Sau khi trở về thay y phục sạch sẽ, Lam Dạ Quân cùng tiểu Quân chậm chạp đến đại sảnh ăn sáng, bộ dạng hối lỗi sợ bị mắng của hai người giống hệt nhau.
Lâm Lạc Tiếu khoanh tay ngồi đó, nhíu mày không nói lời nào.
– Tiếu nhi!
– Mẫu thân!
Phụ tử hai người đồng thời lên tiếng.
– Ăn đi!
Giọng lâm Lạc Tiếu bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia không kiên nhẫn.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài suốt bữa ăn…
– Mẫu thân! Hôm qua người ngủ ngon không?
Tiểu Quân ngây thơ hỏi.
Lúc đó, Lam Dạ Quan run rẩy
” Con hại chết phụ thân rồi!!”
Còn Lâm Lạc Tiếu buông đũa xuống, đập mạnh lên bàn.
– Quân Quân, con còn dám hỏi mẫu thân!
Tiểu Quân thấy mẫu thân tức giận liền khó hiểu, không phải có phụ thân bồi ngủ mẫu thân sẽ thoải mái hơn sao?
– Mẫu thân! phụ thân kĩ thuật kém sao?
Chỉ là một câu hỏi ngây thơ, ý tiểu Quân là phụ thân của hắn chăm sóc nàng, bồi nàng ngủ không tốt sao?
Thế nhưng hai người kia nghe đều đỏ mặt tai hồng.
– Khụ.. Quân nhi, mau ăn sáng đi!!
Lam Dạ Quân lên tiếng,con trai hắn không biết là cố ý hay vô tình vậy a~
– Chuyện hôm qua ta bỏ qua, nhưng ta không mong bị tính kế lần thứ hai, nếu không…
Lâm Lạc Tiếu lên tiếng
Nói đến đây, nàng đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
Hai phụ tử thấy vậy liền nhanh chóng gật đầu lia lịa.
*****
– Hoàng thượng! Người mau trở về a, chuyện triều chính không thể chậm trễ!
Tiểu Phúc tử cúi đầu.
– Ngươi cứ trở về trước, nàng sắp tha thứ cho ta rồi, chậm lắm là 1 tuần nữa!
Lam Dạ Quân híp mắt đầy gian xảo.
– Vâng!
– À.. còn chuyện kia ngươi chuẩn bị kĩ chưa?
Lam Dạ Quân hỏi.
– Bẩm hoàng thượng, đã đâu và đó, ngày mai có thể tiến hành!
– Hảo!!
Lúc này, phía xa xa, có hai ba người đang đứng đó, hướng về phía Lam Dạ Quân và tiểu Phúc đang đứng.
– Đã chuẩn bị xong hết chưa? Lần này phải giúp chủ tử đạt được mục đích, mang nhiều ngươi theo kế hoạch sẽ dễ thành công!
Một trong số đó lên tiếng.
– Mọi thứ đã xong xuôi!
Hai người kia đồng thanh đáp.
Thế là, một âm mưu đen tối đang dần tiến hành.
******
Hôm sau, Lam Dạ Quân cùng tiểu Quân “xin phép” Lâm Lạc Tiếu cho ra ngoài chơi.
– Quân Quân không được ham chơi a~ Nhớ về sớm!
Lâm Lạc Tiếu hôn nhẹ lên trán tiểu Quân.
– Ân!mẫu thân!
Tiểu Quân mỉm cười đầy hạnh phúc.
– Tiếu nhi! Ta cũng không ham chơi a~
Nói rồi hắn đưa trán ra muốn Lâm Lạc Tiếu hôn nhẹ.
Nàng thấy vậy liền nhíu mày.
– Tốt nhất ngươi ham chơi đừng về đây nữa!
Sau đó đi thẳng vào nhà.
– Hazz..! Phụ thân! Người đã tạo nghiệp gì mà số khổ vậy a~~
Tiểu Quân lắc đầu nói.
– Con cứ chờ đi, sau này mẫu thân con không chỉ hôn trán ta mà mắt mũi miệng chỗ nào cũng hôn!
Lam Dạ Quân đắc ý nói.
– Con chờ a!!
Tiểu Quân cười khì nói.
Phụ tử họ đi đến hồ Thiên Thủy chơi, hôm nay Lam Dạ Quân muốn dạy cho tiểu Quân khinh công. Hai người vui vẻ vừa chơi vừa luyện quên cả thời gian. Bỗng nhiên, một đám người mặc áo đen từ đâu bay tới, cầm kiếm hướng Lam Dạ Quân…
****
– Mẫu thân! Mẫu thân!
Tiểu Quân hốt hoảng chạy tìm Lâm Lạc Tiếu, trên mặt còn vương mấy giọt lệ chưa khô.
– Quân Quân, làm sao vậy?
Lâm Lạc Tiếu thấy tiểu Quân khóc liền lo lắng.
– Huhu.. mẫu.. mẫu thân!
Tiểu Quân ôm chầm Lâm Lạc Tiếu khóc lóc không nói nên lời.
– Ngoan.. làm sao, mau nói cho mẫu thân biết, có phải phụ thân bắt nạt con không?
Lâm Lạc Tiếu vỗ nhẹ tấm lưng con trai.
– Huhu.. mẫu thân, phụ thân bị đâm chảy rất nhiều máu..huhu!
Nghe đến đây, Lam Lạc Tiếu khụy xuống.
– Con nói sao? Phụ thân con ở đâu? Ở đâu???
Lâm Lạc Tiếu gần như mất hết lý trí, một cỗ cảm xúc đau đớn dâng lên trong lòng.
– Phụ thân.. nói con trốn đi trước, người vẫn còn đánh nhau với kẻ xấu..hức..hức!
Tiểu Quân vừa nói vừa khóc nấc.
– Mau dẫn ta đến đó!
Nàng nhanh chóng đi theo hướng tiểu Quân, trên đường nàng không thể nghĩ được điều gì..
***
Hai người vừa đến nơi, thấy đám người mặc đồ đen bay lên không trung rồi biến mất, ngay dưới gốc cây là một nam nhân bạch y nhuốm máu…người đó là Lam Dạ Quân!!
– Dạ Quân! Dạ Quân! Chàng làm sao vậy!?
Nàng đỡ hắn dậy, một thân hắn nhiễm máu, trên miệng vẫn còn thổ huyết, nhìn thế nàng thực đau lòng.
– Tiếu.. Tiếu nhi… Ta không sao~~ Khụ..khụ!!
Vừa nói xong hắn lại ho ra một búng máu.
– Chàng mau ngồi dậy, ta.. ta cõng chàng đi tìm đại phu..!
Nói đến đây nàng liền bật khóc… hắn không thể chết.. không thể!!
– Không..không kịp nữa rồi!
Lam Dạ Quân yếu ớt nói, tay phải sờ nhẹ lên má nàng lau đi dòng nước mắt.
– Nói bậy.. Chàng không được nói bậy…!
Lâm Lạc Tiếu hoảng sợ cố gắng kéo hắn dậy. Nước mắt vẫn không ngừng chảy.
– Điều tiếc nuối nhất của ta, là.. là chưa được nàng tha thứ!Khụ..
Giọng hắn thều thào yếu ớt.
– Ai nói, ta đã tha thứ cho chàng, chàng không được phép có chuyện gì, nếu chàng dám rời xa ta, cả đời này đừng hòng ta tha thứ cho chàng, còn Quân Quân nữa, chàng phải chăm sóc cho nó…
Lâm Lạc Tiếu khóc thương tâm, nàng thực hối hận vì đã không tha thứ sớm cho hắn.
– Tiếu nhi… Ta… Ta, nếu ta có thể qua được kiếp nạn này.. nàng trở về bên ta.. được không?
Hắn cất giọng yếu ớt từng câu từng chữ như hung hăng đánh vào trái tim nàng.
– Được… Được,… chỉ cần chàng khỏe lại, chàng muốn gù ta cũng đáp ứng!!!
Nàng gật đầu lia lịa bảo đảm.
– Tiếu nhi!…Ta yêu nàng!
Nói rồi hắn nhắm mắt, mỉm cười đầy mãn nguyện.
– Ta cũng vậy, ta yêu chàng!!
– Phụ thân! Người diễn đủ chưa?
Khung cảnh khiến người ta cảm động như thế, câu nói của tiểu Quân như một gáo nước lạnh.
Vừa nghe tiểu Quân nói, kẻ đang yếu ớt tưởng chừng sắp chết kia lại mở mắt ra, híp mắt đào hoa cười với Lâm Lạc Tiếu.
– Tiếu nhi.. Nàng tha thứ cho ta rồi nha!
– Chuyện này.. chuyện này là sao?
Lâm Lạc Tiếu ngơ ngác hỏi, giọng vẫn còn run rẩy.
– Mẫu thân.. thật ra đây chỉ là màn kịch phụ thân bày ra để người tha thứ cho phụ thân!
Tiểu Quân cười cười.
-Nhưng máu này là thật mà?
Lâm Lạc Tiếu nói.
– Thật ra ban đầu chỉ là kịch, nhưng lúc sau là thích khách tới thật, may mà người của ta đã phục sắn nên ta chỉ bị thương nhẹ, chỉ chảy một chút máu ngoài da thôi!
Lam Dạ Quân giải thích.
Một lúc sau không thấy Lâm Lạc Tiếu trả lời, Lam Dạ Quân liền sốt ruột.
– Tiếu nhi.. nàng..
Hắn chưa kịp nói xong, nàng đã ôm chầm lấy hắn.
– Dạ Quân, thật tốt quá, chàng không sao!
Hắn và tiểu Quân đều ngạc nhiên, bọn họ tưởng nàng sẽ tức giận, nhưng không ngờ nàng lại phản ứng như vậy.
– Ta xin lỗi, làm nàng lo lắng rồi!
Lam Dạ Quân áy náy nói.
– Con cũng xin lỗi! Làm mẫu thân khóc con rất hồi hận!
Tiểu Quân cúi đầu nói.
Nhìn hai phụ tử hối lỗi nàng không khỏi bật cười.
– Tất cả không sao là tốt rồi!
Dưới ánh nắng, gia đình họ ôm nhau mỉm cười đầy hạnh phúc.
*****
Năm ấy, hoàng đế Thiên Lam Quốc đã tìm được hoàng hậu, kèm theo cả một thái tử đáng yêu.
Chưa đầy một năm sau, một tiểu công chúa đáng yêu ra đời.
Một ngày nào đó…
Trong tẩm điện, nam nhân nào đó đang phê duyệt tấu chương bỗng nghe tiếng khóc.
– Hức..hức..phụ hoàng!!
Một nữ hài đáng yêu vừa khóc vừa giơ tay đòi bế.
– Thiên nhi của trẫm làm sao vậy a? Ngoan ~~ngoan…
Lâm Dạ Quân bỏ cả công việc đang làm vội bế nữ nhi… Bảo bối này của hắn như cùng một khuôn với Lâm Lạc Tiếu nên hắn hết mực cưng chìu.
– Phụ hoàng.. ca ca không chịu cõng con!
Nữ hài khóc đến ủy khuất, au nhìn cũng thấy thương.
– Quân nhi thật to gan, để phụ hoàng xử lí ca ca giúp con được không?
Lam Dạ Quân mỉm cười đầy yêu thương.
– Con yêu phụ hoàng nhất! chụt..!
Thấy nữ nhi hết khóc, còn thưởng cho hắn một cái hôn thật lớn hắn liền cao hứng, định tìm tiểu tử kia tính sổ thì…
– Phụ hoàng… Muội muội thật quá đáng, con đường là nam nhân lại bắt con cõng muội ấy giống như ngựa, phụ hoàng phải dạy dỗ lại muội muội!
Tiểu Quân nhíu mày nói.
– Ta đang định tìm con đây, sao con làm muội muội khóc!?
Lam Dạ Quân nói.
– Phụ hoàng, muội muội là giả vờ đáng thương, Thiên nhi.. muội sao lại đổi trắng thay đen thế chứ!
Thực chất là Thiên Thiên đã bắt tiểu Quân giả làm ngựa chạy khắp hoàng cung, còn phải giả tiếng ngựa hí.
–.. Muội.. muội chỉ là tiểu hài tử.. Tiểu hài tử làm sao biết đổi trắng thay đen a~~
Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt to tròn.
– Muội…! Phụ hoàng, ngươi chắc chắc biết ai sai ai đúng!
Tiểu Quân nhìn Lam Dạ Quân nói.
– Con là ca ca phải biết nhường muội muội!
Lam Dạ Quân rõ ràng bênh vực nữ nhi.
– Con chỉ nhường mẫu thân cùng nương tử tương lai của con, muội ấy có phụ hoàng rồi cũng không cần con!
Tiểu Quân hừ nhẹ nói.
– Ca ca, mẫu thân đã có phụ thân nhường, huynh chưa có thê tử đương nhiên phải nhường muội trước, hơn nữa muội chỉ là một tiểu hài tử, đương nhiên mọi người phải bảo vệ nhường nhin!
Thiên Thiên ngây thơ nói.
– Thiên nhi nói đúng a~
Lam Dạ Quân hài lòng nói.
– Muội… năm đó không có huynh, muội đã không đứng ở đây, phụ hoàng.. người quên năm xưa ai giúp người được mẫu thân tha thứ sao?
Tiểu Quân tức giận nói.
– Ca ca! Không có phụ hoàng huynh có thể đứng ở đây sao?
Lam Dạ Quân chưa kịp nói, Thiên Thiên đã lên tiếng. Nghe nữ nhi bênh vực mình, hắn cười càng sảng khoái.
Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, tiểu Quân tức giận giẫm chân đi tìm mẫu hậu.
Cuộc chiến của hai huynh muội họ cứ thế tiếp diễn…
❤❤ Hoàn chính văn ❤ >3
p/s: Đây là chương cuối rồi, hè cũng đã hết, có lẽ Lạc sẽ không còn đăng truyện nữa, về phần ngoại truyện nếu có thời gian Lạc sẽ đăng…Hè năm sau gặp lại, mong mọi người vẫn chờ Lạc.. Tạm biệt a~~