Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Ngày mồng tám tháng chạp năm nay, Bồng Diệp xảy ra hai chuyện vô cùng lớn.

Chuyện lớn thứ nhất chính là Triệu đại nhân, quan tri phủ đương nhiệm của Bồng Diệp vô cùng khâm phục, tôn sùng Bành Sĩ Mậu người có tài học xuất chúng, ý chí rộng lớn, làm người quang minh lỗi lạc lại rất có đầu óc, cho rằng nếu như Bồng Diệp được Bành Sĩ Mậu tiếp nhận quản lý, nhất định sẽ càng ngày càng thêm yên ổn phồn vinh, nên đã đặc biệt đến xin Dự vương từ chức, mong muốn Bành Sĩ Mậu có thể thay thế hắn đảm nhiệm vị trí tri phủ này. Dự vương xem xét qua liền phê chuẩn chấp nhập đưa Bành Sĩ Mậu lên làm tri phủ, cũng ra sức giữ Triệu đại nhân lại tiếp tục vì Bồng Diệp làm việc, thế là, Triệu đại nhân vẫn ở lại, đảm nhiệm chức vị Đồng tri, trở thành phụ tá đắc lực cho tân Tri phủ Bành Sĩ Mậu.

Chuyện lớn thứ hai càng thêm long trời lở đất, ba nhà Trương Vương Lý dựa theo lệ cũ hàng năm tổ chức tiệc mừng ở Diên Khánh lâu, chẳng biết vì sao cuối cùng ba nhà lại phát sinh mâu thuẫn, xung đột, lao vào sống chết với nhau một phen, ba vị lão gia tử vong ngay tại chỗ, những người còn lại cũng vô số thương vong vô cùng lớn, thê thảm nhất chính là, Diên Khánh lâu còn xảy ra cháy lớn, những người ở bên trong một cái cũng không thể sống sót chạy thoát ra được.

Trong nháy mắt, ba đại gia tộc chỉ còn lại một mình con trai trưởng, không tính đến ba vị lão gia, ngay cả những quản sự, nhân vật trọng yếu trong phủ đều chết cả ở Diên Khánh lâu.

Không đợi các vị trưởng tử này từ trong bi thương tột độ thoát ra đã bị Bành tri phủ vừa mới nhậm chức cho người ném vào đại lao, với tội danh là có liên quan đến án lớn thảm sát ở Diên Khánh lâu, trạch viện của ba nhà cũng bị kê biên tài sản. Một khi kê biên kiểm kê tài sản rồi liền tra ra không ít chứng cứ phạm tội, từng chuyện từng chuyện cộng lại, cũng đủ để định tội xử chém cả nhà, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản, gia chủ của ba nhà đã chết không thể chết thêm lần nữa, còn lại ba vị trưởng tử bị nhốt ở đại lao, định ra mùa thu sang năm sẽ vấn trảm.

Ba đại gia tộc ác bá hoành hành ngang dọc khắp Bồng Diệp suốt nhiều năm trời thoáng cái đã bị nhổ sạch tận gốc, dân chúng toàn thành cùng nhau ăn mừng, vừa múa vừa hát lại đốt pháo, càng nâng cao thanh danh Thanh Thiên đại lão gia vì dân trừ hại của tân nhiệm tri phủ Bành đại nhân – Bành Sĩ Mậu. Về phần những quan viên đã cấu kết, thông đồng làm bậy với ba nhà Trương Vương Lý, thì đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, không biết phải làm thế nào cho phải.

"Bành Sĩ Mậu tiếp nhận chức tri phủ này thật là đúng lúc." Diệp Thiên khoác trên người áo choàng đỏ thật dày, bên trên gắn thêm mũ trùm có đính lông mềm trắng như tuyết, bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lộ ra gương mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm. Nàng lôi kéo tay Tiêu Ngôn Phong, loanh quanh trong hoa viên của vương phủ, đi hoa mai sau tuyết. Đi về phía trước một đoạn, nàng liền dừng lại nhìn về phía sau lưng, trên mặt tuyết trắng xóa lưu lại hai chuỗi dấu chân, một lớn một nhỏ, song song in lại trên trên mặt tuyết trắng mịn không tỳ vết kia.

Tiêu Ngôn Phong cũng quay đầu nhìn. Tiểu nha đầu có chút sở thích kỳ lạ, nàng thích giẫm lên tuyết, mà còn phải là nguyên một mảng tuyết bằng phẳng chưa từng bị ai động chạm qua. Kiếp trước hai người ở trong hoàng cung, chỉ cần ngoài trời có tuyết, ngự hoa viên cũng sẽ không cho người tiến vào, chỉ để đó chờ Diệp Thiên tới giẫm, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có nàng một vị hoàng hậu nương nương, tất nhiên cũng sẽ không có người nào tranh giành với nàng, nếu như hắn đúng lúc có thời gian rảnh rỗi, cũng sẽ giống như bây giờ đi bên cạnh, cùng nàng đi giẫm tuyết. Lúc còn ở kinh đô, mùa đông của hai năm đó cũng vậy, hễ là có tuyết rơi, hoa viên của Dự vương phủ sẽ không cho người khác qua lại, tuyết trên những con đường khác có thể quét dọn, chỉ có tuyết trong hoa viên là ai cũng không thể đụng đến. Mỗi năm đến dịp này, Diệp Thiên không cần đợi Tiêu Ngôn Phong mời, cũng sẽ chủ động chạy tới, bởi vì hoa viên của hầu phủ không lớn giống như của Dự vương phủ, mà ở hầu phủ cũng không giống với Dự vương phủ, chỉ có một vị chủ tử, Diệp Thiên cũng sẽ không bốc đồng yêu cầu đem tuyết trong hoa viên giữ lại, tất cả mọi người không được phép đi xuyên qua hoa viên gì đó.

Diệp Thiên thỏa mãn nhìn hai chuỗi dấu chân trên mặt đất, cong môi cười một tiếng, hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên gương mặt lộ rõ, lôi kéo tay Tiêu Ngôn Phong tiếp tục đi, "Ngày đầu tiên Bành Sĩ Mậu nhậm chức đã gặp được chuyện lớn như vậy, thật sự là vận khí quá tốt rồi, nếu như để chậm một ngày, dân chúng khẳng định sẽ đem công lao tính cả lên người Triệu đại nhân, đến lúc đó, Bành Sĩ Mậu lại vị Tri phủ đại nhân đã cứu con dân cả thành ra khỏi núi đao biển lửa dồn xuống đài, sau này trôi qua nhất định là không dễ chịu." Ở trong mắt của dân chúng, lúc chuyện lớn xảy ra, ai đang giữ chức, thì chính là công lao của người đó.

Tiêu Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, "Vận khí cái gì, đều là cố ý an bài như vậy cả." Hắn làm sao có thể để dưới trướng Bành Sĩ Mậu có một vị Đồng tri là anh hung cứu khổ cứu nạn được, nói như vậy thì Thanh Thiên đại lão gia đến cùng là Tri phủ hay vẫn là Đồng tri chứ?

"A? Cố ý an bài sao? Ngôn ca ca đã sớm biết chuyện Diên Khánh lâu sẽ xảy ra hỗn chiến sống mái với nhau, cho nên cố ý để Bành Sĩ Mậu ngay tại thời điểm này lên đảm nhiệm chức vụ này?" Diệp Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt to đen lay láy chớp chớp hai cái, có chút không hiểu nhìn Tiêu Ngôn Phong.

Tiêu Ngôn Phong đem mũ trùm của nàng kéo lên che kỹ một chút nói, "Không phải là sớm biết sẽ có chuyện xảy ra, mà phải nói là, trận hỗn chiến kia là ta an bài." Hắn nắm tay Diệp Thiên, vừa đi vừa chậm rãi giải thích cho nàng hiểu, "Quan hệ của ba nhà đã cực kỳ khẩn trương, giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, chỉ cần thêm chút ngoài ý muốn, liền có thể dẫn phát một trận đại chiến, cho nên, ta phái người ngay ở yến tiệc của bọn họ, đem Trương lão gia giết đi." Lý do lựa chọn Trương lão gia xuống tay trước, là bởi vì lần trước Diệp Thiên gặp chuyện, những kẻ bịt mặt kia chính là do Trương lão gia phái đi, hắn đã sớm muốn giết Trương lão gia rồi."Về phần Bành Sĩ Mậu, cũng không thể lên nhậm chức quá sớm, nếu không sẽ khiến cho ba nhà kia cảnh giác, cũng không thể quá muộn, không thì công lao này sẽ rơi vào người Triệu đại nhân, cho nên, đành phải chọn lựa cho hắn nhậm chức ở cùng ngày."

"Thì ra là thế, Ngôn ca ca an bài thật là khéo." Diệp Thiên giống như đã hiểu ra gì đó, "Chính là đáng tiếc một cái Diên Khánh lâu đang tốt lành như vậy, một mồi lửa liền bị thiêu sạch sẽ."

Trình trạng của Diên Khánh lâu lúc đó vô cùng khinh khủng và thê thảm, Tiêu Ngôn Phong cũng không muốn để cho tiểu nha đầu lại nghĩ tới chuyện lần trước, bóng ma của lần ám sát trước đó lưu lại đến lúc này mới vừa phai nhạt, tiểu nha đầu vừa mới khôi phục lại khẩu vị vốn có mà thôi, "Diên Khánh lâu vốn là do ba nhà kia hùn vốn hợp tác kinh doanh, hủy đi cũng tốt, ta chuẩn bị sẽ xây dựng lại một tửu lâu ở Bồng Diệp này, vừa vặn thay thế cho Diên Khánh lâu."

"Ngôn ca ca xây tửu lâu làm gì? Để kiếm bạc sao?" Diệp Thiên có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

Tiêu Ngôn Phong nở nụ cười, "Đúng, kiếm bạc làm sính lễ cho Thiên Thiên."

Hắn cười lên nhìn rất đẹp, bên trong đôi mắt phượng tràn ngập ánh sáng và sắc màu, đôi môi mỏng khẽ cong lên, làn da lộ ra dưới trời tuyết càng nổi bật một khối ngọc hoàn mỹ. Diệp Thiên vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người, sau một lát mới phản ứng lại được, hừ một tiếng, nhăn nhăn mũi, "Ngôn ca ca lại trêu chọc muội." Hắn ngay cả mỏ vàng đều đào ra vàng rồi, còn cần mở tửu lâu kiếm bạc nữa sao? Chính mình hỏi ngốc một câu, hắn liền dựa vào đó mà trêu đùa mình nói cái gì mà kiếm bạc làm sính lễ chứ, hôn sự của hoàng tử đều là do Lễ bộ chủ trì, tổ chức, chỗ nào cần đến chính hắn chuẩn bị sính lễ đâu.

Tiêu Ngôn Phong cười nhéo nhéo mũi nàng, trời vẫn còn lạnh, chót mũi đã bị cóng đến mức đỏ bừng lên, ngón tay cái của hắn ở trên đầu mũi nàng xao vuốt một hồi, làm ấm cho nàng, giải thích: "Kiếm bạc là thuận tiện, chủ yếu là tửu lâu chính là chỗ thu thập tình báo vô cùng tốt, vào lúc mọi người nâng ly cạn chén, thường sẽ nói lộ ra không ít bí mật. Có ít người khi thương nghị sự tình cũng sẽ chọn ở tửu lâu, nhất là những người vừa mới bắt đầu kết bạn, hợp tác với nhau, bình thường sẽ không đến tận nhà, đều là chọn một chỗ ở bên ngoài."

"Ba nhà đại gian đại ác cho dù đã sụp đổ rồi, Bồng Diệp cũng không phải là sẽ hoàn toàn an tĩnh, đến lúc đó, tửu lâu này liền giao cho Bành Sĩ Mậu, hắn tự nhiên biết làm sao để sử dụng nó cách tốt nhất." Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến một mảng rừng mai rộng lớn, hoa mai ba màu đỏ, trắng, vàng, nở khắp nơi bên trên bao phủ một tầng tuyết, trông rất là đẹp mắt.

Diệp Thiên bình thường thích nhất chính là hoa mai trắng, khi tuyết rơi lại thích nhất màu đỏ, trên những cánh hoa nho nhỏ màu đỏ điểm thêm đôi chút tuyết trắng, nhìn rất thú vị. Trên cành cây cũng toàn là tuyết, Tiêu Ngôn Phong không ôm nàng ngồi lên, mà hái một đóa hoa mai màu đỏ, đưa vào tay nàng.

Diệp Thiên cúi đầu hít hà ngửi mùi thơm của đóa hoa, ròi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Ngôn Phong, bên trong đôi mắt hạnh thật to tràn đầy nghiêm túc, "Ngôn ca ca, muội cảm thấy huynh cực kỳ thông minh, là người thông minh nhất, lợi hại nhất mà muội từng gặp qua." Từ khi Tiêu Ngôn Phong giúp nàng đưa phụ thân từ Nữ La quốc ngàn dặm xa xôi tìm trở về, nàng đã cảm thấy hắn thật sự lợi hại, giống như không có chuyện gì có thể làm khó được hắn vậy. Lần này đến Bồng Diệp, Tiêu Ngôn Phong mặc dù không nói chi tiết với nàng, nhưng bố cục đại khái đều sẽ nói cho nàng biết, nàng tận mắt nhìn hắn đem ba thế lực lớn mạnh, đan xen phức tạp nhổ sạch tận gốc, còn không có gây ra một chút sóng gió hay rung chuyển nền tảng của Bồng Diệp, an an ổn ổn thay đổi tri phủ, diệt trừ cái ác.

Trong mắt tiểu nha đầu tất cả đều là tin cậy cùng sùng bái, Tiêu Ngôn Phong vui vẻ nở nụ cười, hắn dùng một tay bế nàng bế lên, ở giữa nền tuyết xoay vài vòng, Diệp Thiên bị dọa cho giật mình ôm thật chặt cổ hắn, vừa kêu la vừa cười vui vẻ, đóa mai đỏ trong tay đều đã rơi mất, bay xuống trên mặt tuyết hoàn mỹ, tạo ra một bức tranh vừa xinh đẹp lại thuần khiết.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong cùng nhau ăn tết, đêm giao thừa nàng hạ quyết tâm muốn gác đêm đến giờ Tý, cho nên dùng qua bữa tối liền lôi kéo Tiêu Ngôn Phong cùng nhau chơi đánh cờ, luận kỳ nghệ, nàng tất nhiên là chơi không lại Tiêu Ngôn Phong, đương nhiên Tiêu Ngôn Phong cũng không phải thật sự nghiêm túc muốn cùng nàng luận thắng thua, chẳng qua là cùng nhau chơi, giúp nàng tiêu khiển giết thời gian thôi. Hai người một bên đánh cờ một bên tán gẫu, kết quả cố đến giờ Hợi nàng vẫn là chịu không nổi mà ngủ thiếp đi. Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng, cẩn thận đem nàng ôm lên giường, kéo áo khoác ngoài ra, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn nàng đang ngủ vô cùng ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đầy nét trẻ thơ, âm thầm thở dài, qua ngày mai tiểu nha đầu liền bước sang tuổi mười một, cách thời điểm cập kê còn tới bốn năm, thời gian trôi qua thật đúng là quá chậm, hai.

Diệp Thiên vô ý thức hướng trong ngực hắn áp sát vào, ngực của hắn vừa ấm áp lại thoải mái dễ chịu, mang theo mùi hương quen thuộc, cho dù là trong lúc ngủ mơ, cũng là nơi mà nàng lưu luyến nhất.

Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng hôn một cái trên mái tóc nàng, nhỏ thì nhỏ vậy, hắn rất may mắn một đời này bản thân mình có thể ở thời điểm nàng còn nhỏ mà xuất hiện bên cạnh nàng, ca ca thân yêu nhất của nàng còn sống, mẫu thân còn sống, phụ thân cũng đã sớm trở về, thậm chí còn có thêm một đệ đệ rất đáng yêu nữa, nàng không phải bé gái mồ côi đáng thương, nàng có người nhà, có phụ thân và ca ca làm chỗ dựa, không giống như kiếp trước luôn cố giữ dáng vẻ đoan trang câu nệ, làm việc luôn phải chú ý, giữ kẽ, mà là một tiểu nha đầu hoạt bát, nhu thuận, đáng yêu, có đôi khi thậm chí còn có chút tinh nghịch, nàng là luôn tươi sáng linh động như thế, trái tim đã từng trải qua một đời của hắn cũng theo nàng mà tràn đầy sức sống và niềm vui. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui