Mặc Nguyên nhìn Bạch Thần an tĩnh nằm ngủ trên giường mây, trong mắt cảm xúc phức tạp.
"Bảo bối nhi, chờ ta thêm một chút nữa thôi."
Chờ toàn bộ thần hồn của y trở về bản thể, thần lực khôi phục, bảo bối nhi của y sẽ không cần vất vả xuyên qua từng thế giới để làm nhiệm vụ như thế này nữa.
Mặc Nguyên chậm rãi hôn nhẹ lên môi Bạch Thần, đã đến giờ.
Mặc Nguyên tha thiết ngắm nhìn gương mặt làm y yêu đến tận xương, thân thể tu luyện vỡ thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, cuối cùng biến mất.
【 Không tốt! 】
Hệ thống hóa thành tia sáng bao bọc tiểu chủ nhân nhà mình tiến vào thế giới tiếp theo, đột nhiên, một tiểu thế giới cách đó không xa đang kịch liệt bành trướng, ánh lửa từ trong tràn ra mãnh liệt, năng lượng nguy hiểm xuyên qua kết giới lan rộng khắp nơi...!Đây là sắp nổ mạnh?!!
Hệ thống kinh hãi, thế giới nổ mạnh không phải chuyện nhỏ, cho dù là một tiểu thế giới, năng lượng bị phóng xuất khi nổ có sức công phá gấp trăm lần, với lực lượng hiện tại của nó không thể chịu đựng được.
【 Phải nhanh tiến vào thế giới mới mới được.
】
Hệ thống tự nhủ bản thân, bên ngoài mỗi thế giới đều có vòng bảo hộ, hơn nữa lần này nó cần tiến vào một thế giới trung cấp, kết giới ở đây có thể ngăn cản năng lượng từ cú nổ kia.
Nó dùng chút sức lực còn sót lại, cố gắng mang tiểu chủ nhân tiến vào thế giới nhiệm vụ trước khi vụ nổ xảy ra.
Nhưng mặc kệ hệ thống liều mạng thế nào, vẫn đã chậm một bước, ngay lúc nó chỉ còn cách cửa vào một cú nhảy, một tiếng "Phanh" toạc vỡ.
Những chùm pháo hoa nở rộ rực rỡ giữa tinh cầu Hải Dương chứa sát thương kinh người.
Hệ thống tránh không kịp, chỉ có thể bảo vệ chặt chẽ ý thức của tiểu chủ nhân nhà mình, mặt khác tiếp tục chống đỡ xâm nhập vào thế giới mới.
Giờ khắc này, trong đầu nó tồn tại một ý niệm duy nhất, tuyệt đối không để tiểu chủ nhân chịu tổn thương một lần nữa.
Một đạo ánh sáng cắt ngang chân trời, rơi vào một thành phố.
Nói đến thành phố, người ta nghĩ ngay đến những toà nhà cao tầng, tiếng người ồn ào, còi xe inh ỏi, bán buôn tấp nập, sinh cơ bừng bừng.
Nhưng hiện tại, trung tâm thành phố - nơi vốn phải náo nhiệt, tràn đầy nhân khí lại cực kỳ im ắng.
Không chỉ vậy, vài căn nhà tráng lệ bị tàn phá không chịu nổi, đường phố thì càng kinh tâm động phách, giống như bị phần tử phản động tập kích, cửa kính vỡ nát, tro bụi che kín những bức tường.
Ngay cả bầu không khí cũng là một màu xám xịt, lộ ra một cổ hơi thở bất tường* khiến người ta rùng mình, sởn gai ốc.
(*) Điềm gở, điềm xấu.
Vô số xe tư gia nằm hỗn độn chất thành đống, một vài chiếc còn nguyên vẹn, còn lại đa số đều bị va chạm trầy xước, thân xe bị bụi đen bao phủ.
Nhìn kỹ thì thấy trên xe còn có mấy dấu vết màu đỏ sẫm.
Trên mặt đất càng có nhiều dấu vết như thế, kích thước không đồng nhất, có nhạt có đậm nhưng vẫn có thể thấy được tất cả đều hình thành từ một loại "nguyên liệu".
Thậm chí rất nhiều tứ chi rơi đầy đường, chưa mục rữa đến xương cốt thì cũng hư thối không thôi.
Ở trong xe cũng có người chết đã lâu, mùi thịt thối kinh tởm bốc lên nồng nặc.
"Xì." "Xì."
Âm thanh truyền đến, phía xa có bóng người đi qua, mở to mắt ra thì giật mình, những thứ đó là "người" mà lại không phải người.
Làn da tái nhợt, tròng mắt hằn tơ máu đỏ ngầu, huyết nhục treo trên miệng hoặc mắc vào răng, quần áo rách nát, trên người vài chỗ đã bị phân hủy.
Không thiếu một cánh tay thì thiếu một cẳng chân, ngũ quan trên mặt không đầy đủ, đôi mắt nằm hẳn bên ngoài hốc mắt, còn không là mất luôn.
Không có mũi, đầu lòng lẻo lắc lư trên cần cổ bị chém đứt một nửa.
Bộ dạng của chúng không giống nhau nhưng động tác rất đồng bộ, toàn thân cứng đờ, tốc độ thong thả, du đãng trên đường không có mục tiêu.
Bất kể khác biệt hay tương đồng, bọn chúng đều khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi đến từng lỗ chân lông.
Thành phố này đã không còn ai thực sự sống, toàn bộ lũ này đều là hoạt tử nhân, là quái vật ăn thịt người.
Nhân loại thống nhất xưng là – Tang thi..