Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác


“Nữ nhân này cư nhiên giết tam đương gia, các huynh đệ, mau ra vì tam đương gia báo thù !!” Tận mắt nhìn lão đại của mình ngã gục, tên hán tử còn lại cuối cùng cũng có phản ứng, nụ cười cứng ngắc còn sót lại trên môi, hắn điên cuồng lao về phía Đường Đường, ánh mắt tràn ngập hận ý cùng ý chí phải giết chết nàng.
Trưởng thị vệ lập tức nhảy xuống xe ngựa che cho nàng, hắn vung kiếm giao đấu với đám đại hán đang xông đến như những con sói hoang dã.
Sơn tặc đều cưỡi ngựa, chúng lao rất nhanh về phía các nàng, chỉ cần ngựa tung vó một cái, nếu không cẩn thận sẽ bị nghiền nát như chơi.
Đường Đường rùng mình, một con ngựa đang lao về phía nàng điên cuồng, nàng tiếp tục rút kim châm ra.
Vó ngựa tung một cái về phía nàng, nàng nhanh nhẹn đứng sang một bên, thoát khỏi một kiếp nạn, nắm kim châm xé gió tung về đám sơn tặc.
Bởi vì tốc độ của kim châm quá nhanh, chưa kể đến lực đạo mạnh mẽ của Đường Đường, con ngựa lập tức bị kim châm làm cho rỗ sâu đến nỗi nhìn thấy tới xương.
Con ngựa bị trọng thương ngã quật xuống đất, người ngồi trên lưng ngựa theo quán tính ngã theo sau, đầu hắn đập mạnh vào tảng đá ven đường, huyết từ đại não phun ra xối xả, thấm đẫm cả vạt cỏ ven đường.(Rin : A di đà Phật T_T, sao chương này toàn máu ah…)
Thu thập xong một người, nàng cũng chẳng có dịp lấy sức, hai bên có hai con ngựa khác lao đến với tốc độ kinh hồn.
Đường Đường trong lòng thầm kêu không tốt, nàng cắn răng, cuộn thân tránh ánh đao lướt thân mình thì lại phát hiện một cây đại đao đã hướng cổ của nàng đánh lại.
Lần này thì nàng không thể tránh được nữa, Đường Đường cho rằng lần này cái cổ phải dọn nhà một phen, lòng nàng lập tức trùng xuống, sẵn sàng đón nhận cái chết đang đến gần. Bất chợt, kiếm của trưởng thị vệ móc qua, nàng âm thầm thở phào, thầm nghĩ phải cám ơn trưởng thị vệ vì hắn đã níu lại ‘trái tim’ nàng, máu tươi của sơn tặc bắn lên mặt nàng dính lại như hồ(hồ dán ấy), lại có chút ấm áp.
Thoát khỏi lưỡi hái tử thần, tâm nàng từ từ trở về lúc đầu. Nàng liếc mắt về phía sau, lúc này mới nhận ra xe ngựa đã bị lật nghiêng từ lúc nào.
Mạc Ngôn tuy rằng đã giải mê dược cho Mộ Dung Hạo Minh nhưng lại cho hắn trúng ‘Nhuyễn cốt tán’, làm cho toàn thân hắn không có một chút khí lực, một cái nhấc tay cũng là cả một vấn đề.
Mà lúc này, Mộ Dung Hạo Minh bởi vì xe ngựa lật nghiêng, bị Mạc Ngôn từ trong xe ra đang ngồi bệt dưới đất, biểu tình của hắn có chút lạnh lùng nhìn Đường Đường, ánh mắt tản ra làm cho người ta không thể nhìn thấu.
Đường Đường biết, hắn đã nhìn thấy bộ dạng sát nhân của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui