"Anh Giản, mau lên xe."
Tiểu Chu một tay giơ dù, một tay cầm chiếc khác chưa bung và khăn tắm cỡ lớn gấp gáp chạy ra.
Cậu nhóc nghiêng dù che mưa cho Giản Lê, tay thoăn thoắt quấn khăn quanh người anh.
Giản Lê ôm Bạch Thần, tay đặt dưới mông cậu, né khỏi động tác của Tiểu Chu, lấy khăn tắm từ tay cậu chàng, nhanh chóng bao kín người trong lòng sau đó nhận dù Tiểu Chu đem theo, sải bước dài quay lại xe bảo mẫu.
"Giản...!!!"
Lưu Phương ngồi trong xe, thấy Giản Lê trở về, vừa muốn hỏi anh xảy ra chuyện gì thì thấy Giản Lê đang bế một cô gái tóc dài.
Lưu Phương sửng sốt.
Giản Lê sợ Bạch Thần cảm lạnh, vội vàng nói mấy câu với Lưu Phương rồi đi thẳng tới hàng ghế sau.
"Tôi ôm em ấy vô phòng thay quần áo."
Phía sau xe bảo mẫu được dùng làm chỗ thay đồ, Giản Lê ôm Bạch Thần qua đấy.
Anh kéo khép hai mảnh rèm vải, chặn ánh mắt sững sờ của Lưu Phương.
Tiểu Chu theo sau Giản Lê lên xe, cậu loay hoay buộc dù, cửa xe mới đóng sập đã bị Lưu Phương kéo sang tra khảo.
"Sao lại thế này? Sao Giản Lê tự nhiên đưa một cô gái về vậy?"
Lưu Phương nhỏ giọng hỏi, y cực kì kinh ngạc và tò mò.
Giản Lê từ khi xuất đạo* tới nay giống như một vật cách tai tiếng, không phải không có nghệ sĩ nữ muốn dựa hơi Giản Lê để lăng xê, nhưng đều bị Giản Lê không hề lưu tình vả mặt đuổi đi.
(*) Debut
Dần dà chẳng ai dám nổi tiếng bằng con đường tạo scandal cùng anh nữa.
Chung quy dù ham muốn được hấp thụ ánh sáng đến mấy nhưng vẫn phải giữ chút mặt mũi.
Lưu Phương làm người đại diện của anh đã ngần ấy thời gian, có bao nhiêu người khác phái xuất hiện bên cạnh Giản Lê y nắm rõ mồn một, cơ mà Giản Lê không gần gũi bất cứ người nào.
Những năm gần đây, Lưu Phương rất an tâm vấn đề fan Giản Lê vì anh yêu đương mà thoát hội, thậm chí y còn hơi lo lắng nếu tương lai Giản Lê cứ tiếp tục thế này sẽ làm hoà thượng cả đời.
Cho nên đây là lần đầu tiên y chứng kiến Giản Lê thân mật với một cô nàng tới độ ấy, tư thế bảo hộ kĩ càng tựa đang ôm một bảo bối giá trị liên thành*.
(*) Chỉ vật có giá trị rất lớn
Vẻ mặt Tiểu Chu ngây ngốc, mưa ngoài trời như thác đổ, Giản Lê vụt ra quá đỗi bất ngờ, đến khi cậu cầm đồ đuổi theo đã chẳng thấy người đâu, chỉ có thể mờ mịt nhìn được bóng dáng anh mơ hồ giữa màn mưa.
Lúc cậu cất bước chạy tới thì hình ảnh một cô gái ngồi trên cánh tay Giản Lê, được anh ôm vào lòng đập vô mắt.
Nói không hiếu kì là giả, nhưng làm trợ lý nhiều năm, cẩm nang chức nghiệp thuộc làu làu, cậu vẫn nhớ kỹ tình huống ấy nên ưu tiên làm gì.
Vậy nên Tiểu Chu cũng vô cùng thắc mắc chuyện Bạch Thần đột nhiên xuất hiện.
Lưu Phương thấy Tiểu Chu hỏi một không biết ba thì đành buông tha cậu nhóc, kêu cậu dùng khăn lông thấm nước mưa dính trên người.
Đôi mắt Lưu Phương sáng quắc nhìn chằm chằm rèm vải, dường như muốn xuyên thấu qua lớp ngăn cách để quan sát cảnh tượng bên trong.
Bỗng dưng y ý thức được có điều kì lạ, ban nãy hình như Giản Lê bảo rằng giúp đối phương thay quần áo...
Hai người vậy mà đã đến nỗi thẳng thắn thèm khát nhau lộ liễu thế ư?
Chẳng lẽ đối phương thật sự là người yêu bí mật không biết quen nhau tự bao giờ của Giản Lê?
Chứ lần đầu tiên gặp mặt sao có khả năng quấn quít tới mức đấy.
Thái độ khó hiểu của Giản Lê lúc trước phỏng chừng cũng vì cô gái ấy.
Đầu tiên là khi đi ngang qua trạm xe buýt, Giản Lê đột ngột nói tài xế dừng xe, hồi đầu y còn nghĩ xuất hiện đồ vật nào khiến anh để ý, bây giờ nghĩ kĩ hẳn là vô tình trông thấy tình nhân mới đúng.
Bởi vì hai người không gặp mặt được, dẫn đến khi hẹn đạo diễn bàn chuyện nhân vật anh thường xuyên thất thần.
Xong việc lại muốn vòng về con đường này, không màng mưa to tầm tã, cứ thế lao ra khỏi xe.
Lưu Phương cảm giác bản thân đã bắt được chân tướng.
Vấn đề là Giản Lê rốt cuộc giấu giếm y yêu đương bao lâu rồi.
Sau rèm vải.
Giản Lê ôm Bạch Thần ngồi trên đùi, anh lấy khăn tắm ướt đẫm xuống, vắt ở thành ghế, dùng chiếc khăn mới sạch sẽ trên giá phủ lên đầu cậu, lau khô tóc cho cậu.
Giản Lê xoa vài lần thì ngừng, tiếp đó tự nhiên đỡ vai cậu về phía anh, từ từ cởi chiếc váy liền áo ướt sũng, lộ ra thân thể trắng nõn mảnh mai.
Phong cảnh dưới làn váy hoàn toàn khác biệt với lớp hoá trang bên ngoài, đó là cơ thể nam nhân, Giản Lê hiển nhiên chẳng hay biết bí mật của cậu.
Phát hiện ra nhưng anh vẫn thản nhiên như không, cứ như anh đã sớm nhận ra giới tính thật của Bạch Thần.
Bạch Thần nhìn Giản Lê đang nghiêm túc cẩn thận bận rộn vì mình, những uất ức tích tụ tức khắc tan thành mây khói, cậu kiềm lòng không đặng cong cong khoé miệng.
Đôi mắt đen bóng tràn đầy ỷ lại, sền sệt yêu thích, chứa đựng tình yêu ngọt nị mà ngắm Giản Lê.
Bạch Thần theo động tác của anh, ngoan ngoãn buông cánh tay ghì gắt gao quanh cổ Giản Lê, tiện cho Giản Lê lột hết chiếc váy, váy vừa xuống khỏi chân, Bạch Thần nháy mắt ôm cổ anh lần nữa, cả người vùi trong ngực anh.
Giản Lê tác phong nhanh nhẹn, chốc lát sau Bạch Thần đã trống trơn, anh với thêm một chiếc khăn vuốt hết nước mưa trên người cậu.
Xong xuôi, Giản Lê trùm khăn khắp người cậu, bế Bạch Thần định để cậu ngồi vào ghế đơn.
Bạch Thần hoảng hốt, hai cánh tay theo bản năng siết chặt hơn.
Giản Lê nhìn cặp mắt trong suốt phản chiếu duy nhất dáng vẻ của chính mình, hiểu ý Bạch Thần ngay, anh hạ đầu, nhẹ nhàng chạm cánh môi ấm áp lên vầng trán còn vương hơi lạnh của cậu.
"Bảo bối, đừng căng thẳng, anh đi tìm quần áo cho em mặc."
Bạch Thần cúi người, rúc đầu cọ cọ vào ngực Giản Lê, bấy giờ mới chịu xuống khỏi người anh.
Cậu vẫn chịu ảnh hưởng.
Khi trước không tìm được Giản Lê khiến cậu khủng hoảng, bất an, ấm ức, hiện tại người đang ở trước mặt, cậu sẽ đặc biệt muốn dính lấy Giản Lê.
Bạch Thần chăm chăm nhìn Giản Lê đi tới đi lui, không nỡ dời đi xíu nào.
Giản Lê sợ Bạch Thần lạnh, anh lật cả đống đồ trong căn phòng nho nhỏ, tìm được một chiếc áo sơ mi và quần.
Giản Lê đánh giá cái quần, nhíu mày không vừa ý, anh tiếp tục chui đầu trong mấy cái hộp, rốt cuộc cũng thấy bọc quần lót chưa tháo mác.
Tất cả quần áo đều là số đo của Giản Lê, quá khổ so với thân hình nhỏ gầy của Bạch Thần, nhưng trời mưa rào chưa ngớt, sấm chớp đùng đùng, không tiện ghé cửa hàng mua quần áo, hơn hết là Giản Lê sợ Bạch Thần cảm lạnh, để cậu mặc tạm chắp vá trước thôi.
Giản Lê cũng thay quần áo ướt ra, kế tiếp lại chăm sóc Bạch Thần, kiên nhẫn tròng quần áo cho cậu, tỉ mỉ cuốn tay áo dài và ống quần chạm đất lên một đoạn.
Đeo cả thắt lưng giúp Bạch Thần, cố định quần ở eo, tránh trường hợp không đúng size mà tuột mất.
Dù vậy, dáng người Bạch Thần quá nhỏ, trông cậu y chang đứa con nít trộm mặc đồ cha mẹ, rộng thùng thình, dễ thương không chịu nổi.
Giản Lê cầm khăn tắm, chu đáo lau khô tóc cho Bạch Thần.
Bạch Thần cựa quậy, nhấc chân sang bên cạnh, từ ngồi nghiêng chuyển thành ngồi đối diện với anh.
Cặp chân vừa thon vừa dài, ngón chân oánh bạch (?) để trần hơi gập lại, đưa ra sau vòng lấy eo Giản Lê, hai tay vẫn ôm cổ anh.
"Em tên Lạc Khả, anh tên gì?"
Bạch Thần vui vẻ nháy đôi mắt, cậu hoàn toàn xa lạ với thân phận của người yêu ở thế giới này.
Cậu muốn hiểu hết tất cả về anh.
Giản Lê ân cần bóp nước trên mái tóc đen dài của Bạch Thần, nghe vậy, cúi đầu tặng cậu một nụ hôn.
"Giản Lê."
"Giản Lê."
Bạch Thần lặp lại một lần, rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng thốt ra từ miệng Bạch Thần làm Giản Lê cảm thấy tên của anh sao mà thuận tai quá.
Bạch Thần hào hứng nhẩm tên anh thêm vài lần, sau đó bĩu môi, đôi môi hồng hào mềm nộn mạnh mẽ dán vào miệng Giản Lê, phát ra tiếng bẹp thanh thuý*.
(*) Trong trẻo và vang xa
Cậu hạnh phúc cười, cười rất chi ngọt ngào.
"Về sau anh chính là người của em."
Chẳng phải trưng cầu ý kiến, Bạch Thần trực tiếp đánh dấu chủ quyền bằng cách bá đạo gán câu nói lên người Giản Lê.
Có lẽ bị nụ cười ngâm đường của Bạch Thần tác động hoặc có lẽ Bạch Thần bày tỏ đúng khát vọng thầm kín của Giản Lê, gương mặt ít khi biểu lộ cảm xúc chậm rãi hiện ra sự thoả mãn, đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn bất kì ai sủng nịch dừng hồi lâu trên người Bạch Thần.
"Ừm, của em."
Nghe lời khẳng định của Giản Lê, Bạch Thần phấn khích hôn anh chụt chụt rồi cuộn vào lòng anh.
Được A Lê ôm ấp thật thoải mái.
Lưu Phương ngồi phía ngoài sắc mặt quái dị.
Không gian xe bảo mẫu tuy lớn nhưng cũng chỉ thế thôi, Bạch Thần cùng Giản Lê nói chuyện chẳng cố tình hạ giọng, cuộc hội thoại lọt vô tai y không xót chữ nào.
Hoá ra hai người lần đầu quen biết hả!!!
Nhất kiến chung tình xong xác nhận quan hệ thì thôi, còn tính đến cả chuyện tương lai luôn rồi là sao!!
Lưu Phương bị tên lửa Bạch Giản làm cho sợ ngây người.
"Roẹt."
Rèm vải mở ra, Bạch Thần gắn keo 502 được Giản Lê bế cùng ngồi xuống một chỗ, tư thái* thân mật tựa trẻ song sinh.
(*) Dáng vẻ và thái độ
Lưu Phương và Tiểu Chu xem mà lòng thầm tặc lưỡi, muốn mở lời hỏi nhưng cứ cảm giác họ tốt nhất nên an tĩnh, hai người nhịn tới khó chịu, lại chẳng dám lộ liễu nhìn, chỉ có thể trộm xem, tim phổi ngứa ngáy.
Bốn bề im phăng phắc.
Bạch Thần nằm trong lòng Giản Lê, hơi thở quen thuộc vây lấy cậu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mưa vẫn hoài rộn ràng, xe đi dưới làn mưa, tốc độ từ tốn chạy đến một căn biệt thự, cuối cùng dừng tại bãi đậu xe ngầm.
Giản Lê ôm Bạch Thần đang mơ đẹp, tay chân nhẹ nhàng bước xuống.
Lưu Phương, Tiểu Chu cùng tài xế, yên lặng cầm đồ đi theo sau Giản Lê.
Mưa quá to, ai về nhà cũng vất vả, tự giác kiếm chỗ ngủ qua đêm.
Kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ, Tiểu Chu như một thói quen vào bếp, mỗi lần cậu ở lại nhà Giản Lê, cả căn bếp đều thuộc sở hữu của cậu.
Giản Lê để Bạch Thần nằm trên giường trong phòng riêng của mình ở lầu ba.
Lo lắng Bạch Thần mắc mưa cảm mạo, Giản Lê tận tâm lau toàn thân Bạch Thân bằng khăn lông ấm, thay pyjama cho cậu ngủ thoải mái hơn.
Giấc này của Bạch Thần không kéo dài lâu, Tiểu Chu dọn cơm vừa xong thì Bạch Thần cũng tỉnh.
Thời điểm ăn cơm chiều, Tiểu Chu rảnh rỗi kiểm tra Weibo hóng dưa mới hôm nay, cậu chàng vừa ăn vừa cảm thán mãi.
"Ấy? Cái diễn viên quần chúng ném văng Khương Manh trông quen mắt nhỉ?"
Tiểu Chu ngừng ngay tại bức hình đó, rồi như bị giật điện đưa mắt về Bạch Thần đang cùng Giản Lê ăn cơm cũng phải ngược ba người độc thân bọn họ.
"Giống Khả Khả thứ hai quá nhể...?".