Tiểu Tà Thần

Gió lạnh cuốn lên ...

Mặt trời chen núi ...

Giờ này tại “Thông Thực Tiểu Trúc” cũng im lìm.

Lão già đang chờ, thấy Tiểu Tà trở về đầu tóc quần áo xốc xếch, lập tức hỏi:

– Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải vừa dự một cuộc thí võ không? Có đậu được Trạng Nguyên hay không?

Lão già này cứ mỗi khi có cơ hội thì chọc ghẹo, không bỏ qua.

Tiểu Tà cười hì hì:

– Thi thì chưa đậu, nhưng đã bị con chó đen cắn rất đau.

– Con chó nào thế? Có hung dữ không?

– Nó là con cẩu cái. Vì nó là con chó cái nên tôi mới bị thương. Con chó cái này hung dữ lắm.

– Chó cái ư? Vậy thì chuyện kỳ lạ rồi! Nơi thị trấn này hình như không có con chó cái nào biết cắn người. Nó từ đâu đến vậy?

– Phi Long Bảo.

Lão già giật mình đứng phắt dậy, nhìn Tiểu Tà hỏi lại:

– Thật Phi Long Bảo sao?

Tiểu Tà gật đầu:

– Sao? Lẽ nào con chó cái này có một lai lịch đáng sợ?

Lão già không nói, cứ lặng yên đi tới đi lui, hình như đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm.

Qua một lúc, lão lẩm bẩm:

– Không thể được! Không thể được! Chúng nó ẩn cư mãi nơi Hà Lan Sơn, không lẽ đã phát triển tới đây rồi? Ồ! Hoặc là có thể ... vì đã mười năm rồi ...

Tiểu Tà ngạc nhiên:

– Lão đầu! Ông đang nói gì vậy? Phi Long Bảo này là cái gì? Nếu tốt thì bỏ qua, nếu xấu thì cũng tha thứ cho chúng nó một lần, nhất là con chó cái này.

Lão già than thở:

– Chuyện này khó nói lắm! Thực ra chúng là người chánh phái, nhưng ta cảm thấy như có vấn đề. Tiểu Tà, lần này ta sai ngươi đi làm công chuyện cho ta, bên trong có chuyện Phi Long Bảo nữa.

Tiểu Tà vui vẻ:

– Thiệt sao?

Tiểu Tà tưởng không có cơ hội để đến Phi Long Bảo tái ngộ cô gái áo đen ranh mãnh kia. Nhưng như vậy là có dịp rồi.

Đầu óc của Tiểu Tà đã nghĩ cách đối phó, nên rất hớn hở, múa tay múa chân, như đứa bé được ăn kẹo.

Lão già thấy cử chỉ của Tiểu Tà rất lấy làm lo ngại, sợ Tiểu Tà còn quá non trẻ, gây nên đại họa, liền nói:

– Tiểu Tà! Trước khi chưa hiểu rõ Phi Long Bảo, không được làm khó dễ người ta. Tuy bọn chúng thế lực mỗi ngày một mạnh, nhưng chúng chưa làm điều gì quấy, ảnh hưởng đến võ lâm. Ngươi chỉ được âm thầm điều tra. Hiểu chưa?

Tiểu Tà trề môi:

– Con cảm thấy Phi Long Bảo cũng là thứ ma quỷ ác nhân, không tốt gì. Nếu không thì sao có cô gái này xuất hiện.

Nói câu này rõ ràng Tiểu Tà đã có ác cảm với Phi Long Bảo qua thái độ của hắc y thiếu nữ.

Lão già thở nhẹ:

– Tiểu Tà! Con đừng có ngộ nhận. Con chưa bước ra giang hồ, nên có nhiều chuyện không thể lấy lý suy đoán được.

– Không phải con lấy lý suy đoán, hay cố chấp, nhưng chưa thấy chúng nó làm điều gì gọi là chính nghĩa.

Lão già lắc đầu:

– Đừng nói bậy! Có lúc dùng lý luận suy đoán hay sai lạc. Bây giờ, con phải chuẩn bị hành trang vài ngày nữa lên đường vào Trung Nguyên.

Lão già biết tánh của Tiểu Tà hay gây rắc rối, cái gì đã in qua trí óc gã thì cũng như vết mực bôi trên vách tường, khó lòng xóa đi được.

Lão già ôn tồn:

– Con đến Trung Nguyên phải tu luyện bản thân, đừng ham chơi nhụt chí khí.

Tiểu Tà hừ một tiếng:

– Lão đầu! Ông đã nghiêm khắc với tôi gần mười năm nay. Nếu tôi thiếu chí khí đã chết trong tay ông rồi. Ông chưa thấy sao?

Lão già nói:

– Không phải ta muốn ngươi cực khổ đâu, nhưng tu luyện là nền tảng của con người khi phải đối phó với cuộc sống. Hôm nay bản lãnh của con tương đối rồi, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn chưa đủ. Nếu con có đủ kinh nghiệm giao đấu thì vừa rồi không bị thương, cũng không bị té đến mình mẩy dơ dáy như vậy. Chính vì võ công của con rất yếu kém.

Tiểu Tà lúc nào cũng nghe lảo già chê hẳn vô công yểu kém, nên chán nản hỏi:

– Lảo Đầu! Ông cố tình bắt tôi đến đây luyện võ công làm hao mòn tuổi trẻ của tôi, nên tôi nhất định không học. Ông còn muốn sai tôi dấn bước giang hồ mà không cho tôi có quyền suy đoán việc thiên hạ.

Lão già đôi mắt đầy ưu tư, nhìn Tiểu Tà không nói.

Tiểu Tà biện minh:

– Bởi vì con tiểu a đầu đó dùng ám khí hại mạng Tiểu Điền, nên tôi phải phất phi đao đánh bạt ám khí cứu hắn, vì thế mà địch thủ lợi dụng cơ hội đả thương.

Lão già dịu giọng:

– Cứ tranh cãi mãi! Nếu con có đủ kinh nghiệm thì đã thấy địch thủ lợi dụng tình cảm của con, kích vào Tiểu Điền, để con phân tâm, tìm cơ hội sơ hở ám toán.

Mặt khác, nếu võ công của con cao siêu, thì phi tiêu cô nương kia cũng không hại con được.

Tiểu Tà cười lớn:

– Phải rồi! Con hiểu rồi.

Lão già nói:

– Từ này về sau con phải nhớ rằng khi cùng với địch thủ giao tranh, không được phân tâm. Nhiều trường hợp vì một chuyện nhỏ mà phải bỏ mạng đấy. Con hiểu chưa?

Tiểu Tà cúi đầu:

– Con đã hiểu rồi.

Lão già liếc một mắt nhìn Tiểu Tà:

– Đã bị thương nhất định phải điều trị, không cần nặng hay nhẹ. Con hãy đi trị thương mau. Người sống trên giang hồ phải lo cho bản thân mình, nếu bản thân mình không lo được thì còn mong giúp gì cho kẻ khác.

Tiểu Tà cau mày nghĩ thầm:

– Ra ngoài bị chó cắn, về nhà lại bị chửi rủa. Thật xui xẻo.

Sự thật thương thế của Tiểu Tà đã hồi phục, nhưng lão già đã ra lệnh, Tiểu Tà không dám cãi lời.

Gã cầm kim châm ghim vào mấy huyệt đạo.

Lão già cũng biết Tiểu Tà đã ngâm thuốc nước gần mười năm, không dễ gì nhiễm độc, nhưng lão làm như vậy chỉ tập cho Tiểu Tà phải thận trọng giữ mình không để sơ suất.

Đợi Tiểu Tà chữa thương xong, lão già lên tiếng:

– Mấy ngày còn lại trước khi vào Trung Nguyên con phải luyện công chăm chỉ, có gì không hiểu phải hỏi ngay. Thời gian này chúng ta vẫn còn sống bên nhau, vẫn còn cơ hội nhắc nhở. Đến lúc vào Trung Nguyên, nếu con muốn hỏi thì không có người chỉ bảo đâu. Đến lúc đó bao nhiêu khó khăn con phải gánh vác hết.

Tiểu Tà bâng khuâng:

– Vâng, con phải luyện thêm võ công ...

o O o Trăng lạnh ...

Tuyết rơi lả tả ...

Ánh trăng lóng lánh trên tuyết như pha lê ...

Từ đó, hơn một tháng, Tiểu Tà không rời khỏi túp lều nửa bước, suốt ngày đêm lo luyện tập võ công.

Cùng với việc tập luyện, Tiểu Tà lại có cảm giác thay đổi trong tâm tưởng.

Cùng với lão già không rõ lai lịch, chung sống với nhau gần mười năm, nay đến lúc chia tay làm sao không bùi ngùi, xúc động.

Chính cuộc chia ly này đã làm cho Tiểu Tà đổi tánh.

Lòng Tiểu Tà rất đau xót. Trong thời gian ngắn này, Tiểu Tà cố gắng nghe lời dạy bảo, không làm cho lão già phật ý, tức giận.

Lão già đối với Tiểu Tà cũng rất thương yêu, ngoài việc chỉ dạy võ công và dùng kim châm độ huyệt, lão còn dạy một số kinh nghiệm giang hồ, việc nào phải cẩn thận để tránh cho Tiểu Tà những thiệt thòi.

Nháy mắt một tháng đã qua rồi.

Một hôm lão già thức dậy sớm, pha trà ngồi uống, nét mặt đầy ưu tư.

Đôi lúc lão nhìn trời ... có lúc lão già nhìn dòng thác đổ ... có lúc thở than ...

Lão già biết Tiểu Tà sắp rời khỏi nơi đây, lòng thấy sầu thảm, quạnh hiu.

Bao nhiêu năm qua, tình cảm này rất sâu đậm, không sao diễn tả nổi.

Tiểu Tà thức dậy, trông thấy kêu lớn:

– Lão đầu! Ông dậy sớm như vậy sao?

Lão già nói:

– Ta đang ở ngoài hiên.

Tiểu Tà chạy ra ngoài, ngồi bên ông lão.

Lão vuốt tóc Tiểu Tà, thở một hơi dài:

– Tiểu Tà! Đã đến lúc con phải ra đi rồi.

Tiểu Tà nhìn lão già. Bốn mắt nhìn nhau. Lão già hơi run run, quay nhìn hướng khác, lão sợ nước mắt rơi xuống.

Tiểu Tà đứng dậy, chắp tay lạy lão già:

– Lão đầu! Con cảm ơn ông dạy dỗ để con không trở thành người vô dụng.

Lão già gượng cười:

– Tiểu Tà, đừng nói bậy. Bao nhiêu năm qua có ngày nào con không hiếu thuận đâu? Tuy có lúc con cợt đùa, mà bây giờ nghĩ đến ta cũng muốn cười. Con đã để lại cho ta ấn tượng tình cảm sâu xa rồi.

Tiểu Tà xúc động:

– Con xin lỗi lão đầu. Có gì không phải con xin lão đầu tha thứ.

Lão già tiếp tục vuốt tóc Tiểu Tà:

– Con mau thu xếp hành trang. Ngày hôm nay phải lên đường. Đi sớm về sớm. Con hãy ghi nhớ những điều ta dặn dò.

Tiểu Tà ngạc nhiên:

– Lão đầu! Ông hy vọng cái gì sao không nói cho con rõ.

Lão già muốn nói, nhưng hình như có gì ngại ngùng, chỉ than thở:

– Sự thật không có gì. Ta chỉ hy vọng lần này con ra đi được nhiều lạc thú, an toàn trở về.

Tiểu Tà hỏi:

– Không phải ông muốn con thay ông làm việc gì đó sao?

Lão già cười nhẹ:

– Công việc cũng không quan trọng gì. Con đến Trung Nguyên chỉ thuận tiện thì làm mà thôi. Thành hay không thành cũng không sao.

Tiểu Tà nói:

– Vậy ông cũng phải nói ra cho con biết chứ.

Lão già uống hết một chung trà, suy nghĩ rất lâu, nói:

– Không có gì quan trọng. Chỉ cần con đến Trung Nguyên để ý một chút.

Hiện tại võ lâm hai đại môn phái Phi Long Bảo và Thần Võ môn, một bên tại phía Bắc, và một bên tại phía Nam.

Tiểu Tà chú ý:

– Con phải để ý những gì?

Lão già nói:

– Gần đây mười mấy năm, trong giang hồ rất nhiều cao thủ bị mất tích. Số người này thanh niên cũng có, trưởng lão cũng có. Ta cảm giác bọn họ mất tích có liên quan với hai đại môn phái này. Con để ý một chút là được rồi.

Tiểu Tà lảm nhảm:

– Cao thủ mất tích ... Phi Long Bảo ... Thần Võ Môn ... có chút đỉnh phức tạp.

Gã gật đầu:

– Được! Con nhớ rồi! Nhưng còn có chuyện gì khác nữa không?

– Ta có người bạn thân ẩn cư tại Chung Nam sơn, Tây Thiên phong. Con có rảnh thì đến đó một lần, nói rằng ta rất nhớ hắn, mời hắn đến hồ Một Tháp thăm ta. Con đi rồi ta cũng phải có một người bạn nuôi ta chứ.

– Chung Nam sơn, Tây Thiên phong, ông ta tên hiệu gì?

Lão già đáp:

– Ông ta họ Lý tên Mẫn Cốc, thích mặc quần áo trắng. Nơi đó chỉ có một mình hắn ở, con đến đó rất dễ tìm hắn.

Tiểu Tà cười nói:

– Con nhất định mời ông ta đến đây cho ông có bạn.

Lão già hài lòng:

– Đúng rồi! Nếu mời được hắn thì công việc của con cũng đã làm xong, con có thể theo hắn trở về cùng một lúc.

Tiểu Tà vui mừng:

– Vậy thì làm sao phải tới, mấy tháng?

Lão già lắc đầu:

– Không thể về sớm được. Nếu về sớm làm sao dạo chơi cho thỏa thích giang hồ? Con cứ yên tâm đi chơi. Đến lúc có hai vấn đề này con mới trở về.

Thứ nhất:

Con phát hiện một loại kim rất nhỏ, so sánh với kim chúng ta đang sử dụng thì còn nhỏ hơn nhiều. Nó có tên là “Hắc Huyết Thần Trâm”. Phải nhớ cho kỹ bốn chữ “Hắc Huyết Thần Trâm” này. Nếu con nhìn thấy phải lập tức trở về.

Thứ hai:

Con nghe nơi Thất tinh phong của Thiếu Lâm tự đánh lên hai mươi bốn tiếng chuông cùng một lúc thì con cũng phải trở về hồ Một Tháp.

– Nhất định con phải nhớ thật kỹ hai vấn đề này.

Tiểu Tà phân vân:

– Con thấy được “Hắc Huyết Thần Trâm” thì lập tức trở về. Nhưng Thiếu Lâm tự đánh chuông hai mươi bốn tiếng làm sao con biết được. Hàng ngày con không phải ở mãi gần Thiếu Lâm tự. Nếu chúng nó gõ mà con không nghe được thì làm sao đây?

Câu này chứng tỏ Tiểu Tà rất quyết tâm thực hiện lời dạy của ông lão.

Lão già cũng biết tánh Tiểu Tà, nên nói:

– Con không cần lo lắng chuyện này. Thiếu lâm tự có chi nhánh rải khắp giang hồ. Nói về Thất tinh phong, khi đã đánh hai mươi bốn tiếng chuông cùng một lúc, thì chỉ trong nửa ngày toàn Trung Nguyên các đền chùa đều đánh theo. Con chỉ cần không rời khỏi Trung Nguyên thì nhất định nghe được. Ta muốn con đến Trung Nguyên, không nên đi lang thang tới vùng khác.

Tiểu Tà nói:

– Nếu vậy con an tâm rồi. Xin ông nói tiếp “Hắc Huyết Thần Trâm” có gì bí hiểm không?

Lão già nhấp nháy đôi mắt:

– Ta chỉ được nói chút ít cho ngươi biết mà thôi. “Hắc Huyết Thần Trâm” là thiên hạ chi độc, màu đen lóng lánh, so với kim thêu bông vẫn còn nhỏ hơn. Người nào bị kim đâm trúng thì bỏ mạng ngay lập tức. Nó là loại khắc tinh duy nhất với con. Con trúng “Hắc Huyết Thần Trâm” tuy không lập tức bỏ mạng cũng bị toàn thân tê liệt, nếu trong vòng bảy ngày không được thuốc giải, sẽ nguy đến sinh mạng. Điều rất đáng sợ là loại “Hắc Huyết Thần Trâm” khi đâm vào người không để lộ một vết thương giống như chỗ da thường.

Tiểu Tà nói:

– Rất là lợi hại! Con xin để ý loại kim này.

Lão già nói:

– Nhưng con cứ yên tâm. Tuy trong thiên hạ có mười hai cây “Hắc Huyết Thần Trâm”, theo ta biết chỉ xuất hiện có hai cây, số còn lại thì ở vào tay người khác.

– Ai?

– Hắn.

Lão già suy nghĩ một lúc rồi từ từ nói:

– Người này ta đã gặp qua, nhưng không biết hắn tên họ gì. Ta tin rằng hắn nhất định sử dụng “Hắc Huyết Thần Trâm” để hại người.

– Nếu hắn bị người ta ăn cắp hoặc làm mất thì sao?

– Nếu vậy thì khó nói rồi! Chỉ cần con để ý. Ta nghĩ không có vấn đề gì xảy ra đâu.

Tiểu Tà ngẫm nghĩ:

– Dù là kim độc, nhưng mình không chọc nó thì làm gì phải sợ nó. Rốt cuộc thì cứ chạy cho hắn rượt theo. Tài chạy trốn thì chắc chắn hắn không đuổi kịp mình.

Nghĩ như vậy, Tiểu Tà không quá quan tâm về “Hắc Huyết Thần Trâm”. Vì tính Tiểu Tà không sợ chết, chỉ thích chuyện vui đùa. Vào Trung Nguyên làm công việc cho lão già hắn nghĩ không quan trọng lắm, điều đáng nói là được vui chơi, ăn uống sang trọng.

Lão già cởi một miếng ngọc bội trong người lớn bằng đồng tiền, màu xanh lục, trong đó có chạm hình long phụng rất sắc sảo trao cho Tiểu Tà:

– Miếng ngọc này con đem theo, ít nhiều cũng có tác dụng.

Tiểu Tà cau mày:

– Vậy là muốn khích tử tôi sao?

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lãnh, bụng nghĩ thầm:

– Dù sao đây vẫn là vật lưu niệm lúc chia ly, xin cảm ơn lão đầu.

Nói xong, gã bỏ vào túi.

Lão già thở nhẹ:

– Con phải đi thu thập kinh nghiệm giang hồ một chút. Đi sớm về sớm.

Tiểu Tà quay mình vào nhà, thu xếp quần áo, nhìn cảnh vật xung quanh lưu luyến một chút, rồi mới chạy ra hướng về lão già nói:

– Con thu xếp hành trang xong rồi.

Lão già miễn cưỡng:

– Con đã đem theo đầy đủ chưa?

Lão lấy ra một đỉnh bạc. Lão biết Tiểu Tà đánh bạc ăn rất nhiều tiền, nhưng sợ hắn buồn, chỉ cho hắn đem theo chút để phòng thân.

Tiểu Tà thò tay ấn vào bụng nói:

– Lão đầu! Con có tiền rồi! Con đi rồi xin ông hãy bảo trọng.

Lão già rơi lệ nhìn Tiểu Tà vẫy tay:

– Con cũng phải bảo trọng lấy thân, đừng có say mê đùa cợt.

Tiểu Tà gật đầu:

– Lão đầu! Ông nội! Tái ngộ ...

Lão già thấy Tiểu Tà lúc kêu sư phụ, lúc kêu ông nội, nhưng lão đâu có để ý.

Chỉ có tiếng “ông nội” lần này gọi làm cho ông hiểu rõ nguyện vọng xưa nay của gã.

Loáng mắt Tiểu Tà đã đi xa rồi. Lão già nhìn theo lẩm bẩm:

– Tái ngộ ... Tiểu Tà ...

Nói xong nước mắt lão chảy xuống hai gò má nhăn nheo, chân đi lảo đảo, lão bỏ chạy vào trong túp lều cỏ.

Lúc này tại tiểu trấn, bạn bè Tiểu Tà họp lại đông đủ, gồm có Đại Ngu, Tiểu Phán, Tiểu Điền, Hai Ngốc, Tiều Long, Tiều Dũng, Tiều nhị ca và Tiều Lý.

Chúng nó thắt một vòng hoa tặng.

Nhất là Tiều Lý, cô gái cờ bạc hay khóc, hôm nay rất trẻ đẹp.

Tiều Tà lấy vòng hoa đội lên, chân chạy rất nhanh, biến mất.

Mọi người nhìn theo bóng Tiểu Tà thở dài buồn bã.

Một cuộc chia ly chưa biết đến bao giờ tái ngộ ...

o O o Tiểu Tà chạy khỏi Hồ Một Tháp đến một vùng sa mạc mênh mông.

Tuyết hết rơi, nhưng toàn một vũ trụ cát. Nơi nào cũng chỉ là cát.

Cát trắng, cát vàng mênh mông, làm cho người ta hoảng sợ.

Mùa đông đã đến ...

Đừng nói đến người, ngay cả thú vật cũng không thấy bóng.

Gió cát ùn ùn, hơi lạnh phiêu phiêu, cát không bờ bến. Đâu đâu cũng im lặng, cái yên lặng của một vùng đất chết.

Nơi này nếu có ai cười thì đó chỉ là Dương Tiểu Tà mà thôi.

Vậy là đã qua ngày thứ ba, Tiểu Tà vẫn đội vòng hoa, chân chạy không ngừng, giống như một con thú lạ, hướng về phía Quan Gia Cốc.

Trước đây, lão già đã nói với gã khi nào qua khỏi Quan Gia Cốc là đã đến Trung Nguyên rồi. Lúc đó gã sẽ rất sung sướng vì tới ngày được cờ bạc, ăn ngon.

Nghĩ như vậy nên gã rất phấn khởi ...

Tiểu Tà dự định đến Trung Nguyên trước tiên phải tìm một khách sạn nghỉ ngơi.

Qua Quan Gia cốc thì đến Hà Tây. Nơi này vẫn còn thuộc về sa mạc, nhưng khí hậu phần nào đã thay đổi. Đồng thời gió cát cũng giảm bớt rất nhiều.

Tiểu Tà lần đến thị trấn Lâm Thủy, một thị trấn ở Hà Tây. Gã nghĩ thầm:

– Đã chạy một khoảng đường khá xa, lương khô đã ăn hết, bữa nay phải tìm chỗ ăn ngon một bữa. Nếu gặp dịp thì tìm sòng bạc để giải buồn.

Tinh thần gã lúc này rất sảng khoái, nhưng hai chân tê buốt.

Tìm được một tửu lâu, Tiểu Tà mừng rỡ chạy tới.

Tên tiểu nhị thấy khách đến, vui mừng ra đón tiếp:

– Tiểu ca, xin mời vào trong. Tiều điếm này nổi tiếng ở đây, khách muốn ăn bất cứ món ngon vật lạ nào cũng có.

Tiểu Tà cười nói:

– Ta thì không có tham vọng ăn những món ăn cao quí! Cứ đem ra đây những món ăn bình thường là được rồi.

Gã nghĩ bản thân vừa đến Trung Nguyên, chưa từng quen biết ai, cũng chưa kiếm ra nhiều tiền, tiện tặn để khỏi tốn kém.

Tiểu nhị thấy Tiểu Tà dễ thương, đưa gã đến một cái bàn nhỏ trong góc cửa sổ và nói:

– Tiểu ca! Mời ngồi tại đây. Sự thật là ta từng thấy nhiều người ăn uống phung phí, không phải là tốt. Chúng ta cũng là người làm công, một ngày ba bữa ăn no đủ rồi. Có người ăn một bữa bằng tiền lương của ta ba tháng. Như thế là không công bằng. Nhưng chúng ta đã ăn cơm người khác thì không được nói nhiều.

Tiểu ca đừng khách sáo làm gì, dù ăn những món ăn đơn giản chúng tôi cũng hoan nghênh. Xin cho biết tiều ca dùng món gì?

Tiểu Tà thấy tiểu nhị ăn nói thật thà, có vẻ cảm mến, cười nói:

– Tôi chỉ cần một dĩa thịt bò, một bình rượu và ba cái bánh bao.

Tiểu nhị gật đầu:

– Được! Tiểu ca chờ một lát, tôi sẽ đem tới.

Nói xong, hắn hướng vào trong chạy mất.

Chẳng bao lâu, tiểu nhị đã đem ra một mâm thức ăn đúng như Tiểu Tà yêu cầu, cười mỉm:

– Tiểu ca, đồ ăn đã có đây rồi.

Tiểu Tà gật đầu:

– Đã lâu chưa ăn đồ mặn.

Vừa nói, Tiểu Tà vừa ăn ngấu nghiến, trông rất ngon lành.

Chưa đến giờ Ngọ, tửu lầu khách khứa đã vắng vẻ. Trừ Tiểu Tà ra, chỉ còn có hai thương khách đang ngồi ăn ở bên kia bàn.

Tiểu nhị cũng buồn tình, muốn tìm người chuyện trò. Trước mặt hắn, chỉ có Tiểu Tà là thuận tiện nhất.

Hắn tiến đến gần bên Tiểu Tà:

– Tiểu ca! Nhìn trang phục, tôi đoán chừng như tiểu ca từ quan ngoại đến đây phải không?

Tiểu Tà cười nói:

– Phải! Phải! Tiểu nhị ca đoán không sai. Tôi từ miếu Lão Quân đến đây.

Tiểu nhị mở to đôi mắt, nhìn Tiểu Tà ngạc nhiên:

– Ồ! Nơi đó cách xa xứ Hà Tây khá nhiều.

Tiểu Tà hỏi:

– Tiểu nhị ca cũng biết vùng miếu Lão Quân sao?

Tiểu nhị nói:

– Lúc nhỏ có lần tôi theo thân phục đến vùng miếu Lão Quân. Nếu đi bằng xe ngựa cũng phải mất mười ngày. Bây giờ quan lộ đã được sửa chữa lại, nếu nhanh lắm cũng phải mất một tuần lễ.

Tiểu Tà cười hì hì:

– Tôi đã chạy hết ba tuần mới tới đây.

Giọng nói của Tiểu Tà có vẻ tự hào.

Tiểu nhị ngơ ngác:

– Cái gì? Tiểu ca chạy bộ qua dãy sa mạc đó ư?

Tiểu nhị có cảm giác như đã nghe lầm câu nói của Tiểu Tà.

Tiểu Tà nói:

– Không sai! Trên con đường này đâu phải riêng tôi đi bộ? Có gì lạ lùng đâu?

Tiểu nhị càng kinh ngạc hơn, nghĩ thầm.

– Khoảng đường này làm sao có người đi bộ suốt ba tuần lễ để vượt qua? Như vậy trên thế gian này chỉ có một người. Chẳng lẽ người này là một siêu nhân?

Nghĩ như vậy, tiểu nhị cười hì hì không tin lời nói Tiểu Tà là sự thật.

Sự thật, Tiểu Tà đã vượt kỷ lục trở thành đệ nhất thiên hạ về môn chạy bộ.

Từ miếu Lão Quân chạy đến quan nội không thể có người thứ hai.

Tiểu nhị suy nghĩ một hồi, nói:

– Không thể được! Từ miếu Lão Quân đến quan nội ít nhất cũng hơn một ngàn dặm, đồng thời sa mạc mênh mông nếu có người chạy bộ vượt cả ngàn dặm tới đây thì là chuyện phi thường.

Ngừng lại một lúc, như để đùa cợt, tiểu nhị tiếp:

– Tiểu ca! Ta nghĩ từ xưa đến nay chỉ có mình ngươi chạy bộ từ miếu Lão Quân đến đây. Những người cùng đi bộ với ngươi trên đường chỉ là khách đi đường gần, từ địa phương này qua địa phương khác. Ngươi từ miếu lão quân chạy đến đây vẫn còn mạnh khỏe, thật đáng khâm phục.

Tiểu Tà nghe nói nghĩ bụng:

– Cũng đúng! Người ta đi bằng xe ngựa, mình chạy bộ mau hơn nhiều. Hi hi ...

Gã nói:

– Tiểu nhị ca! Tôi đi xe trực tiếp ... đôi chân tôi cũng là một loại xe mà ...

Tiểu nhị nói:

– Người ở quan ngoại đến thì phải được nhập quan, nhưng người ta đi bằng xe ngựa, có ai đi bộ đâu?

Câu nói đó tiểu nhị muốn nói Tiểu Tà khờ khạo không biết dùng xe ngựa đi đường xa.

Tiểu Tà hỏi:

– Ngồi xe ngựa? Có phải tiểu nhị ca muốn nói đến số xe ngựa đi trên quan lộ đó?

Tiểu nhị gật đầu:

– Đúng rồi! Đó là số xe ngựa rước khách đường xa. Tại sao ngươi không đi?

Có phải ngươi không có tiền nên không dám đi? Nhưng giá xe ngựa rẻ mạt, luôn cả người bình thường cũng trả nổi.

Tiểu Tà ngơ ngác:

– Không phải số xe ngựa đó là của riêng những người giàu có mua sắm để đi đường sao?

Tiểu nhị cười nói:

– Tiểu ca lầm rồi! Đó chỉ là loại xe ngựa chở mướn để lấy tiền.

Tiểu Tà nghĩ lại, cảm thấy mình rất khờ khạo.

Gã nói:

– Té ra là vậy! Tôi tưởng mình phải có tiền mua sắm xe. Vậy mà lão đầu không nói cho tôi biết việc này, hại tôi chạy rất xa, bỏ phí thời gian. Bởi vậy, những người phu xa thấy tôi cứ vẫy tay, tôi tưởng họ chọc ghẹo ...

Nghĩ đến câu chuyện vừa qua Tiểu Tà cũng thấy buồn cười.

Tiểu nhị nói:

– Tiểu ca rất vui tính, có lẽ lần thứ nhất mới ra khỏi nhà?

Tiểu Tà thành thật:

– Đúng rồi! Nếu không phải lần thứ nhất thì làm sao tôi đến nỗi ngu dốt như vậy? Lần này mới bước chân vào Trung Nguyên đã bị thiệt thòi rồi!

Tiểu nhị cười:

– Tiểu quan khách đừng vội! Từ đây đến Trung Nguyên vẫn còn xa. Lát nữa tiểu ca đến cuối trấn xem có xe ngựa thì nói cho họ biết tiểu ca muốn đến đâu, họ sẽ thu xếp lộ trình cho. Tiểu ca sẽ thỏa mãn đến Trung Nguyên, không còn bị gió cát, khổ cực đâu.

Tiểu Tà nói lẩm bẩm:

– Rốt cuộc cũng có một ngày làm hành khách ngồi trên xe ngựa. Lần này nhất định không để thiên hạ cười chê.

Hai người tiếp tục trò chuyện. Qua một lúc, Tiểu Tà trả tiền ăn, mang hành trang tiến về trạm xe ngựa.

Nơi này rất nhiều người đang chờ xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui