Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác


Tấ cả mọi ngượi bị hành động của Đường Đường làm kinh sợ, bọn họ không tài nào hiểu nổi thái hậu đang làm cái gì nữa.
Nữ nhân đang hôn mê một lúc sau bắt đầu ho khan, phun một bụng nước từ trong miệng ra, mọi người lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm, và mơ hồ hiểu được hành động vừa rồi của đường Đường là nhằm mục đích người.
Nữ nhân đó vừa tỉnh lại đã bị gương mặt của Đường Đường ở quá gần làm hoảng sợ, sợ tới nỗi con mắt mở to như chuẩn bị rớt ra ngoài.
Nàng cuống quit bật đứng lên quỳ gối trước mặt Đường Đường, cả người run rẩy nói rằng: “Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương.”
Thần thiếp ư? Người này có lẽ là lão bà của hoàng đế rồi.
Đường đường chậm rãi nâng người đang quỳ trên mặt đất dậy, phát hiện toàn thân nàng đang run lạnh, vì vậy quay sang nói với nữ nhân mặc áo hồng rằng: “Đưa nàng ta trở về thay đồ đi, không cảm mất”.
Nữ nhân áo hồng nghe vậy, liên tục gật đầu, nâng nữ nhân áo vàng đứng dậy, sau đó bái biệt Đường Đường.
Tử Ngọc lúc này mới đến bên Đường Đường nhỏ nhẹ nói: “Thái hậu không điều tra vì sao Lý quý phi bị ngã xuống hồ sao?”.
Đúng vậy nhỉ, nàng đã quên mất chuyện cần điều tra nguyên nhân rồi.
Được Tử Ngọc nhắc nhở, Đường Đường mau chóng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Tử Ngọc nói: “Ngươi đi điều tra chuyện đó cho ta”.
Xoay người Nhìn Vương Hài và Lý Dạng thấy hai người bọn họ đang ngượng ngùng đứng một bên, thân thể cứng ngắc, biểu tình có chút ngượng ngập, nàng đột nhiên nở nụ cười: “Còn không mau trở về thay quần áo, các ngươi cũng muốn bị cảm mạo hả?”.
Tuy không hiểu từ cảm mạo mà nàng nói có ý là gì, nhưng nửa caau đầu nàng nói họ nghe rất rõ. Hơi khom lưng thi lễ với Đường Đường, sau đó hai người động loạt lui ra.
Lúc này đám cung nữ đứng im hóng chuyện lúc nãy cũng dần tản đi hết, không một ai muốn mạo phạm tới tôn nghiêm của thái hậu nương nương.
Đường Đường quay đầu, nhìn Tử Ngọc, phát hiện bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, nhíu nhíu mày đầu, Đường Đường mở miệng hỏi trước: “Ngươi có vấn đề gì muốn nói sao?”
“Thái hậu, người tựa như có gì đó … không giống với trước đây”. Tử Ngọc hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nàng cũng nói ra được thắc mắc đã nằm im trong lòng cả nửa ngày nay. Nói xong, nàng lại cúi đầu xuống thấp, chuẩn bị nghênh đón việc bị Đường Đường trách phạt.
“Vậy sao?”. Cuối cùng đã bị phát hiện bản thân không giống với trước đây, vùng lông mày của Đường đường khẽ nhíu lại.
Kỳ thực, nàng tương đối mong muốn có người mau chóng phát hiện ra bản thân nàng khác với con người trước đây của mình. Nàng thực sự cần một người trợ giúp. Chính xác mà nói, thì nàng cần một người hiểu lòng người và biết lo chu toàn mọi việc như Tử Ngọc ở bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui