Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Mẫu thân đã nhiều năm không ngồi dậy nổi nguyên lai là bị người xấu độc hại, kẻ hại nàng đến giờ vẫn còn ở ngay trong hầu phủ. Diệp Thiên vừa thương tâm vừa uất ức, nhẫn nhịn cả nửa ngày trời, cảm xúc đè nén dồn ép đến nơi này rồi mới có thể phát tiết ra ngoài, đem y phục của Diệp Lệ khóc lóc ướt đẫm một mảng lớn, rồi mới thút tha thút thít ngừng lại.

Diệp Lệ cùng Dự vương đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Diệp Lệ liên tục vỗ về lưng nàng, nàng mỗi lần khóc quá mức thường sẽ đánh nấc cụt, rất khó chịu, vỗ vỗ lưng có thể giúp nàng thoải mái dễ chịu hơn, "Thiên Thiên, Dự vương khi dễ muội thế nào, cứ nói ra, ca ca giúp muội xả giận, có được hay không?"

"Điện hạ... không có khi dễ muội." Diệp Thiên lắc đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Lệ, nghiêm túc nói, "Ca ca, mẫu thân bị trúng độc."

"Cái gì? Muội có ý gì?" Diệp Lệ nhất thời chưa kịp phản ứng, vội vàng hỏi.

Diệp Thiên đem chuyện ngày hôm nay nói một lần, nàng mặc dù không biết hoa hỏa li cùng băng hàn lộ là cái gì, nhưng chính hai thứ đồ này đã độc hại mẫu thân, nàng luôn luôn ghi nhớ kỹ tên gọi của chúng.

"Cái gì?!" Trán Diệp Lệ nổi đầy gân xanh, một tay ôm lấy Diệp Thiên liền quyết định, "Đi, chúng ta hồi phủ!"

"Không, không thể hồi phủ!" Diệp Thiên cả người bị hắn ôm chặt, đành phải ra sức đá đá chân phản kháng.

Dự vương cũng vươn tay ra cản hắn, "A Lệ, chờ một lát đã." Nguyên lai Thiên Thiên không phải bởi vì bị mình đùa giỡn mà khóc, mà là do hầu phủ phát sinh chuyện lớn như vậy, bất quá, Thiên Thiên kéo Diệp Lệ đến Dự vương phủ mới khóc ra, khẳng định là có nguyên nhân, hắn cũng không thể để cho Diệp Lệ cứ như vậy mà trở về được.

"Hai người các ngươi..." Diệp Lệ sửng sốt.

"Mẫu thân nói chúng ta hiện tại còn chưa biết kẻ thù là ai, trong phủ lại khẳng định có tai mắt của bọn chúng." Cánh tay nhỏ của Diệp Thiên vòng qua ca ca, giải thích, "Ca ca, hiện tại mẫu thân còn chưa thể đứng dậy, tuyệt đối không thể để cho địch nhân phát giác ra chuyện chúng ta đã phát hiện bí mật được."

Dự vương cũng nói: "A Lệ, ngươi không thể nổi giận đùng đùng trở về như thế này, trước hết chúng ta cùng nhau thương lượng một chút chuyện dùng độc hại người này đã." Hắn phái Phùng ma ma đi qua nguyên bản là lo lắng nước trong hầu phủ quá sâu, cần người ở bên chăm sóc bảo vệ Thiên Thiên, không nghĩ tới thật đúng là để bà phát hiện ra thiên đại bí mật.


Diệp Lệ nhìn Diệp Thiên, rồi lại nhìn sang Dự vương, rất nhanh đã tỉnh táo lại, hắn thả Diệp Thiên xuống, lui lại mấy bước ngồi vào trên ghế, hai tay ôm mặt trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.

Diệp Thiên nhìn thấy ca ca đôi mắt đỏ ngầu, đau lòng bước tới an ủi, "Ca ca, huynh đừng quá khổ sở, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách chữa khỏi cho mẫu thân."

"Ta... ta rất áy náy." Diệp Lệ nắm lấy tay nàng, "Thiên Thiên, ca ca kỳ thật vẫn luôn có chút oán trách mẫu thân, trách nàng quá mức yếu ớt, không có phụ thân liền gục ngã không đứng dậy nổi, hoàn toàn quên đi người còn có nhi tử cùng nữ nhi cần người chăm sóc, chiếu khán. Thế nhưng, ta không nghĩ tới, người không phải là yếu đuối sinh bệnh, mà là bị người hạ độc ám hại, nghĩ đến đã nhiều năm như vậy, người nhất định là rất muốn tỉnh táo, tự mình đứng lên, nhưng lại lực bất tòng tâm. Thiên Thiên, ta... ta không phải là một nhi tử tốt."

"Mẫu thân cũng rất áy náy." Diệp Thiên nhìn thấy ca ca khổ sở như vậy, nước mắt vừa rồi đè nén xuống lại bắt đầu nổi lên.

"Mẫu thân... cũng áy náy?" Diệp Lệ hơi kinh ngạc, hắn đến mẫu thân hẳn là sẽ oán trách mình, bởi vì mẫu thân nhất định có thể cảm nhận được thái độ của mình.

Diệp Thiên gật gật đầu, "Mẫu thân nói là người không đủ thông minh, không có bảo vệ tốt cha cùng chính mình, làm cho ca ca cùng ta phải chịu ủy khuất lâu như vậy."

Diệp Lệ ngây ngẩn cả người, mẫu thân, nguyên lai là nghĩ như vậy a, nàng trúng độc, thế nhưng trước tiên lại vẫn là tự trách mình, trách mình không có năng lực, không chăm sóc tốt cho hai huynh muội hắn.

"Ta nói, cả nhà các ngươi vốn là cốt nhục chí thân, cũng đừng áy náy đến áy náy đi nữa." Dự vương trông thấy tiểu vương phi của hắn lại muốn khóc đến nơi rồi, vội vã xen vào, "Hoa hỏa li cùng băng hàn lộ cũng không phải là hiếm thấy, ta nghĩ giải dược này hẳn là cũng không quá khó tìm, trong vương phủ có lương y sở, đợi ta cho gọi y chính tới hỏi một chút liền biết." Người trong vương phủ của hắn đều do chính hắn sàng lọc, tuyển chọn qua, tất cả tuyệt đối trung thành đáng tin cậy, dĩ nhiên sẽ không để lộ chút tiếng gió nào cho người của Tế Bình hầu phủ.

Dự vương để Diệp Lệ cùng Diệp Thiên đi đến tiểu gian phía sau giá sách, chờ đợi lão y chính của lương y sở đến.

Dự vương thân thể kiện toàn, lương y sở của Dự vương từ ngày khai phủ đến bây giờ còn chưa có cơ hội xem mạch cho ai bao giờ đâu, vừa nghe vương gia cho gọi, vội vã ôm theo hòm thuốc vui vẻ chạy tới.

Vừa hành lễ, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt phượng đang cười như không cười của Dự vương, "Làm sao, nghe thấy bản vương cho gọi, liền cho là bản vương ngã bệnh, khiến cho Lộc y chính cao hứng đến như vậy à?"


Hai nhúm râu đang vì hưng phấn mà vểnh vểnh lên của Lộc y chính lập tức liền bị dọa sợ ỉu xìu xuống, "Không phải, không phải cao hứng, vi thần là nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội vì vương gia cống hiến sức lực mà... cao hứng."

Cuối cùng vẫn là cao hứng a, Diệp Thiên suýt chút nữa đã bật cười ra tiếng, ngay cả Diệp Lệ khóe miệng cũng đều cong cong.

Lộc y chính chính là nhân vật kỳ ba như thế, Dự vương sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không có trách cứ lão không biết nói chuyện, liền trực tiếp hỏi: "Nếu như có người liên tục bảy năm liền gánh chịu hỏa li hoa cùng băng hàn lộ độc hại, thân thể suy yếu đến mức không thể xuống giường được, thì phải làm như thế nào để giải được độc?"

Đôi mắt sáng ngời hữu thần của Lộc y chính ở trên người Dự vương không khách khí quét qua quét lại vài lần, liền tin tưởng hắn nói "có người" là thực sự có người, chứ không phải mịt mờ ám chỉ chính bản thân hắn, lúc này mới vuốt vuốt hai nhúm ria mép của mình lên tiếng đáp lại, "Loại độc này cũng không khó giải, vi thần kê cho một đơn thuốc là ổn, dược liệu cần thiết cũng toàn là mấy loại bình thường, chỉ là hiệu quả không thể lập tức liền thấy ngay được thôi."

Diệp Thiên ban đầu nghe thấy lão nói không khó giải, mừng rỡ bắt lấy tay ca ca, sau lại nghe lão nói không thể có hiệu quả ngay được, chân mày cau lại, Dự vương cũng có chút không vui, tiếp tục hỏi: "Vậy phải bao lâu mới có thể thấy được hiệu quả?"

Lộc y chính tự cho mình là kinh nghiệm phong phú, thường xuyên dạy bảo nhóm thuộc hạ ở lương y sở: Xem bệnh cho mấy vị chủ tử cao ngạo này, nhất định phải học được cái gọi là nhìn mặt đoán ý mà nói chuyện, nếu không chết như thế nào cũng không biết. Lúc này hắn mẫn cảm tiếp thu được tín hiệu "không cao hứng" do Dự vương phát ra, vội vã giải thích ngay: "Nếu là chỉ chịu độc hại thời gian ngắn, thời gian giải độc tự nhiên cũng ngắn, nhưng người đã gánh chịu đến bảy năm, nếu muốn hoàn toàn tiêu trừ hết thảy độc tố trong thân thể, thế nào cũng phải cần..."

Hắn nói đến đây, cố tình ngừng lại, tự cho là thông minh thầm quan sát sắc mặt của Dự vương, lại phát hiện Dự vương chính là mặt mày không thay đổi đang nhìn chằm chằm chính mình.

Trong tiểu phòng Diệp Thiên nắm thật chặt tay Diệp Lệ, Diệp Lệ thì hận không thể lao ra chụp lấy bả vai Lộc y chính, lớn tiếng hỏi lão: "Đến cùng là cần bao lâu, ngươi liền nói rõ ràng đi chứ?"

Lộc y chính vô cùng tiếc nuối vì không thể từ trên mặt Dự vương thu được chút tin tức hữu dụng gì, đành phải đưa ra đáp án chính xác: "Để hoàn toàn thanh trừ độc tố cần thời gian ba tháng, hơn nữa, bệnh nhân chắc hẳn đã nằm trên giường nhiều năm rồi, đi đứng bất lực, cho dù có thanh trừ độc tố hết độc tố rồi, cũng phải chậm rãi luyện tập mới có thể thích ứng dần với việc đi lại, lúc vừa mới bắt đầu có thể để hai người một trái một phải giữ lấy, mỗi ngày đi lại vừa phải cho quen dần."

Ba tháng liền có thể hoàn toàn thanh trừ độc tố! Diệp Thiên cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên.


"Ba tháng quá lâu." Lại nghe thấy thanh âm lành lạnh của Dự vương từ bên ngoài truyền vào.

"Vậy...vậy ít nhất là hai tháng!" Lộc y chính khẽ cắn môi, "Thời gian nếu lại muốn ngắn hơn mà nói, liền buộc phải dùng thuốc có dược tính mạnh, bệnh nhân đã phải chịu đựng bảy năm độc hại, chắc hẳn thân thể vô cùng suy yếu, chịu không được thuốc dược tính quá mạnh, cho nên loại thuốc cực mạnh này ta tuyệt đối sẽ không kê toa, vương gia đi tìm người khác đi!" Nói đến đây, lão đã quên luôn phải với quý nhân "nhìn mặt đoán ý mà nói chuyện", liền loại xưng hô "ta" cũng đều lấy ra dùng.

"Vậy liền hai tháng đi."

Lộc y chính nghe được âm thanh bình thản của Dự vương, kinh ngạc mở to mắt chớp chớp mấy cái, không thể nào, cứ như vậy là được rồi? Không có nổi trận lôi đình? Không có muốn chặt đầu của mình? =))

Dự vương có chút buồn cười nhướng mi, Lộc y chính y thuật cực kì tinh thông, nếu không phải tính cách của lão là cái dạng này, ắt hẳn là sẽ không được phái đến trong phủ của mình, vị hoàng tử "được sủng ái nhất" này rồi, hắn cũng là hiểu rõ bản tính kỳ ba của lão nên đã đem lưu lại. Hắn khoát khoát tay, "Đi thôi, không cần viết đơn thuốc, trực tiếp đến khố phòng đem thuốc chuẩn bị cho tốt, nếu như dược liệu trong kho không đủ dùng cho hai tháng, thì ngươi đem số lượng còn thiếu nói với Khang công công, hắn sẽ đi chuẩn bị thêm cho ngươi."

Lộc y chính bước chân lảo đảo như bước trên mây hướng bên ngoài mà đi, không thể nào, Dự vương tín nhiệm y thuật cùng y phẩm của mình đến như vậy sao, liền đơn thuốc đều không cần viết ra?

"Chờ đã."

Nghe thấy Dự vương gọi lại, Lộc y chính bước chân lập tức thẳng tắp, vững vàng, đúng vậy nha, với kinh nghiệm nhiều năm của lão, nào có chuyện tốt như vậy? Không phải sao, khẳng định là lại thay đổi chủ ý rồi đây này.

Lộc y chính quay người lại, "Vương gia còn có điều gì phân phó?" Vô luận ngươi có phân phó cái gì, rút ngắn thời gian xuống dưới hai tháng là tuyệt đối không được!

"Chuyện này cần phải giữ bí mật." Dự vương chỉ chỉ mặt đất, "Với lại, hòm thuốc của ngươi cũng quên cầm đi."

Lộc y chính ôm theo cái hòm thuốc của mình đi ra, bất quá lần này cước bộ của lão cũng không phù phiếm, lảo đảo nữa, bởi vì hòm thuốc trong tay thật sự là rất nặng, muốn nhẹ nhàng thoải mái cũng không làm được a.

"Ca ca, quá tốt rồi, y chính nói qua hai tháng liền tốt! Ta thật là cao hứng!" Diệp Thiên nghe thấy Lộc y chính đi rồi, liền cao hứng nhào vào ngực Diệp Lệ.


Diệp Lệ vuốt vuốt tóc mái của nàng, bên trong đôi mắt tràn ngập vui sướng, "Ân, ca ca cũng rất cao hứng."

Dự vương tiến vào tiểu phòng, "Các ngươi đợi thêm một lát đi, ở chỗ này dùng qua bữa trưa, chờ đến lúc Lộc y chính đem thuốc phối tốt rồi lại hồi."

Diệp Thiên lập tức nghĩ đến lần trước Dự vương đã nói hắn chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi, chính mình cũng đã đáp ứng sẽ thường xuyên đến bồi hắn cùng A Hoàng, không chút do dự gật gật đầu, "Tốt, vậy ta đợi lát nữa đi thăm A Hoàng một chút."

Diệp Lệ thấy muội muội đã đáp ứng, cũng không có dị nghị, "Vậy ta đến tiểu thư phòng đọc sách một lúc, đến bữa trưa sẽ trở lại."

Dự vương nhìn thấy hai huynh muội này vô cùng tự nhiên thoải mái tự an bài hoạt động cho mình giống như chủ nhân chỗ này, đôi môi mỏng lộ ra một đường cong vui vẻ, "Vậy ta bồi Thiên Thiên đi thăm A Hoàng."

A Hoàng vẫn còn nhớ rõ Diệp Thiên, vỗ vỗ cánh kêu lên: "Tiểu vương phi!" Đôi mắt đậu đen của nó phát hiện Dự Vương cùng Diệp Thiên tay cầm tay đi tới, lại cao giọng bồi thêm một câu: "Tiểu vương gia!"

Dự vương đen mặt, hắn hiện tại còn nhỏ, nhưng, phàm là nam nhân liền không nghe nổi loại chữ "tiểu" đầy hàm ý này, môi mỏng mím nhẹ, phóng một ánh mắt sắc như đao qua cho nó.

A Hoàng đập đập cánh lập tức thu lại, rụt cổ sửa lại kêu thêm một tiếng: "Vương gia!" Kỳ thật Khang công công dạy nó liền là "Vương gia", bất quá là nó hô xong "Tiểu vương phi" sau liền thuận miệng hô thêm chữ "tiểu".

"A Hoàng!" Diệp Thiên hoàn toàn không có phát giác được "Bí mật không thể nói của Điện hạ cùng A Hoàng", vui sướng chạy tới, không chút nào keo kiệt khích lệ nói: "A Hoàng thật sự là thông minh, mới qua hai ngày đâu, liền "Vương gia" cũng đã biết gọi rồi a."

Ngón tay nho nhỏ của nàng thò vào lồng chim, cẩn thận kiểm tra thức ăn cho A Hoàng bên trong vại, trông thấy đồ ăn phía dưới cũng không có bị ẩm mốc meo, lại thả trở về, đem nước trong bình cũng đổi thành nước mới.

A Hoàng chit chit méo méo nhẹ nhàng mổ mổ ngón tay nàng, Diệp Thiên khanh khách cười không ngừng, "A Hoàng không được nghịch ngợm, cẩn thận coi chừng làm đổ bây giờ nha."

Dự vương khoanh tay, bả vai dựa vào cột trụ trên hành lang, mỉm cười nhìn tiểu vương phi của hắn, ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, lộ ra làn da oánh nhuận như ngọc, khuôn mặt anh tuấn phá lệ đầy vẻ ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận