


"Không phải không hợp tâm ý của ta." Diệp Thiên nghiêm túc nói: "Là Triệu ma ma cầm đi đoi vòng tay khảm hồng châu của ta, nhưng lại không nói với ta một tiếng, đã quên trả về thì cũng thôi đi, còn chỉ trích lên án Lục Phỉ trộm cầm. Chính ma ma cũng đã nói, nàng lớn tuổi, có chút hồ đồ rồi, ta thấy Triệu ma ma không thích hợp lại tiếp tục vất vả, vẫn là về nhà dưỡng lão thì tốt hơn."

Khóe miệng lão thái thái khẽ giật một cái, Thiên tỷ nhi vậy mà tránh đi được cạm bẫy của bà trong lời nói, cũng không biết là vô tình hay là cố ý. Triệu ma ma đã phế đi, bà vẫn là tranh thủ thời gian lại an bài người khác tiếp nhận vị trí này thì tốt hơn, "Tốt, Triệu ma ma cũng là người có con cháu, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Như vậy đi, ta và nhị thẩm của ngươi thương lượng một chút, lại an bài cho ngươi một vị ma ma ổn trọng, thỏa đáng hơn, ngươi còn nhỏ, trong viện không có ma ma quản thu vén, để ý trước sau là không thể được."

Đôi mắt hạnh của Diệp Thiên chớp chớp, nàng không muốn nhận quản sự ma ma do lão thái thái cùng nhị thẩm an bài, thế nhưng là, nhất định phải có cái lý do thích đáng mới có thể thừ chối được.

Rời khỏi Thọ An đường, Diệp Thiên trực tiếp đi đến Dự vương phủ.

Người hầu kẻ hạ của Dự vương phủ từ trên xuống dưới đều đã sớm bị Khang công công dặn dò qua, chỉ cần tiểu vương phi tới, liền trực tiếp đưa nàng tới chỗ của vương gia là được.

Tiểu nội thị dẫn theo Diệp Thiên đi vào ngoại viện thư phòng, để cho Diệp Thiên trực tiếp đi vào, cũng đem Bạch Trân đang muốn cùng đi vào cản lại bên ngoài.

Diệp Thiên đẩy ra cửa lớn của thư phòng, Dự vương ngồi ở vị trí trên cùng, hai bên ghế ngồi bốn năm người khác, hiển nhiên là đang bàn luận chính sự.

Diệp Thiên chần chừ dừng chân lại, không biết mình nên đi vào hay là đóng cửa lại lui ra ngoài.


"Thiên Thiên, tới đây." Dự vương đứng lên, tươi cười hướng nàng bước tới.

Nhóm người trong phòng vừa nghe Dự vương xưng hô, liền biết là tiểu vương phi đến đây, vội vàng đều đứng lên, khẽ cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Diệp Thiên chạy lên trước, vô cùng tự nhiên nắm chặt tay Dự vương tay, thấp giọng hỏi: "Điện hạ, ta có phải hay không quấy rầy ngươi rồi?"

"Không có quấy rầy, Thiên Thiên tùy thời đều có thể đến tìm ta." Dự vương lôi kéo nàng, vòng qua một mặt giá sách lớn, phía trong là một tiểu phòng, bày biện sẵn một nhuyễn tháp, là nơi thỉnh thoảng hắn sẽ ngẫu nhiên dùng để nghỉ ngơi ở đây.

Diệp Thiên ngồi trên nệm êm, "Điện hạ, ta ở đây đợi ngươi, ngươi đi trước nghị sự đi, chờ ngươi nghị sự xong, ta có việc nghĩ thương lượng với ngươi."

"Không cần, bọn hắn cũng sẽ chờ quen, sự tình của Thiên Thiên luôn quan trọng hơn." Dự vương rót cho nàng một chén trà, "Thiên Thiên từ từ nói, không cần vội."

Diệp Thiên tiếp nhận trà nhấp một ngụm, phát hiện đôi mắt phượng của hắn đang nhìn thẳng mình, hiển nhiên là không có ý định rời đi, liền đem những chuyện phát sinh trong viện của mình mấy ngày nay nói ra một lần.

Bọn hắn chỉ cùng bên ngoài cách nhau một giá sách lớn, thanh âm của nàng nhuyễn nhuyễn nhu nhu rất rõ ràng truyền đến tai của các vị nhân sĩ đang chờ bên ngoài. Cái gì Phùng ma ma, Triệu ma ma, Bạch Trân, Lục Phỉ, tam thái thái, thượng vàng hạ cám, mọi người vậy mà đều nghe rõ mồn một. Sau khi nghe rõ, không khỏi âm thầm líu lưỡi, lúc chủ tử ở bên cạnh tiểu vương phi, quả thực tựa như biến thành người khác, phải biết rằng bình thường khi bọn hắn nghị sự, chủ tử đều không cho phép bọn hắn thao thao bất tuyệt, lời gì đều phải đơn giản rõ ràng. Vị tiểu vương phi này đem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, vặt vãnh nơi nội trạch to to nhỏ nhỏ cùng chủ tử nói, chủ tử vậy mà không có phiền chán đánh gãy, còn thỉnh thoảng lo lắng xen vào hỏi hai ba câu.

"Cứ như vậy, Triệu ma ma coi như đuổi đi..." Diệp Thiên rốt cục kể xong, "Thế nhưng là ta không muốn quản sự ma ma do lão thái thái cùng nhị thẩm an bài, điện hạ, ta có thể hay không mượn dùng danh phận của Phùng ma ma, liền nói Phùng ma ma có thể giúp ta trông nom viện tử, cứ như vậy ta liền không cần thêm quản sự ma ma. Điện hạ yên tâm, ta cũng không phải là thật để Phùng ma ma giúp ta, cũng chỉ là dùng lí do này để thoái thác bọn họ mà thôi."

"Thiên Thiên đang suy nghĩ gì?" Mấy ngón tay của Dự vương ở trên khuôn mặt nàng bóp bóp một chút, "Người của ta liền là người của Thiên Thiên, Thiên Thiên muốn để bọn hắn làm cái gì, cứ việc phân phó là được, không cần đặc biệt đến hỏi ý ta. Không riêng gì Phùng ma ma, toàn bộ người trong vương phủ này, Thiên Thiên đều có thể sai xử, trực tiếp dùng là được."

Cái miệng nhỏ phấn hồng của Diệp Thiên đóng đóng mở mở, cuối cùng lầm bầm khẽ kêu một tiếng: "Điện hạ..." Hắn làm sao lại tốt như vậy, tốt đến mức nàng đều không biết làm sao báo đáp.


Dự vương từ trong đáy mắt của nàng thấy được không có chút nào che giấu cảm động cùng tín nhiệm, trong lòng vui vẻ, nhéo nhéo ngón tay nhỏ mềm của nàng, "Phùng ma ma sẽ một mực lưu bên người Thiên Thiên, Thiên Thiên nếu như không thích, ta lại đổi cho Thiên Thiên một người khác

"Không cần, không cần." Diệp Thiên liên tục lắc đầu, "Phùng ma ma rất tốt." Lần này có thể bảo trụ Lục Phỉ, may mắn nhờ có Phùng ma ma phát hiện đâu.

Trở lại hầu phủ, Diệp Thiên trước tiên tìm đến Phùng ma ma thương lượng một trận, lại đi Thọ An đường, cự tuyệt chuyện quản sự ma ma mà lão thái thái muốn an bài cho mình.

Lão thái thái khó chịu trong lòng, nàng đã nghe Triệu ma ma giải thích qua sự việc, biết bà ta là bị gài bẫy, hiện tại Thiên tỷ nhi lại minh xác cự tuyệt chuyện an bài ma ma quản sự, cái này hiển nhiên là không muốn bị khống chế. Tức thì tức, trong chốc lát cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, từ khi Dự vương phái người vả miệng Dung tỷ nhi, người trong hầu phủ người liền đối Dự vương có một loại kính sợ không thể lý giải được, lão thái thái cũng như thế, Thiên tỷ nhi kéo Phùng ma ma của Dự vương phủ ra mặt, bà ta thật đúng là không dám mở miệng nói không thích hợp.

"Tốt a, các ngươi đã lớn, đều có ý nghĩ của mình, ngươi nếu không muốn ma ma quản sự, vậy liền thôi." Lão thái thái khoát khoát tay, Thiên tỷ nhi thế nhưng là Dự vương phi tương lai, bên người sao có thể không cần người trong nhà đâu, bất quá, nàng còn nhỏ, chuyện thành thân vẫn còn quá sớm đâu, việc này còn có thể chậm rãi bố trí, thu xếp.

Diệp Thiên trở về viện tử của mình, đem hết tất cả nhóm nha hoàn từ lớn đến nhỏ đều triệu tập lại, tuyên bố chuyện Triệu ma ma lui về dưỡng lão, từ giờ về sau Phùng ma ma sẽ tạm thời thay thế vai trò của ma ma quản sự trong viện.

Lục Phỉ vượt qua một kiếp, biết là Phùng ma ma giúp mình, tự nhiên vô cùng tâm phục khẩu phục. Bạch Trân cũng âm thầm may mắn, Triệu ma ma loại người âm hiểm như thế, lưu lại bên người cô nương sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện xấu, lần này thay đổi sang Phùng ma ma, nàng cũng cần phải cẩn thận quan sát cho kỹ mới được.

"Đã làm quản sự ma ma trong viện của cô nương, lão nô vẫn là nên đi bái kiến phu nhân thì tương đối thỏa đáng." Phùng ma ma đi theo Diệp Thiên vào phòng, theo quan sát của nàng những ngày qua, trong hầu phủ nước vừa đục vừa sâu không thấy đáy, không nói đến chuyện hầu gia năm đó tại sao vô cớ tiêu thất, liền là hầu phu nhân bệnh đến cũng quá kì quái, trong nội trạch thủ đoạn ngầm nhiều vô số kể, bà vẫn là phải tự mình đi nhìn một chút tương đối tốt hơn.

"Tốt, ngày mai sau khi hoàn thành khóa học lễ nghi, chúng ta cùng nhau đến chỗ mẫu thân."

Edit được 1/2 mà ỷ y không lưu, mất sạch, trách ai bây giờ trách mình ngu~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận