Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Ngô Khiết Tào cầm cán chổi quơ quơ cho có lệ, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh tượng Khuất Tư nắm tay Tuần Hướng nhưng lại bị cự tuyệt ở trong phòng.

Nàng đứng ở giữa đình viện, cửa lớn mở rộng, những gì phát sinh trong phòng nàng đều thấy hết, mà đồng thời, hành động của nàng cũng bị người trong phòng nhìn thấy không sót một chút gì.

-- Bao gồm cả ánh mắt tràn ngập hận ý đến thấu xương cùng khuôn mặt vô cảm nặng nề như một hòn đá.

Có khi nhìn hòn đá còn cảm thấy nhu hòa hơn mặt của nàng, vì ít nhất nó còn có một chút độ ấm.

Lúc này, Ngô Khiết Tào không khác gì một con độc xà!

Đây thực sự không phải là dáng vẻ có khả năng xuất hiện trên người một thiếu nữ.

Thế cho nên, thời điểm Khuất Tư vô tình nghiêng đầu nhìn thấy bộ dạng đó của Ngô Khiết Tào thì hắn lập tức sững người, một câu cũng không thể thốt lên.

Hai người cứ đối mặt với nhau như vậy, khoảng cách không quá xa, dường như cách trở duy nhất trong tầm mắt của bọn họ chỉ có không khí. Nhưng cũng chính nó lại biến thành một lá chắn dày đặc, chặn ở giữa, khiến hai người như cách xa vạn dặm.

Bỗng dưng, lọn tóc mai mềm mại của Ngô Khiết Tào bung ra, phiêu tán theo làn gió, khóe môi khẽ cong toát ra ý cười dịu dàng -- tựa hồ thiếu nữ mang trong mình đầy hận thù khi nãy không phải là nàng.

Nhưng trong lòng Khuất Tư lại biết rất rõ, hắn tuyệt đối không nhìn lầm. Đối với hắn, mỗi người đều giống như một thanh kiếm nằm trong vỏ bao vậy, không cần biết bên trong là bảo kiếm quý giá hay chỉ là kiếm gỗ tầm thường, bất cứ lúc nào nó cũng có khả năng công kích tạo ra nguy hiểm. Hận thù của Ngô Khiết Tào là một thanh kiếm sắc nằm trong vỏ bao lý trí. Nếu như không sớm loại bỏ thì sau này nhất định sẽ trở thành mối họa lớn.

Tuần Hướng ngồi một bên đã chờ thật lâu mà mãi không thấy Khuất Tư lên tiếng.

Hắn ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Khuất Tư, vừa lúc thấy được khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia liền nói: “Bên trong mỗi một nữ tử trên đời này đều có một vẻ đẹp khiến cho hoa tươi cũng phải xấu hổ, má lúm đồng tiền lại càng khiến người quân tử thêm ái mộ.”

Chỉ một câu đã đánh gãy suy nghĩ của Khuất Tư, suy luận “kiếm không vỏ” linh tinh gì đó cũng tạm thời bị ném sang một bên.

Khuất Tư chụm kín năm ngón tay, cong lại một góc độ thích hợp, nghiêm túc phản đối: “Đâu chỉ có nữ tử, nam sắc cũng có thể dụ hoặc người.”

“Đại vương nói đùa.”

“Sao ngươi lại nghĩ bổn vương đang nói đùa?”

Tất nhiên là không phải nói đùa, nhưng nếu đương sự đã không muốn đáp lại thì có nói nữa cũng chỉ là trò cười.

Thái độ của Tuần Hướng khá cứng rắn, nhất thời hai người không còn gì để nói.


Mà Ngô Khiết Tào ở ngoài cửa đang “ngoan ngoãn quét rác” cũng không ngu ngốc đến mức chủ động chạy vào phòng nói chuyện phiếm.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí vô cùng trầm mặc, chỉ còn lại tiếng chổi rễ ma sát với mặt sân nghe thật chói tai. ‘Soàn soạt, soàn soạt’, càng nghe càng thấy phiền lòng.

Đột nhiên, cửa chính đình viện truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập ầm ĩ, âm thanh phát ra đủ để dọa đống chim chóc trú tại đây đập cánh bay lên tán loạn.

Chuyện Khuất Tư ở trong này cũng chẳng phải là bí mật không ai biết, thứ có thể khiến cho một kẻ bất chấp nguy hiểm để mạo phạm thánh giá chỉ có một......

Quả nhiên, cửa vừa mở ra, một binh lính tay cầm phong thư lập tức chạy vọt vào, tiến thẳng đến đại sảnh.

Ngô Khiết Tào có thể khẳng định mình không hề nhìn nhầm -- đó là một phong thư – là thư hỏa tốc được niêm yết!

Thư báo nguy từ biên quan!

“Báo --!” Binh lính mang theo bụi bặm đường dài, vẻ mặt mệt mỏi quỳ sụp xuống trước mặt Khuất Tư và Tuần Hướng, không đợi vững vàng thân thể, hắn đã lắc trái lắc phải dâng bức thư lên trước trán: “Mộ quốc xâm phạm biên cương, Vương tướng quân đặc biệt phái tiểu nhân chạy về cấp báo, chờ Đại vương phê duyệt!”

Khuất Tư đứng thẳng dậy, không nói một lời, nhanh chóng cầm lấy thư hoả tốc. Tuy động tác vẫn duy trì sự tao nhã, hợp lễ nghi nhưng lúc này đã biểu hiện ra một chút gấp gáp.

Hắn mở phong thư ra trước mặt Tuần Hướng, xem sơ qua một lượt sau đó ngẩng đầu nói: “Hôm nay đến đây đi, ngày mai ta lại đến.”

Nói xong, hắn cầm lá thư nhét vào trong thắt lưng bên sườn, cũng chẳng mong Tuần Hướng thực hiện quy củ chào hỏi gì, Khuất Tư phất tay áo rời đi.

Cho dù có vội vàng rời khỏi nơi này, lúc đi ngang qua Ngô Khiết Tào, Khuất Tư vẫn khẽ nhíu mày.

Nhưng hắn lại nhanh chóng nhìn về phía trước, không nói gì mà đi thẳng, làm như không thấy một cung nữ quét rác “bình thường” đang đứng đó.

Ngô Khiết Tào cũng chỉ chờ Khuất Tư đi ra khỏi Quốc sư điện, nàng lập tức phi bay cái chổi, xách váy chạy nhanh vào nội thất. Thật khó có thể tin một công chúa được rèn giũa sự tao nhã từ bé lại có thể làm ra một loạt những động tác này.

Bên trong nội thất, bao thư hỏa tốc bị vứt ở trên mặt đất, không còn thư.

Ngô Khiết Tào liếc qua một cái, rồi bước tới ngồi xuống chiếc ghế Khuất Tư vừa ngồi. “Có phải là Khuất Tư lại muốn tấn công quốc gia khác hay không? Là quốc gia nào thế?”

Tuần Hướng lạnh nhạt nhìn nàng, hiển nhiên đã sớm biết Ngô Khiết Tào sẽ hỏi như vậy.

Hắn trả lời: “Có lẽ thế.”


“Đừng trả lời nước đôi có được không? Ta chỉ muốn biết về việc này thôi.” Ngô Khiết Tào lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt bất giác chảy xuống.

Có lẽ là nhận thấy xúc cảm mất tự nhiên ở trên gò má, nàng nâng tay lên, thời điểm đầu ngón tay chạm phải chất lỏng trong suốt có chút lành lạnh, nàng chợt bật cười.

Mang theo nụ cười tràn ngập chua xót, Ngô Khiết Tào nhìn thẳng Tuần Hướng: “Ngươi biết không, từ lúc ngươi còn ở Yên quốc, ta đã chán ghét ngươi. Bất luận gặp phải chuyện gì, vẻ mặt của ngươi cũng không bao giờ thay đổi. Kể cả ngày đó...... khi phụ vương tứ hôn cho ngươi và ta, ngươi cũng chỉ trưng ra dáng vẻ lạnh nhạt, không vui cũng chẳng buồn. Hay cho một kẻ ‘bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi’(*).”

(*) Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi – Không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn: Câu này đại ý là luôn giữ tâm tính lạnh nhạt, bình tĩnh; không vì sự tốt xấu, được mất của những ngoại vật bên ngoài mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân.

Tuần Hướng tận mắt chứng kiến sự thay đổi cảm xúc của Ngô Khiết Tào từ lúc nàng trợn mắt tức giận cho đến khi bi thương, lệ rơi đầy mặt hiện giờ, hắn khẽ nhúc nhích môi: “Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng vây cánh của ngươi chưa chắc chắn, muốn báo thù chẳng khác nào là thiêu thân lao đầu vào lửa.”

“Vậy ta đây nên quên mối hận mất nước hay sao?”

Tuần Hướng nhìn Ngô Khiết Tào đã không còn giống như trong quá khứ, thậm chí giờ phút này, gương mặt của nàng đã có chút vặn vẹo, hắn liền nhắm hai mắt lại.

Tuy mắt không thấy nhưng tiếng nói của Ngô Khiết Tào vẫn văng vẳng bên tai, lòng của Tuần Hướng cũng không thể được yên tĩnh.

“Tuần Hướng, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào bây giờ?” Khó có khi Tuần Hướng lại trốn tránh giống như một con đà điểu như thế này, đột nhiên Ngô Khiết Tào lại cảm thấy thật thoải mái. Nàng cong khóe môi, tiếng nói vẫn không thay đổi: “Chuyện tứ hôn kia là chính ta chủ động cầu xin với phụ vương ...... Tuần Hướng, ngươi hiểu được ý của ta không?”

Hiểu được. Sao có thể không hiểu được cơ chứ?

Trước kia, chỉ cần một câu nói “Đêm nay ánh trăng thật đẹp” là đã có thể biểu đạt được tình cảm vừa hàm súc vừa tinh tế cho đối phương biết.

Lúc này, tuy rằng vị công chúa Yên quốc thất thế không nói ra những lời gì quá hoa mỹ, nhưng dù cách làm có khác nhau thì kết quả đạt được vẫn giống nhau đến kỳ diệu -- hàm súc lại tinh tế.

Tuần Hướng bỗng dưng mở to mắt, chăm chú nhìn người trước mặt: “Công chúa...... đừng nói giỡn.”

“Ha ha...... Ngươi còn gọi ta là công chúa, đây là đang châm chọc một nô tì mất nước như ta sao?”

“......”

“Ngươi còn do dự cái gì? Vì sao lại không muốn giúp ta một tay? Ta biết ngươi và hắn không tồn tại thứ quan hệ gọi là quân thần. Chẳng lẽ......”


Dường như biết Ngô Khiết Tào sắp nói ra những lời khó nghe gì, Tuần Hướng lập tức đứng bật dậy, hắn không nói gì nhưng thái độ biểu hiện vô cùng rõ ràng. Tuần Hướng hắn đã bắt đầu cảm thấy không vui rồi.

“Được, ta không nói nữa.” Thấy thế, Ngô Khiết Tào vội vàng trấn an: “Nếu ngươi không thích nghe thì ta không nói nữa là được.”

Nàng nhẹ nhàng chuyển động, tư thái thướt tha đáng kinh ngạc, vô cùng tự nhiên, đặc biệt tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần kia.

Từ từ đi đến trước mặt Tuần Hướng, Ngô Khiết Tào kiễng chân, đưa chiếc “mặt nạ” có dung mạo khuynh thành lại gần gương mặt “không nhiễm khói lửa nhân gian” của Đại quốc sư, ánh mắt lã chã chực khóc: “Tuần Hướng, đừng cự tuyệt ta...... Ta chỉ có ngươi, chỉ còn mình ngươi mà thôi...... Phụ vương không còn, mẫu hậu không còn, vương huynh không còn, nhũ mẫu cũng không...... Chẳng còn ai cả, chỉ còn ngươi.”

“Đừng cự tuyệt ta nữa, có được không?” Ngô Khiết Tào chớp chớp mắt, mang theo hi vọng hèn mọn, nàng chậm rãi lặp lại: “Ngươi biết rõ tâm ý của ta mà, đừng cự tuyệt.”

“Giúp ta.” Nàng nói.

“Van cầu ngươi.” Nàng cầu khẩn.

“Chờ ta báo thù xong, ta sẽ thu tay, tuyệt đối không làm hại dân chúng Sở quốc.” Nàng hứa hẹn.

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng đi đến một chốn đào nguyên xa xôi. Ngươi ra ngoài kiếm tiền, còn ta quản việc nhà. Ngươi xem......” Ngô Khiết Tào mở rộng lòng bàn tay, làn da vốn trắng nõn nay đã xuất hiện những nốt chai màu vàng nhàn nhạt: “Ta đã làm rất nhiều việc nhà rồi, ta nhất định có thể trở thanh một thê tử tốt.”

“Chúng ta còn có thể sinh thật nhiều đứa nhỏ, ngươi muốn sinh bao nhiêu ta sẽ sinh từng ấy. Ngày sau con cháu sẽ kín cả sảnh đường...... Ngươi xem, như vậy rất tốt đúng hay không?”

Gió thu ngoài cửa sổ chợt nổi lên, thổi đống lá khô bay tán loạn trên mặt đất. Đó là đống lá mà mới vừa rồi Ngô Khiết Tào vất vả lắm mới quét gọn vào được.

Nhưng nàng không hề để ý. Phải nói lúc này toàn bộ lực chú ý của nàng không nằm trên đống lá ngoài sân đó.

Tuần Hướng thu hồi tầm mắt, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, mặc cho Ngô Khiết Tào cầu xin như thế nào cũng không biểu hiện ra một chút cảm xúc, thậm chí ngay cả thân thể cũng vững chãi đứng thẳng, không hề lay động.

Biểu hiện của hắn làm cho Ngô Khiết Tào có chút tuyệt vọng, chân tay dần trở nên vô lực, tê liệt ngã xuống: “Rõ ràng ngươi cũng thích ta mà...... Ngươi phụ tá Khuất Tư chỉ là muốn phụ tá ra một vị quân vương mà thôi ...... Rõ ràng ngươi khinh thường làm bạn với hắn ......”

Tuần Hướng đột nhiên mở miệng, không hề cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi đã biết rõ thái độ của ta đối với hắn, vì sao lại liên tục dò xét ta nhiều lần?”

Ngô Khiết Tào có cảm giác giống như mặt nạ đang bị xé bỏ, một tiểu công chúa đã quen được bảo hộ cũng chỉ có thể hành động được đến mức này.

Hắn còn nói: “E rằng những lời ngươi nói ngươi thích ta cũng chỉ là giả.”

“Không, đó là sự thật.” Ngô Khiết Tào vội vàng lên tiếng: “Là thật, hãy tin ta một lần. Tuần Hướng...... Hướng Tuần...... Hướng Tuần!”

Ngô Khiết Tào gọi hắn, yếu ớt mềm mại. Dáng vẻ hiện giờ của nàng rất giống khi đó, khi Yên quốc còn chưa bị diệt vong, quan hệ của hai người chưa đến giai đoạn xấu hổ. Hắn còn nhớ......

Một tiểu công chúa vô ưu vô lo......

Tuần Hướng hít sâu một hơi, khẽ nghiêng người vươn tay ra, tay áo dài trắng như tuyết rủ xuống.


Hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, giọng nói dịu dàng chưa từng có từ trước đến nay: “Đứng lên đi.”

“Ngươi đồng ý giúp ta sao?”

“Người xưa nói thật không sai, hồng nhan chỉ có thể là họa thủy.”

“Ngươi có nguyện chấp nhận ở bên họa thủy này không?”

Tuần Hướng không trả lời, Ngô Khiết Tào cũng không cưỡng cầu, chỉ thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, sau đó cầm lấy tay hắn mượn lực đứng dậy.

Ngô Khiết Tào lại gọi một tiếng: “Hướng Tuần?”

“Ừ.”

“Ta sớm biết ngươi vẫn luôn muốn giúp ta .”

Tuần Hướng đột nhiên lại trở nên trầm mặc.

Hắn không phải kẻ ngốc. Nếu là công chúa Ngô Khiết Tào của Yên Quốc trước kia mà nói ra những lời “cảm động lòng người”,“biểu lộ chân tình” này thì hắn sẽ tin, nhưng nếu là Ngô Khiết Tào hiện giờ ... .........

“...... Ừm.” Đây rõ ràng là tiếng thở dài .

Thế này cũng tạm được coi như là đồng ý đi, Ngô Khiết Tào che giấu cảm xúc trong lòng, quay đầu nhìn một sân toàn lá rụng ở bên ngoài.

Lá cây nơi này chỉ sợ quét một lát sẽ không thể hết được.

Nhưng chắc chắn sẽ có lúc quét xong.

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Thổ lộ tỏ tình kỳ thực có thể được coi là một môn nghệ thuật.

Mà kiểu tỏ tình úp úp mở mở lại có hiệu quả rất lớn. Giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm dưới ánh trăng, cứ sáng rồi mất, sáng rồi mất, làm người ta đoán không ra, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ đó là cái gì.

Trong rất nhiều thời điểm, hiệu quả của việc hàm ý còn tốt hơn so với dùng mê dược, khiến cho người ta cam tâm tình nguyện nhảy vào mà không bao giờ muốn thoát ra.

Có đôi khi lại do chính bản thân đối phương tự huyễn hoặc chính mình.

Nhưng như thế thì sao? Đã tự nguyện nhảy vào bẫy...... tôi nói là tự nguyện đấy nhé, như vậy ......

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận