Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Liễu Uyển Nghi, người cũng như tên, xinh đẹp mà cao quý, dịu dàng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm. Hàn Doanh quỳ phía dưới, nhìn Liễu phi cao cao tại thượng ngồi đó, khí thế bức người tỏa ra bốn phía, không tự chủ mà rùng mình mấy cái.

“Nô tỳ nghe không hiểu lời nương nương.”

“Hử.. không hiểu sao?” Lời nói không nhanh không chậm, tạo ra áp lực vô hình, “Lạc nhi vừa uống thuốc ngươi mang đến liền không ngừng đau đớn, tính mạng còn đang gặp nguy hiểm. Ngự y cũng đã nói trong thuốc có độc, ngươi còn nói không hiểu?” Liễu phi càng nói thì càng tức giận, cuối cùng còn đập một cái thật mạnh vào tay ghế.

Hàn Doanh bị hành động này làm cho giật mình, thiếu chút nữa là dập đầu xin tha mạng. Thế nhưng những lời của Liễu phi còn khiến nàng kinh hãi hơn, thuốc đó có độc?

“Nô tỳ không hề biết trong đó có độc gì gì đó.” Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình có phần khúm núm, sợ sệt, liền ngẩng đầu, cứng rắn nói:


“Ta không hề biết trong đó có độc.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Ta vô tội.” Nhìn thấy phản ứng này của Hàn Doanh Liễu phi tức đến cả người đều run bần bật.

Đúng lúc này, giọng thái giám truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm.” Ngay sau đó, tất cả thị vệ cùng cung nữ đồng loạt quỳ xuống, hô to:

“Hoàng thượng vạn...” Hoàng đế giơ tay ra hiệu miễn lệ, nhanh chóng đến bên đỡ Liễu phi đang muốn hành lễ ngồi xuống: “Ái phi, không cần đa lễ, Lạc nhi thế nào rồi?”

“Ngự y đang chẩn trị, còn chưa biết tình hình thế nào.” Liễu phi vừa thấy hoàng thượng đến, dáng vẻ khí thế bừng bừng liền biến mất, thay vào đó là dáng vẻ yếu đuối, thương tâm.

Liễu phi nức nở: “Lạc nhi của thiếp sao số khổ như vậy chứ, nó đã như vậy, còn muốn độc chết nó với vừa lòng sao? Hoàng thượng, người nhất định phải đòi lại công bằng cho Lạc Nhi.”

Hoàng đế vội vàng an ủi mỹ nhân trong lòng: “Ái phi yên tâm, trẫm nhất định làm thế, trước cùng trẫm đi xem Lạc Nhi.” Hoàng đế nói xong liền muốn ôm Liễu phi đi, thị vệ phía sau Hàn Doanh khó xử lên tiếng:

“Người này...”

“Nhốt vô đại lao, chờ thẩm vấn.” Ngữ khí của hoàng đế lập tức trở nên lạnh lùng, uy nghiêm khiến cho Hàn Doanh rùng mình. Hình như nàng gặp phải rắc rối rồi?


“Vâng thưa hoàng thượng.”

Tại tẩm cung của Tứ hoàng tử, Cố Mạc Nhiên đang thảnh thơi ngồi uống trà, vừa nghe hoàng thượng đang đến liền bày ra dáng trầm ngầm suy nghĩ.

Hoàng đế dìu Liễu phi đến bên bàn ngồi xuống, quay sang hỏi ngự y Cố Mạc Nhiên đã sớm đứng sang một bên nhường chỗ.

“Lạc nhi thế nào rồi?”

Cố Mạc Nhiên hơi ngước mắt lên nhìn hoàng thượng, lại nhìn Liễu phi một cái mới từ từ nói:

“Trong cái chén đó có chứa kịch độc, may mắn là tứ hoàng tử chỉ mới uống một chút đã phun ra, tuy vậy vẫn bị ảnh hưởng cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.” Cố Mạc Nhiên dừng lại, mắt đảo qua người nằm trên giường một cái, nói tiếp: “Tuy nhiên vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại điện hạ đã ngủ rồi. Bây giờ ti chức sẽ kê cho điện hạ vài thang thuốc bổ.”


Liễu phi nghe Cố Mạc Nhiên nói thế thì thở ra một hơi: “Lạc nhi không sao là được rồi.”

Hoàng đế gật đầu ra hiệu cho Cố Mạc Nhiên lui ra ngoài. Đến khi Cố Mạc Nhiên ra ngoài rồi, Liễu phi mới buồn bã nói: “Hoàng thượng, thần thiếp ở trong cung bao lâu nay, người đối với thiếp và Lạc nhi thế nào, thiếp hiểu rõ. Nhưng mẫu tử thiếp có bao giờ được sống yên ổn? Thiếp thì không sao, nhưng Lạc nhi đã thế rồi, còn thường xuyên bị người ta hãm hại, thiếp thực sự rất đau lòng.”

“Trẫm biết, các nàng chịu khổ, Lạc nhi cũng là nhi tử trẫm yêu quý, thấy Lạc nhi như vậy trẫm cũng rất đau lòng.” Hoàng đế ôm Liễu phi vào lòng vỗ về, “Lần này trẫm sẽ đích thân xử lý, sẽ không để mẫu tử các nàng chịu khổ nữa.”

Liễu phi không vui đẩy hoàng đế ra: “Hoàng thượng, người nói không được nuốt lời đấy nhé, lần này người nhất định phải xử lý thỏa đáng, như thế thiếp mới có thể yên tâm được.”

“Được được, trẫm là vua, không nói đùa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận