Chương có nội dung bằng hình ảnh
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 97: Cảnh tượng kinh dị
Tang thi đều đồng loạt đứng lên, thân thể gầy gò lung lay đi về phía bọn họ, trong bãi đỗ xe ngầm tối tăm, một đống tang thi với khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ đòi mạng, không ngừng tới gần bọn họ.
Thẩm Tu Trạch híp mắt lại, lẽ ra những con tang thi đó bị khống chế làm việc, dù dị năng của bà Ô có mất hiệu quả thì chúng nó cũng sẽ không tấn công con người mới phải.
Mà bây giờ, động tác của tang thi quá mức chỉnh tề, không giống như khi ngửi thấy mùi máu thịt của con người thì muốn tiến lên cắn nuốt, lại càng giống như bị khống chế để tấn công bọn họ hơn.
Hắn ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên dừng ở nơi nào đó, đó là một cái camera, ở bên dưới camera có ánh sáng màu đỏ lập lòe.
Thì ra bọn họ đã bị phát hiện từ sớm.
Thần kinh Nhiễm Thanh căng thẳng, tang thi ở đây quá nhiều, cho dù dị năng của bọn họ có mạnh cỡ nào, thì cũng không thắng nổi nhiều tang thi vây công như vậy, bà đang muốn kêu mọi người nhanh chạy đi thì lại phát hiện không có ai động cả.
Phá hỏng camera, Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Lâm An.
Mặc dù không có đối thoại, nhưng Lâm An lập tức hiểu được ý của hắn.
Đến lúc cậu thể hiện mình rồi, lần này không cần phải chịu đựng nữa.
Nhiễm Thanh trơ mắt nhìn nước xuất hiện từ bốn phương tám hướng, càn quét qua những tang thi đó, mà khu vực bọn họ đang đứng lại như có một bức tường nước vô hình ngăn cản, bọn họ không bị dính ướt mảy may.
Dòng nước mãnh liệt cọ rửa tất cả mọi thứ dưới mặt đất, ngay sau đó ở trung tâm dòng nước xuất hiện một lốc xoáy nhỏ, rồi dần dần biến lớn, kéo theo tang thi bắt đầu xoay tròn.
Vận tốc càng lúc càng nhanh, tang thi bên trong đều biến thành tàn ảnh, dòng nước khổng lồ điên cuồng quay tròn bên trong bãi đỗ xe, vô số chiếc mũ giáp chưa thành hình đều bị thổi quét vào trong đó.
Tóc của Nhiễm Thanh đều bị thổi loạn, bình thường với số lượng tang thi nhiều như thế thì cần phải có rất nhiều dị năng giả mới ngăn cản được, hơn nữa trong quá trình chiến đấu còn phải bị thương vong rất lớn, nhưng bây giờ, Lâm An chỉ đứng ở đó, còn chưa đụng tới cái gì, thậm chí vẻ mặt còn hết sức nhẹ nhàng, mà đã có thể khống chế được toàn bộ tang thi.
Dị năng của cậu đã mạnh tới mức khủng bố rồi.
Bà cho rằng đối phương có thể trong nháy mắt giết chết được một con tang thi đã rất lợi hại, nhưng bây giờ xem ra bà vẫn là xem thường cậu.
Đây quả thật chính là nghiền áp.
Bỗng nhiên bà cảm thấy rất yên tâm khi gả con trai mình cho cậu.
Lâm An nhìn mẹ Thẩm một cái, phát hiện đối phương đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu, cậu lập tức cúi đầu, nhưng lại nhịn không được ngẩng đầu lên lén lút nhìn bà một cái, rồi lại cúi đầu, rồi lại nhìn một cái.
Thẩm Tu Trạch: "......"
Hắn đứng chặn tầm mắt của hai người lại.
Mẹ Thẩm chậc chậc hai tiếng, nhìn con trai đang làm một chướng ngại vật lớn chặn ở giữa hai người, không khỏi cảm thán con trai lớn không thân với mẹ nữa, chỉ nhìn một cái thôi cũng không cho, thật keo kiệt.
Biết Lâm An có năng lực cỡ này, mẹ Thẩm cũng thả lỏng hơn, bỗng nhiên bà cảm thấy nhiệm vụ hôm nay cũng sẽ không quá khó khăn.
Rốt cuộc cũng rửa sạch tang thi, Lâm An sắp xếp chúng vào một góc gọn gàng, sau đó đóng băng toàn bộ, một nhà xưởng đen tối lập tức trở nên sạch sẽ chỉnh tề hơn hẳn.
Rốt cuộc cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
So với lúc ở thành Sơ Hi, bệnh sạch sẽ của cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi gặp được nơi vừa bẩn vừa thấp kém như thế này, cậu vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu, có dị năng hệ thủy thật sự rất tiện, ít nhất trong thời khắc này, cậu có thể nhanh chóng quét dọn xong.
Sau đó bọn họ rời khỏi tầng ngầm bãi đỗ xe, ở cầu thang gặp phải con tang thi như thằn lằn kia, nó tấn công về phía bọn họ, nhưng mỗi một con tang thi đều không thể ngăn cản được bọn họ, mấy người Thẩm Tu Trạch bước đi không ngừng, tang thi không phải biến thành khối băng thì chính là bị đốt thành tro tàn, hoặc là bị Ô Đóa dùng dị năng không gian của mình khiến chúng chia năm xẻ bảy.
Mẹ Thẩm đã thích ứng rất tốt từ lúc ban đầu khiếp sợ đến sau đó bình thản, thậm chí còn có thời gian để Ô Đóa mang đi tất cả những ảnh chụp, giấy chứng nhận vinh dự, huy hiệu, v v ở trên hành lang, mặc dù mấy thứ này chỉ là tờ giấy, nhưng tất cả những ai có đóng góp xuất sắc cho lĩnh vực y học, sau khi qua đời đều được treo hình ở đây, để thế hệ mai sau tỏ lòng thành kính, cho nên những thứ này đều rất quan trọng với bà, đối với mỗi một người học y mà nói, chúng rất quan trọng và thiêng liêng.
Nếu Ô Đóa có dị năng hệ không gian vậy thì cứ mang hết tất cả đi đi.
Hành lang ở mỗi tầng đều chứa đầy các loại tang thi kỳ dị, những tang thi đó mọc đầy vảy, lông, có đuôi, sừng, chúng giống như những biến thế hợp nhất giữa con người và nhiều sinh vật khác nhau, với vẻ ngoài và khả năng mạnh mẽ của chúng, nếu là người khác đến đây, vậy thì mọi hành lang của mỗi tầng đều chính là địa ngục.
Nhưng hiện tại, Nhiễm Thanh như đang đi tham quan vậy, mỗi tầng bà đều lấy đi những đồ vật quan trọng, hơn nữa còn không hề lo lắng có thể xuất hiện tang thi hay không.
Thẩm Tu Trạch và Lâm An ở đây khiến bà cảm thấy vô cùng an toàn.
So với lúc chồng ở bên, còn an toàn hơn nhiều.
Thẩm Tu Trạch phát hiện mặc dù thang máy và đèn ở mỗi tầng đều tắt nhưng tất cả camera lại bật, mỗi khi hắn đi qua một tầng, đều sẽ phá hủy tất cả camera trước.
Bọn họ càng đi lên cao, thì tang thi gặp được cũng càng nhiều hơn, hơn nữa mỗi một con đều mạnh hơn con trước đó.
Sức chiến đấu của những con tang thi này đã vượt xa tang thi đặc thù, nếu như Từ Phóng và Âu Dương Đông đơn độc chiến đấu với chúng, thì cũng phải mất thời gian rất lâu mới có thể giết chết được một con.
Lỡ như những con tang thi này thoát khỏi tầm kiểm soát mà chạy ra ngoài, vậy thì đó sẽ là một thảm họa đối với những người sống sót ở thành Bạch Trạch.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Trạch càng tấn công tàn nhẫn hơn, Lâm An cũng rút hết nước của tang thi biến chúng thành những cái xác khô.
Đến khi tới ba tầng cuối cùng, bọn họ tạm thời dừng lại.
Ba tầng trên cùng là nơi cất giữ thuốc và các loại tài liệu, đồng thời cũng là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất, bên trong có rất nhiều cơ quan, có thể Trương giáo sư cũng sẽ ở đây.
Cánh cửa dày nặng bằng kim loại cần phải có mật mã mới mở ra được, hơn nữa mật mã còn thay đổi ba phút một lần, có vẻ toàn bộ năng lượng của tòa nhà đều được dành cho các camera và ba tầng trên cùng này.
Nhiễm Thanh đang chuẩn bị phá giải mật mã, Thẩm Tu Trạch đã mở cánh cửa kim loại ra, tất cả cánh cửa kim loại và cơ quan đều vô dụng với hắn.
Nhìn chiếc máy tính nhỏ mà mình lấy ra, Nhiễm Thanh im lặng, rồi lặng lẽ cất nó trở về.
Đột nhiên lại có cảm giác ôm được đùi vàng.
Nghênh ngang đi vào cùng Thẩm Tu Trạch và Lâm An, dù là đạn bắn ra từ hai bên, hay là dao nhỏ, laser, đột nhiên có cửa kim loại rơi xuống, Nhiễm Thanh đều không cần lo lắng, bởi vì Thẩm Tu Trạch và Lâm An có thể giải quyết hết.
Ô Đóa dắt bà Ô, thấy Nhiễm Thanh muốn thứ gì thì sẽ bỏ vào trong không gian.
Nhiễm Thanh chỉ cần chắp tay sau lưng đi xung quanh, thấy thứ gì cần mang đi thì nói một tiếng là được.
Cảm giác này thật sự rất sướng.
Bắt đầu từ tầng này, bọn họ cũng gặp được con người, những người này đều là thuộc hạ của Trương giáo sư, nhìn thấy có người xâm nhập, bọn họ đang tính nổ súng thì cả người đều bị đóng thành băng.
"Chúng ta không rảnh ở đây phí thời gian với mấy người này, trước tiên phải đi tìm thuốc và tài liệu, sau đó còn phải đi cứu Từ Phóng và Âu Dương Đông."
Thẩm Tu Trạch căn bản không tính nói chuyện với mấy người này, hắn lướt qua mấy khối băng rồi đi vào bên trong.
Chẳng mấy chốc họ đã đi tới nơi chứa thuốc, vô số những bình thuốc được niêm phong bằng phương pháp đặc biệt, rực rỡ lấp lánh.
Gần như lấp đầy toàn bộ sàn của căn phòng này.
Nhiễm Thanh nhanh chóng tìm được thuốc trị bệnh Aizheimer, sau khi nhập mật mã tương ứng, nơi cất thuốc được mở ra.
Bình thuốc nhiễm khí lạnh chứa mấy viên thuốc màu trắng nhỏ, Nhiễm Thanh trực tiếp lấy ra một viên đưa cho Ô Đóa.
"Mỗi tuần uống một viên, sau khi uống hết thì tốt rồi."
Ô Đóa tính toán một chút, một tháng có bốn tuần, đại khái bà cần ba tháng mới có thể khỏi hẳn.
Tay cô bé có chút run rẩy nhận viên thuốc màu trắng kia, vì một viên thuốc này, cô bé đã đi một chặng đường thật xa.
Nhưng mà chỉ cần bà của cô bé có thể tốt hơn, cho dù có xa nữa cũng đáng.
Cô bé đút viên thuốc cho bà Ô, tính cảnh giác của bà rất cao nên không muốn uống, cuối cùng vẫn phải vừa lừa vừa gạt mới có thể đút thuốc cho bà.
Chỉ là, vừa mới uống thuốc, nên cũng không nhìn ra được hiệu quả gì.
Sau đó Ô Đóa bỏ tất cả thuốc ở tầng này vào không gian mang đi.
Rồi lại lập tức chạy tới nơi cất tài liệu, tất cả tài liệu đều được lưu trữ trong hệ thống máy tính của sở y tế, cần phải tải xuống, Nhiễm Thanh lại lấy cái máy tính nhỏ kia ra để bắt đầu tải dữ liệu.
Bà đã sớm chuẩn bị xong, nên thuận lợi tiến vào trong hệ thống bắt đầu tải tài liệu, chỉ là tài liệu ở đây quá nhiều so với tưởng tượng của bà, hơn nữa thiết bị ở sở y tế cũng đã cũ kỹ, tốc độ tải rất chậm.
Nhìn thấy thanh tiến độ mãi mới được 1%, Ô Đóa hơi sốt ruột cắn môi, chờ đến khi tải xong tài liệu, anh Từ và anh Tiểu Đông có chờ nỗi không đây?
Thẩm Tu Trạch cũng phát hiện tốc độ tải rất chậm.
Ở ba tầng lầu này không tìm được Trương giáo sư, cho nên ông ta hoặc là chạy trốn, hoặc là đang ở nơi khác.
Thẩm Tu Trạch tự hỏi một lát, quyết định để Lâm An đi tìm Từ Phóng và Âu Dương Đông, dù sao thì họ không biết Trương giáo sư kia còn có chiêu gì nữa không, lỡ như hai người kia bị thương thì cũng không tốt lắm, còn hắn và Ô Đóa sẽ ở lại đây chờ đến khi tải xong tài liệu.
Lâm An gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ này.
Bỗng nhiên cậu phát hiện trong lòng mình cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trước kia nếu để cậu tự mình đi làm việc gì đó, chắc chắn cậu phải tập dượt thật nhiều lần, sợ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa không có người đi cùng, cậu còn sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Chỉ là bây giờ, Lâm An nhìn tay của mình, dị năng của cậu chính là nơi khiến cậu cảm thấy an toàn.
Ánh mắt của Thẩm Tu Trạch rất bình tĩnh và kiềm chế, hoàn toàn không lo lắng cho cậu, không phải vì hắn không quan tâm, mà là hắn biết cậu có thể làm được.
"Em nhất định sẽ đưa hai người họ trở về." Ánh mắt của Lâm An rất kiên định.
Chỉ là lúc xoay người rời đi, góc áo của cậu bị kéo lại.
Bà Ô có chút sợ hãi nhìn Lâm An: "Tuệ Tuệ, con đi đâu vậy?"
Ô Đóa: "..... Bà ơi, đó là Lâm An, không phải mẹ con."
Thuốc lại có tác dụng nhanh như vậy, bà Ô đã nhớ tới con dâu của mình, bà chắc chắn cho rằng Lâm An là con dâu của bà, hơn nữa sống chết muốn đi theo người ta, không thèm nghe lời khuyên nhủ của Ô Đóa.
Cuối cùng, Lâm An vẫn không thể đi được, cậu bất đắc dĩ dẫn theo bà Ô cùng đi.
Mặc dù rất bất lực khi bà mình nhận nhầm anh Tiểu An là mẹ mình, nhưng Ô Đóa vẫn rất yên tâm, đó là Lâm An mà, là tang thi dịu dàng, cũng mạnh nhất.
*
Từ Phóng và Âu Dương Đông bị bắt, bọn họ cố ý để bị bắt, sau đó bị một đám người bịt mắt lại nâng lên như nâng heo mang đi.
Âu Dương Đông có khả năng định hướng rất tốt, mẹ Thẩm đưa bản đồ cho hắn, hắn liền nhớ kỹ, bị che mắt nhưng hắn vẫn đại khái biết được hướng đi như thế nào.
Ban đầu hai người họ nghĩ rằng mình sẽ được đưa vào một tầng nào đó trong sở y tế, nhưng thay vào đó, họ đi vào cửa sở y tế, sau đó lại đi ra ngoài bằng một nơi nào gần đó, vòng thêm vài vòng nữa, cuối cùng chắc là từ khu dân cư sinh sống đi xuống bên dưới, đi rất lâu mới tới được một nơi rất tối tăm.
Lúc bị gỡ bịt mắt xuống, Âu Dương Đông đoán có lẽ bọn họ đang ở trong cống ngầm.
Không gian nơi này rất lớn, hơn nữa bên trong còn uốn lượn và xoắn ốc, ngay cả hắn cũng không biết bây giờ ở bên trên là khu vực nào.
Những người này cột bọn họ vào hai cái ghế kim loại, hơn nữa cổ tay cổ chân đều dùng xích sắt khóa lại, muốn trốn thoát thật sự rất khó khăn.
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai và tiếng kêu rên không ngừng, có tang thi, có của con người, nghĩ đến lời mẹ Thẩm nói có lẽ Trương giáo sư đang làm thí nghiệm trên cơ thể người, bỗng nhiên Âu Dương Đông có cảm giác nguy cơ, đây là trực tiếp đưa bọn họ tới hiện trường thí nghiệm luôn sao? Hơn nữa, nơi này không phải là sở y tế, vậy Lâm An và lão đại muốn tới cứu viện, có khi lại không biết bọn họ đang ở đâu cơ.
Dường như Từ Phóng cũng cảm nhận được nguy hiểm, hắn gỡ miếng khăn che mắt xuống, cũng không có chửi bậy trước mà là đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
"Cái đệt! Mẹ nó sao lại ở dưới cống rồi?" Từ Phóng cảm thấy bọn họ xong thật rồi, không phải nói là làm thí nghiệm ở sở y tế sao, sao lại đến cái nơi thế này chứ?
Mặt của mấy người bên cạnh đều bị bầm tím, tất cả đều do bị hai người đánh, nhìn thấy vẻ mặt "hoảng sợ" của hai người họ, mấy người đó lập tức cười hung ác: "Thế nào, sợ rồi sao, chờ lát nữa giáo sư tới đây, tụi mày cũng sẽ giống như mấy người kia, chỉ biết kêu rên thôi."
Những người này trông rất đáng khinh, lâu dài không xử lý, nên râu ria xồm xoàm, khuôn mặt bẩn thỉu bám đầy bụi bẩn, so với đám người này, Từ Phóng giống như một chàng trai xinh đẹp, trắng trẻo vậy.
Bị bệnh sạch sẽ của Lâm An ảnh hưởng, Từ Phóng cũng thích sạch sẽ hơn chút, hắn nhìn bộ dáng bẩn thỉu của những người này, liền ghét bỏ quay đầu đi.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hét chói tai, thanh âm đó đột nhiên vang lên rồi lại đột nhiên im bặt, ở dưới cống ngầm này đặc biệt vang vọng, nghe sởn cả gai óc.
Ngay cả mấy người đang đứng cười khinh thường ở nơi đó cũng cười không nổi nữa.
Chẳng mấy chốc, từ bên phía tiếng thét chói tai đó có tiếng bước chân từ xa tới gần, đang đi về phía bọn họ.
Âu Dương Đông và Từ Phóng cùng nhìn về phía người đang đi tới, ánh mắt đầu tiên đã xác định được thân phận của đối phương.
Từ Phóng: Nhìn cái kiểu Địa Trung Hải* sáng bóng này, chắc chắn là Trương giáo sư!
*地中海:Địa Trung Hải: là một từ thông dụng trên mạng chỉ sự phân bố tóc trên đầu ( tóc xung quanh, hói ở giữa)
Âu Dương Đông: Xong rồi, sao họ Trương kia lại ở chỗ này của bọn họ chứ?
Người tới mặc một cái áo blouse màu trắng, nhưng khác với áo khoác thuần trắng của mẹ Thẩm ở viện nghiên cứu, áo blouse trắng của đối phương có đầy vết máu, hơn nữa những chỗ màu trắng khác còn có thêm màu xanh lục, nhìn qua cứ như thế ông ta vừa bước ra từ một hiện trường giết người.
Người đàn ông không cao lắm, dù đang ở trong cống thoát nước tối tăm, thì đỉnh đầu vẫn rất phát sáng, cố tính dưới ót vẫn còn ít tóc, trông rất già nua, khuôn mặt nhợt nhạt, còn đeo một cặp mắt kính, tóm lại nhìn kiểu gì cũng thấy rất cổ quái.
Từ Phóng nhìn một cái đã biết được thân phận của đối phương, cũng trong ánh mắt đầu tiên đã chán ghét người này.
Trực giác của hắn rất chuẩn, tên khốn này chắc chắn không phải là người tốt.
Trương giáo sư đẩy đẩy mắt kính, nhìn hai người đang bị cột trên ghế, vẻ mặt ông ta không có biểu tình gì, nhưng những người mang hai người Từ Phóng tới thì lại thận trọng đi lại gần, cười nói: "Giáo sư, hôm nay chỗ của chúng ta có hai dị năng giả tới kiếm chuyện, dị năng của họ đều rất mạnh, chúng tôi vất vả lắm mới bắt được họ, lập tức liền đưa họ qua đây cho ngài."
"Ừ, đưa vào đi, người quá ít, vật thí nghiệm cũng không đủ." Trương giáo sư không thèm liếc nhìn người bên cạnh chút nào, mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Từ Phóng và Âu Dương Đông, đôi mắt chết chóc khiến người ta nổi cả da gà.
"Vâng vâng vâng, ngày mai chúng tôi sẽ bắt thêm mấy người nữa, giáo sư vì thành Bạch Trạch nên chú ý sức khỏe nhiều hơn, hy vọng của nhân loại đều đặt trên người ngài, ngài đừng để mình quá mệt mỏi." Người đàn ông vô cùng ân cần vuốt mông ngựa, thật ra ý của hắn là hy vọng giáo sư có thể giết ít người lại, trong căn cứ có bao nhiêu người đều rất rõ ràng, ít đi mấy người còn đỡ, nếu quá nhiều người mất tích thì mọi người sẽ nghi ngờ.
Lời này nghe thật êm tai, rốt cuộc Trương giáo sư cũng bố thí cho hắn một ánh mắt, ừ một tiếng, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì: "Tôi còn chưa có ăn cơm."
Đối phương lập tức gọi người tới, để hắn mang Trương giáo sư đi ăn cơm, còn bọn họ phụ trách đưa người đi.
Chờ đến khi Trương giáo sư đi rồi, tên kia mới nhẹ nhàng thở ra, có thể thấy được hắn sợ hãi ông ta cỡ nào.
Từ Phóng và Âu Dương Đông cứ bị trói trên ghế như vậy, được mấy người còn lại khiêng đi, lần này bọn họ không bị che mắt nữa, cho nên có thể thấy được rõ ràng cảnh tượng bên trong cống thoát nước này.
Dường như xung quanh này được chia thành từng cái nhà giam và phòng thí nghiệm, bên trong đó nhốt các loại động vật và tang thi.
Muốn tìm được nhiều động vật như vậy trong thời điểm này, cũng là một chuyện không dễ dàng gì.
Mà ngoại trừ tiếng kêu của người lúc nãy, thì không còn nhìn thấy ai nữa.
Không gian bên trong nhà giam đều là vết máu cùng với những vết bẩn không biết tên, những tiếng thét chói tai cùng tiếng gầm của tang thi hòa vào nhau, rất giống với cảnh tượng trong phim kinh dị, làm Từ Phóng nổi da gà, có hơi sợ hãi.
Hắn nuốt nước miếng, nhìn mấy người đang kéo ghế bên cạnh cũng không còn chướng mắt nữa, hắn nói chuyện với họ: "Chúng tôi sẽ bị nhốt ở đây sao? Mất bao lâu mới được thả ra?"
Đối phương nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Bao lâu hả? Tụi mày sống không qua hôm nay đâu."
"Không phải chứ, người anh em này, sao các người lại như vậy, chúng tôi chỉ khiêu khích vài câu thôi mà, cớ gì lại muốn giết người luôn thế, dị năng của hai chúng tôi rất mạnh, muốn quy thuận về phe các người được không?" Từ Phóng gào lên.
"Đừng có hét, giáo sư ghét nhất là những người gây ồn ào, ai bảo tụi mày xui xẻo rơi vào trong tay chúng tao, kiếp sau đầu thai vào chỗ tốt hơn đi."
Âu Dương Đông: "Ý gì vậy, không phải Trương giáo sư có thể khống chế tang thi sao? Không phải đang nghiên cứu làm thế nào để tang thi mạnh hơn à, vì sao còn muốn giết chúng tôi nữa?"
"Hiện tại giáo sư đang nghiên cứu làm sao để cho con người mạnh hơn nữa, chỉ là vẫn chưa có thành công....."
Người này còn chưa nói xong đã bị tên cầm đầu quát kêu im miệng.
Chỉ là nhiêu đó cũng đủ rồi, Âu Dương Đông biết tên Trương giáo sư kia chắc chắn đang làm thí nghiệm trên cơ thể người, mấu chốt là bây giờ bọn họ làm sao để chạy thoát, ai mà ngờ tên giáo sư kia lại chuyên nghiệp như vậy, không ở trong sở y tế, mà cả ngày lại ở chỗ này làm thí nghiệm chứ.
Sao lại chăm chỉ như vậy?
Hai người bị kim loại trói buộc tay chân không thoát được, kim loại ở đây không biết làm từ cái gì, vô cùng chắc chắn, bọn họ lại không có dị năng kim loại, căn bản không trốn được.
Chờ đến khi Trương giáo sư ăn cơm xong, cũng là lúc bọn họ phải chết.
Hai người bị bỏ vào trong một căn phòng, cách đó không xa có một chiếc giường, trên giường có một người máu thịt be bét, máu đỏ tươi chạy dọc xuống mép giường, xuôi xuống đất, ngay cả trên vách tường cũng bắn không ít vết máu.
Người trên giường đã không còn nhìn ra là người nữa, không biết người đó bị tra tấn bằng thứ gì, nhìn qua như thể bị nổ tung.
Nghĩ tới tiếng thét thê thảm chói tai vừa nãy, chắc là người này rồi.
Âu Dương Đông và Từ Phóng không đành lòng nhìn tiếp, bọn họ giết rất nhiều tang thi, nhưng rất ít khi đánh nhau với con người, thật sự không tránh được thì cũng là giết những người cực kỳ hung ác, hơn nữa sẽ cho đối phương chết một cách thống khoái, còn loại tra tấn thảm thiết đến mức tận cùng này quả thật quá biến thái.
Những người khác có người ói tại chỗ, thậm chí còn tệ hơn khi họ phải dọn dẹp thi thể trên giường và trải một cái ga giường mới.
Những người này có vẻ cũng không thích ở đây, họ chịu đựng sự khó chịu và rời đi ngay sau khi hoàn thành công việc.
Từ Phóng vốn dĩ có hơi sợ khi ở một nơi giống như trong phim kinh dị thế này, thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, liền lập tức hét lên.
"Đừng đi mà, nói không chừng nơi này có quỷ đó! Oan có đầu nợ có chủ, đừng có tìm tôi, muốn tìm thì tìm mấy tên này nè, đều là bọn họ làm hại các người."
"Mọi người xem đi, mấy người này không phải là người tốt gì, tôi luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cả đời chưa làm chuyện gì xấu cả, tất cả những điều tôi làm đều là việc tốt, không giống họ, chuyện xấu gì cũng làm, nếu các người muốn thì dẫn bọn họ đi cùng đi,"
"Nhất định phải nhìn rõ, tôi và cái người mập mạp bên cạnh này đều là người tốt, các người đi tìm cái tên có khuôn mặt đáng ghét kia đi, muốn báo thù thì đi tìm bọn họ đi."
Từ Phóng một mình diễn ra một vở kịch.
Trên trán của mấy người gần đó đang muốn rời đi nổi đầy gân xanh, họ muốn cởi giày ra nhét thẳng vào trong miệng của Từ Phóng, bị Từ Phóng hét lên như vậy, chân bọn họ bắt đầu run rẩy.
Đừng tìm họ! Bọn họ không hề giết người!
Đi tìm Trương giáo sư đi!
Bỗng nhiên, cánh cửa bên cạnh vang lên một tiếng rít, có gió lạnh thổi qua đỉnh đầu của họ, thật giống như có thứ gì đó vừa mới đi xuyên qua vậy.
"A a a a!"
Những người này tự biết bản thân làm việc trái với lương tâm, lại bị Từ Phóng nói nửa ngày, đột nhiên đỉnh đầu lại lạnh lẽo khiến bọn họ cho rằng thật sự có thứ gì không sạch sẽ xuất hiện, phòng tuyến tâm lý lập tức vỡ nát, họ vừa lăn vừa bò chạy thẳng ra bên ngoài.
Từ Phóng kinh hãi: "..... Đừng đi mà, nhiều người một chút thì sẽ không sợ nữa, mau trở lại đây đi a a a a!"
Âu Dương Đông: "Cậu câm miệng đi!"
Nói đến mức hắn cũng nổi hết da gà.
Vừa dứt lời, mấy người vừa mới chạy trốn lại quay trở về, chỉ là lần này vẻ mặt của họ có hơi kỳ lạ.
Không giống với vẻ mặt tức giận, đáng khinh, hoảng sợ như lúc nãy, trên khuôn mặt của họ lúc này đều mang theo nụ cười, khóe miệng hơi cong, ánh mắt dịu dàng, nhìn thẳng về phía Từ Phóng và Âu Dương Đông.
Có cảm giác rất hiền lanh?
Âu Dương Đông không bị thi thể dọa sợ, cũng không bị Từ Phóng nói bậy dọa sợ, ngược lại bị những ánh mắt này dọa sợ rồi.
Mấy cái khuôn mặt hung ác, đáng khinh, đột nhiên mang theo vẻ "hiền từ" mỉm cười nhìn bọn họ, còn chậm rãi đi về phía họ, thậm chí còn giúp họ cởi bỏ trói buộc.
Tên cầm đầu vừa rồi còn hung ác bây giờ lại hiền lành nhìn hai người: "Tôi lập tức cứu hai người ra ngoài ngay đây, ngoan ngoãn nghe lời nha."
Từ Phóng và Âu Dương Đồng đồng thời rùng mình một cái.
Cứu với, đáng sợ quá!
Một người khác còn dùng tay sờ sờ đám tóc ngắn ngủi trên đầu của Từ Phóng.
Da đầu Từ Phóng tê dại, thậm chí hắn còn nghĩ không muốn cái đầu này nữa rồi.
Những người này bị làm sao vậy? Đang đùa giỡn bọn họ sao? Hay là bị trúng tà rồi, thật sự quá khủng khiếp rồi!