Tiểu Tang Thi Nuôi Trong Nhà Lão Đại


Tiểu đội của bọn họ có không gian, có thực lực, của cải vật chất cũng không quá tệ, chỉ duy nhất xăng là không có được bao nhiêu.

Không bao lâu sau khi mạt thế tới, tất cả mọi người đều rơi vào khủng hoảng, các trạm xăng dầu bị vét sạch, Mặc Ngôn tất nhiên cũng thu được kha khá, nhưng một lượng ấy không chịu nổi sự tiêu xài bừa bãi của bọn họ.

Lúc trước bất kể nóng lạnh họ đều mở điều hòa, hưởng thụ đến sung sướng, sau này xăng càng ít, người có thể tìm được xăng đếm trên đầu ngón tay, bấy giờ cả đám mới chắt chiu tiết kiệm.

Ra khỏi căn cứ hơn một tháng, khắp nơi tan hoang không một bóng người, muốn dùng vật tư đổi lấy xăng là bất khả thi.

Bởi vậy thời tiết khắc nghiệt đến mấy cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Ai, quá đã!"
Trương Lập Tân ngồi trong xe bật điều hòa sướng run người.

Chiếc xe rất lớn, nhét sáu người thêm một tang thi cũng chưa đến nỗi chật chội.

Trương Lập Tân ngồi ở đầu, có chút ghen ghét nhìn một người một tang thi đang ngồi bên cạnh.

Khi mới nhìn thấy xăng, không ai nghĩ sẽ lấy xăng để ngồi điều hòa, kết quả tiểu tang thi chỉ vào thùng xăng rồi chỉ vào xe, gầm nhẹ một tiếng ôm lấy Mặc Ngôn quăng vào bên trong.

Quả là chọc mù mắt chó, trời nóng đến như vậy mà tẩu tử còn chạy đi tìm xăng làm người ta thật cảm động, tưởng như nào, cuối cùng chỉ là để Mặc Ngôn mát mẻ hơn thôi.

Đã yêu đương tới mức độ này rồi cơ đấy!
Trương Lập Tân ôm ngực đau lòng, ghen tuông tới nỗi muốn đá đít tiểu tang thi đi chỗ khác.

Nếu có cơ hội, có lẽ hắn cũng nên tìm cho mình một cái tang thi tức phụ.

Tang thi hình như không hoàn toàn đáng sợ đến thế.

Trương Lập Tân nhìn tiểu tang thi bị lão đại nửa ôm vào lòng, thầm nghĩ: Nhìn lâu thì thấy tẩu tử lớn lên khá xinh đẹp đó chứ.

Mặc Ngôn cùng bảo bối của anh không biết suy nghĩ của Trương Lập Tân, Mặc Ngôn cầm tay tiểu tang thi lên thưởng thức, một bên khinh thanh tế ngữ* nói chuyện với tiểu tang thi.

*Khinh thanh: giọng điệu nhẹ nhàng, tế ngữ: (?)
Toàn bộ quá trình đều là một mình Mặc Ngôn nói, kể chuyện ngày xưa của anh, hay mấy chuyện cũ lặt vặt.

Mặc Ngôn nghĩ, để tiểu tang thi nghe được nhiều từ vựng thì về sau tiểu tang thi học nói chuyện cũng dễ dàng hơn, anh liền giảng đạo lý cho bạn nhỏ nhà mình.

Tiểu tang thi một mực im lặng nằm nghe trong lòng Mặc Ngôn.

Trên xe an tĩnh, chỉ có thanh âm lải nhải của Mặc Ngôn.

Mấy ngày nay, Trương Lập Tân và mấy người kia cũng đã quen cách thức giao lưu kì lạ của anh với tiểu tang thi.

Ban đầu còn khá lạ lẫm, lâu rồi lại thấy có chút đau lòng lão đại.

Người ở bên tang thi giống như tình yêu giữa người và yêu, rốt cuộc đều là kết thúc không có hậu.

Trừ cái này ra, mọi người cũng thêm thân cận với tiểu tang thi.

Ngày thường ngẫu nhiên cũng trò chuyện một ai câu, đi bêu rếu chuyện khi Mặc Ngôn còn bé, há mồm ngậm miệng gì cũng treo hai từ "tẩu tử" trên đó.

Cho dù không được đáp lại, song bọn họ cũng tự vui vẻ, trong đó phải kể đến Trương Lập Tân.

Có xăng, bọn họ không lãng phí thời gian ngốc một chỗ nữa, tiểu tang thi trở thành hoa tiêu cho cả đội, vừa lái xe vừa không cần dò phương hướng, còn có điều hòa, cuộc sống trước mắt thật sung sướng.

Tiểu tang thi có thể tìm được một thùng xăng, chỗ đó chắc chắn có thêm xăng, mấy người không thể nào thấy mỡ dâng lên tận miệng mà không ăn.

Đó là một bến tàu, từ xa nhìn lại, tang thi rậm rạp, vừa nhìn đã thấy kinh hãi đến từng lỗ chân lông, không ai dám bén mảng tới.

"Khó trách tẩu tử có thể tìm được xăng ở đây, tang thi cả một rừng, chỉ có người hỏng não không muốn sống nữa mới mò vô bầy xác sống vô này."
Chung Đạo Quý quay đầu nhìn Mặc Ngôn.
"Lão đại, chúng ta đi vào như thế nào, cũng không thể để tẩu tử khiêng từng thùng một lên xe cho chúng ta."
Điều này chắc chắn không cần nghĩ, Mặc Ngôn khẳng định không để cậu làm giúp việc cho bọn anh.

Tiểu tang thi tuy rằng cấp bậc dị năng cao, nhưng nơi này tang thi quá đông, cho dù có là tang thi vương lợi hại nhất cũng không thể đảm bảo khống chế được tất cả.

Nhìn liền biết, đàn tang thi đã lâu không người được mùi người sống, đoàn người bọn họ không có gì mà tiến vào, chẳng khác nào thỏ tự chui đầu vào miệng sói đói.

"Rống."
Tiểu tang thi lôi kéo Mặc Ngôn, hiên ngang rẽ đàn tang thi mà đi.

Vài con tang thi ở gần ngửi được mùi con người sấn tới thì bị tiểu tang thi rống một tiếng chạy đi mất.

"Bảo bối, từ từ."
Mặc Ngôn đem tiểu tang thi ôm lấy, đồng thời quay đầu nói với Hoàng Khiếu.

"Cậu cùng tôi đi, những người khác ở lại chờ."
Mấy người Thẩm Thiên tỏ vẻ có chút lo lắng.

"Yên tâm, tẩu tử các cậu rất lợi hại, một đám tang thi đó đều là tiểu đệ của em ấy."
Mặc Ngôn trấn an nói, trong giọng nói lộ rõ sự đắc ý, cố tình khoe khoang.

Đây là người yêu tôi đấy, các cậu muốn cũng chẳng có được.

Cả bọn không nói gì.

Mặc Ngôn không phóng đại, tiểu tang thi kéo anh đi vào như không bởi vì cậu đã đảm bảo chắc chắn sự an toàn của Mặc Ngôn.

Với Mặc Ngôn mà nói, tiểu tang thi chính là bảo bối của anh.

Có tiểu tang thi dẫn đường, dọc theo lối đi cũng không có mấy tang thi dám lại gần, nếu có thì cũng bị tiểu tang thi dọa sợ.

Khoảng nửa giờ sau, hai người một tang thi thấy được trạm xăng, không chỉ thế, bến tàu bên cạnh chồng chất rất nhiều thùng hàng chưa kịp xử lý.

"Lão đại, chúng ta giàu rồi!"
Hoàng Khiếu nhìn một đống container, đôi mắt tỏa sáng lấp láp, càng thêm sùng bái tiểu tang thi.

Chỉ là mắt sáng rực lên một hồi lại ảm đạm, hắn cúi đầu lí nhí.

"Tiếc là không gian của em không đủ lớn, chỉ có thể đựng vài thứ thiết yếu."
Mặc Ngôn vỗ vỗ đầu hắn.

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, xăng quan trọng, vật tư khác sau này còn cơ hội thì quay lại lấy, chúng nó cũng không mọc chân chạy xuống biển đâu."
Hoàng Khiếu nghĩ lại cũng đúng, huống chi họ còn có tẩu tử siêu cấp lợi hại.

Hắn vén tay áo, bắt đầu nỗ lực đem du vại* và xăng bỏ vào không gian bất chấp thùng to thùng nhỏ, cứ bỏ vô trước rồi nói sau.

*Em chịu từ này
Mặc Ngôn thì đi qua chỗ container, xem xét đồ vật bên trong rồi quăng mấy món đồ nhìn vừa mắt vào không gian của mình.

Hoàng Khiếu đang hưng phấn, không phát hiện hành động của lão đại.

"Rống."
Đột nhiên một thanh âm điếc tai truyền đến, Mặc Ngôn cảnh giác ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một con tang thi mặc váy chạy như bay đến chỗ anh.

Khuôn mặt nàng huyết nhục mơ hồ, tóc dài màu đen rối tung che khuất nửa mặt.

Từ khí thế mạnh mẽ này có thể đoán được nàng đã thăng đến cấp bốn, sở hữu dị năng hệ phong.

Mặc Ngôn sắc mặt ngưng trọng.

"Rống!"
Tiểu tang thi phẫn nộ gầm lên, thân hình nữ tang thi dừng một chút, rồi sau đó xông tới bọn họ càng nhanh hơn.

Tiểu tang thi thấy nàng không nghe lời, tức giận hét lớn, lập tức phi người về phía nàng.

Mặc Ngôn đứng tại chỗ, có chút lo lắng nhìn hai tang thi chuẩn bị lao vào đánh nhau.

Hoàng Khiếu không dám thu đồ nữa, nhìn dáng vẻ lão đại tràn đầy lo âu, vấn đề sắp hỏi ra tới miệng bị hắn nuốt xuống.

Chỉ trong chốc lát, phân nửa cơ sở vật chất gần đó đều bị sức công phá của trận đấu đập nát.

Mặc Ngôn xem một hồi, quay đầu nói với Hoàng Khiếu.

"Cậu tiếp tục lượm đồ đi."
Hoàng Khiếu sửng sốt một chút, gật gật đầu né sang khu vực an toàn tiếp tục công việc, tốc độ tay tăng lên vài lần.

Bên này, sắc mặt Mặc Ngôn đã không còn nghiêm trọng như vậy, nữ tang thi đột ngột xuất hiện này tuy rằng rất lợi hại, nhưng so với tiểu tang thi vẫn hơi dưới cơ, nàng không có cơ hội tấn công mấy.

Mặc Ngôn sở dĩ không "đi chợ lựa đồ" tiếp mà lại kêu Hoàng Khiếu làm là vì bảo bối của anh đang đánh nhau.

Rất đáng để xem có biết không.

Hoàng Khiếu mặc dù động tác không ngừng nhưng vẫn để ý tình hình phía sau, thấy tiểu tang thi chiếm thế thượng phong hắn cũng yên lòng, chuyên tâm nhặt vật tư.

Cuối cùng nữ tang thi bị đẩy xuống đất, tiểu tang thi dùng móng vuốt sắc nhọn đâm thủng đầu nàng lấy ra một viên tinh hạch màu trắng ngà.

Tiểu tang thi nhanh chóng chạy về bên người Mặc Ngôn, xòe bàn tay trước mặt anh.

Mặc Ngôn khóe miệng nâng lên, "Cho anh?"
Tiểu tang thi gật gật đầu.

Mặc Ngôn cảm nhận được cảm xúc cao hứng trên người tiểu tang thi, không màng vết máu và óc dính trên tóc cậu, ôm đầu hôn một cái thật vang.

Hoàng Khiếu vừa mới lấp đầy không gian về, che đi hai mắt, sau đó trộm hé mấy ngón tay.

Lão đại thật là một sắc quỷ lúc nào cũng đói bụng.

Chuyến này thu hoạch rất nhiều, ai cũng nở nụ cười tươi.

Đội bọn họ ra ngoài là để thực hiện nhiệm vụ của căn cứ, đem vũ khí được cất giấu ở chỗ bí mật và máy móc của viện nghiên cứu về.

Trước đó vài hôm, họ đã lấy được hàng, hiện giờ còn ở bến tàu kiếm thêm vật tư, cả đội phải nói là mĩ mãn trở về.

Ước chừng mười ngày sau, đoàn người cuối cùng tới trước căn cứ.

Trương Lập Tân nhìn tường thành cách đó ba mươi mét, xung quanh là đội tuần tra.

Cửa thành cao phải gần trăm mét còn có đội ngũ kiểm tra gắt gao, trong mắt phiền muồn.

"Lão đại, tẩu tử làm sao giờ?"
Người muốn vào thành đều bị kiểm dò toàn thân rất nghiêm khắc, bảo đảm thân thể không có thương thế mới được tiến vào, nếu có thì phải ở khu trông coi bên ngoài thực hiện 24 giờ xem xét, trong vòng 24 tiếng không có dấu hiệu tang thi hóa mới có thể tiến vào bên trong.

Dưới tình huống như vậy, tiểu tang thi muốn tiến vào căn cứ là bất khả thi, cửa thứ nhất chắc chắc không qua nổi, Mặc Ngôn cũng không có khả năng để tang thi một mình.

Cho dù Mặc Ngôn nguyện ý, với cái trình độ dính người này và tính tình nóng nảy của tiểu tang thi, bị bỏ lại nói không chừng sẽ phá luôn căn cứ.

Trương Lập Tân tự bị suy nghĩ của mình dọa.

Mặc Ngôn lại khí định thần nhàn*, ôm tiểu tang thi vẻ mặt bình tĩnh.

*Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
"Cậu quên chúng ta có thân phận gì rồi sao?"
Trương Lập Tân sửng sốt.

Thẩm Thiên phản ứng mau lẹ hơn, tâm tình căng thẳng buông xuống.

Mặc Ngôn lấy ra một cái máy truyền tin có niên đại đã cao, rất nhanh sau đó, một cánh cửa bên hông thành cao chừng ba mét được mở ra.

______________________
Thông báo với mọi người là editor thi xong rồi nha ???? Sắp tới chương mới sẽ ra đều đặn nha.
Dịch đang bùng dữ lắm, mọi người ở nhà thư giãn, ví dụ như đọc truyện của em nè (mặc dù nó hơi...), nói chung là đừng ra ngoài khi không cần thiết, bảo vệ bản thân và vì lợi ích chung nha mọi người ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui