Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác


“Ngươi cho rằng, chúng ta nên chờ đợi xem bệnh tình của phụ hoàng phát triển tới mức nào mới quyết định hành động, nhưng đến lúc đó mới chuẩn bị, liệu còn kịp không?”.
Tuy hiện tại không hiểu rõ lập trường bản thân, nhưng nếu quả thực Vũ quốc xảy ra nội chiến, khẳng định đó không phải chuyện tốt đẹp, nên nhân lúc trai cò tranh chấp, ta làm ngư ông đắc lợi.
Nếu như nàng không có khả năng ngăn cản cuộc chiến này, sợ rằng sau khi chiến tranh kết thúc, thực lực Vũ quốc sẽ yếu kém so với Tĩnh quốc. Lúc đó, Mộ dung Kiền Dụ sẽ là nông nô khởi nghĩa vùng lên đánh lại địa chủ, hắn không cần đối với nàng phải cố kỳ hay sợ hãi điều gì nữa, người chết đầu tiên sẽ là nàng.
“Nô tỳ ngu dốt, xin công chúa cho biết ý kiến”. Bị Đường Đường hỏi ngược lại một câu, Mạc Ngôn có thể hiểu được chủ ý bản thân đưa ra không ổn, nên không dám lên tiếng nữa.

Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, đôi mắt to của Đường Đường xoay chuyển, nhìn về phía Mạc Ngôn nói: “Chả bằng, chúng ta hãy mau khởi hành trở về Vũ quốc, xem xét nếu khả năng nội chiến phát sinh, thì ta sẽ bóp chết ngay từ khi còn trong trứng nước.
“Quay về Vũ quốc?”
“Lấy lý do quay về Vũ quốc thăm bệnh, sau đó ngầm xử lý chuyện này. Đây chả phải cách tốt nhất sao?”. Đường Đường hết sức thỏa mãn với kế hoạch vĩ đại của mình, nàng chăm chú nhìn Mạc Ngôn, đợi một câu khẳng định của nàng ta.
“Thế, người có nắm chắc không?”. Đây mới là vấn đề then chốt.

Mạc Ngôn tuy vẫn hiểu rằng công chúa trước nay dám làm dám chịu, cũng bởi vì… luôn được hoàng thượng vô cùng sủng ái, và quan trọng nữa, công chúa rất giỏi chi phối và khống chế Tĩnh quốc, sự thực chứng minh rằng công chúa là thiên tài trong việc đưa ra các âm mưu kế sách chính trị.
Thế nhưng, tình hình tại Vũ quốc hiện nay không giống như Tĩnh quốc, quan trọng hơn là, Duyệt vương là kẻ lạnh lùng bạc tình, không thể để y có cơ hội lên nắm quyền được.
“Không đi thì cầm chắc thất bại, còn nếu đi ít nhất vẫn có cơ hội thành công, không phải sao? Dù thế nào chúng ta cũng chẳng tổn thất gì cả”. Đường đường cười nhạt trước sự lo lắng của Mạc Ngôn, kỳ thực trong lòng nàng thầm cân nhắc, muốn đi xem tình hình Vũ quốc thế nào, rồi mới tiện tính toán tương lai sau này của nàng trong thế giới này.
“Nếu công chúa đã quyết định, như vậy nô tỳ xin đi chuẩn bị.” Mạc Ngôn nhận thấy thái hậu ngày hôm nay có gì đó thật lạ, thế nhưng lạ ở chỗ nào, thì nàng không cách nào nói ra được.
“Đi chuẩn bị đi”. Gật đầu ra hiệu cho Mạc Ngôn, Đường Đường trở mình một cái, lại nằm xuống chiếc giường lớn.
Trước đây ngày nào cũng phải tập sứng, còn giờ đây lười nhác nhàn nhã nên tứ chi cứ nhũn cả ra. Nàng lại bắt đầu thấy nhớ cha, trong lòng tràn ngập phiền muộn, nhắm mắt, tiến vào giấc mộng đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận