Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Hai người ở lại nhà Lê Khải An đến qua tết nguyên tiêu, lúc rời đi không khí ôn nhuận ẩm ướt cùng khí tức xuyên thấu qua khe gạch mơ hồ có thể thấy được màu xanh biếc vùng sông nước.

Mùa xuân đến.

Trải qua một kì nghỉ nhàn nhã dài hạn, tinh thần cùng thân thể của Lê Khải An đều hoàn toàn buông lỏng, bây giờ lại cấp tốc tập trung vào công việc, khôi phục trạng thái mỗi ngày,bộ phim thần tượng quay hồi mùa thu năm ngoái phát sóng vào mùa xuân năm nay, từ lúc tập một bắt đầu chiếu, Sở Dục đều mỗi ngày đúng giờ canh trước ti vi, nghiễm nhiên là một fan trung thành của Lê Khải An.

Bất quá Lê Khải An đối với bộ phim này hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí có chút mâu thuẫn, vì vậy Sở Dục mỗi buổi tối đều ôm một đống đồ ăn vặt đến nhà Lê Khải An làm khách...

"Lê Khải An, mở cửa." Sở Dục gõ cửa, thấp giọng nói, "Là anh."

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, như là trong nhà không có ai.

"Lão bà! Bảo bối! Thân ái!" Sở Dục gỡ bỏ giọng nói đại hống đại khiếu, "Anh sai rồi anh không bao giờ ở trước mặt em khen đàn ông khác đẹp trai..."

Cửa rầm một tiếng mở ra, một cái tay từ trong nhà duỗi ra nhanh chóng nắm lấy cổ áo Sở Dục tha vào nhà.

"Anh muốn chết a! Không cho gọi loạn!" Lê Khải An sấn tới cửa, mặt tối sầm đem Sở Dục ép trên ván cửa.

"Không la như vậy em sẽ không mở cửa cho anh." Sở Dục không chỉ cây ngay không sợ chết đứng, mà còn nhanh chóng hôn một cái lên mặt Lê Khải An, sau đó tranh thủ lúc đối phương chưa phát tác quơ quơ cái túi trong tay, tốc độ thật nhanh, "Anh có pha Long Tĩnh còn có chà bông lòng đỏ trứng!"

"Đồ ăn để xuống người cút đi." Lê Khải An tiếp nhận túi thực phẩm, quay đầu đi tới phòng khách ngồi ở trên ghế sa lon, hiển nhiên cũng không thật sự có ý đuổi Sở Dục.

"Không đi, khà khà." Sở Dục da mặt dầy đến sát bên Lê Khải An ngồi xuống, cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa mở ti vi đến kênh chiếu phim, sau đó không biết xấu hổ mà ca ngợi Lê Khải An.

"Anh phát hiện một vấn đề, em thật là đẹp trai."

"Hơn nữa còn vừa đáng yêu vừa manh!"

"Chân thật dài, thật thẳng, thân thể này tỉ lệ tuyệt vời, ống kính em xem, tiêu chuẩn đảo tam giác a."


"Em nói xem sao hai gò má của em lại hoàn hảo như vậy? Cứ như là điêu khắc vậy."

"Nữ chính nào quá may mắn có thể diễn chung với em, anh đều thấy cô ấy cứ nai vàng ngơ ngác..."

Lê Khải An bị thổi phồng đến mức không kềm được, ý cười dịu dàng mà nghiêng mặt liếc nhìn Sở Dục, âm thanh rất ôn nhu: "Được rồi, đừng khen nữa, em biết anh đang an ủi em."

Sở Dục vỗ đùi: "Sao có thể là an ủi, anh cảm thấy em diễn rất tốt, so với người khác đều tốt hơn, anh chính là fan não tàn của em!"

Lê Khải An mừng rỡ không khép miệng lại được, vội vã ăn một miếng bánh lớn để che giấu, thế nhưng đôi mắt cong lên rõ rang rất vui vẻ.

"Cảm ơn, fan não tàn." Một lát sau, Lê Khải An bỗng nhiên nói.

"Không cần khách khí." Sở Dục ngượng ngùng nói, "Hay là vận động một chút?"

Lê Khải An đem Sở Dục đè ngã ở trên ghế sa lon cù lét, một bên cười mắng: "Sở tiểu tử sao mỗi ngày anh chỉ muốn những thứ xấu xa này vậy!"

Sở Dục dựa vào lí lẽ biện luận: "Mùa xuân đến anh phát tình không được a!"

Lê Khải An quắc mắt nhìn trừng trừng: "Không được!"

Căm tức Sở Dục một lát, gương mặt tuấn tú của Lê Khải An không tự chủ được nhu hòa xuống.

Có thằng nhóc ngốc ở bên cạnh mình, thật sự là quá may mắn.

Điểm số lặng lẽ đạt tới sáu so với bốn.

--- --------

Cuối mùa xuân đầu mùa hè, trong gió tơ liễu bừa bãi tàn phá, phấn hoa phát tán phiêu phiêu lung lay bay lượn, nhìn qua có cảm giác lười biếng.


Toàn bộ thế giới giống như cùng lười biếng, nhân viên phía sau quầy bar ngủ gật, mèo con híp mắt lại tắm nắng, ánh nắng phảng phất đình chỉ di chuyển, dương quang không hề động đậy chiếu sáng hai phần ba mặt bàn.

Sở Dục khuấy ly cà phê, chính mình cũng có chút mệt rã rời, ngáp một cái, cửa tiệm cà phê mở, Thẩm Hành Vân từ bên ngoài đi vào.

Mấy năm không gặp, Thẩm Hành Vân vẫn duy trì phong cách cũ, từ đầu đến chân đều là hàng xa xỉ, tóc hiển nhiên tỉ mỉ chải chuốt, mỗi một chòm tóc tựa hồ cũng có vị trí cố định, hơi nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt mang theo một luồng ý cười buồn bực ngán ngẩm, khí chất lại như một công tử bất cần đời, trong lúc vung tay nhấc chân đều có thể phủi xuống một chút kim phấn.

Sở Dục bỗng cảm thấy phấn chấn, nhìn Thẩm Hành Vân phất tay: "Bên này."

Thẩm Hành Vân ngồi xuống, lười biếng kéo khóe miệng nở nụ cười: "Nhìn thấy."

Bởi vì Nhân Duyên ty sát bên Phúc Lộc Tư hơn nữa hai vị cục trưởng vẫn là quanh năm như keo như sơn, cho nên các tiểu thần tiên ở Nhân Duyên ty cùng Phúc Lộc Tư cơ hội chạm mặt rất nhiều, như Sở Dục cùng Thẩm Hành Vân chính là từ nhỏ đã nhận thức, bị phạt đứng dưới gốc cây hoa đào, cùng bị cây mây đánh qua tay.

Bất quá từ khi Sở Dục bị phái hạ giới làm việc thì hai người cũng chưa từng gặp mặt, tính đi tính lại cũng có bốn, năm năm, Sở Dục không khỏi kích động: "Đã lâu không gặp, tôi có chút nhớ các cậu."

"Cũng bốn, năm năm rồi." Thẩm Hành Vân thờ ơ nhún vai một cái, "Tôi ngược lại thật ra không nhớ cậu."

Sở Dục: "..."

Vốn còn muốn cùng bạn cũ ôn chuyện một chút hiện tại đột nhiên liền không muốn!

"Đúng rồi, song sinh của cậu đã tìm được chưa?" Sở Dục thay đổi đề tài.

Toàn bộ thiên đình đều biết song sinh của Thẩm Hành Vân bởi vì không đỡ nổi thế tiến công của Thẩm Hành Vân nên đã nhảy Tru Tiên đài!

"Tìm được rồi." Nhắc tới chuyện này, nụ cười Thẩm Hành Vân lập tức trở nên ôn nhu, "Nếu không tôi tìm cậu mua hồng tuyến làm gì."

Toàn thế giới đều có đối tượng ngoại trừ tôi... Sở Dục u oán thở dài, móc trong túi quần, vỗ một cái lên bàn một cuộn len màu đỏ.


Thẩm Hành Vân lấy ra bóp tiền: "Bao nhiêu tiền?"

"Bán cho thần tiên khác đều là 1 vạn tệ một cuộn." Sở Dục chớp chớp cặp mắt đen, "Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy quan hệ cũng than thiết, cho cậu giá hữu nghị, gấp đôi."

Thẩm Hành Vân sâu xa nói: "Bây giờ tuyệt giao với cậu còn kịp không?"

Sở Dục một nói từ chối đồng thời mèo khen mèo dài đuôi: "Không kịp, hơn nữa hồng tuyến của nguyệt lão khác đều không tốt như của tôi, hồng tuyến là màu đỏ thẫm, màu sắc thuần khiết, bọn họ bán màu đều lộn xộn, lại còn có cơ lão tử, thực sự là thế phong nhật hạ."

Thẩm Hành Vân sắc mặt rất đen, tựa hồ hoàn toàn không bị màu sắc thuần khiết đỏ thẫm an ủi: "Tại sao tôi phải mua giá cao hơn người khác?"

"Bởi vì tiền đối với cậu đều là gió lớn thổi tới a." Sở Dục một thân chính khí, "Không làm thịt thì phí."

Thẩm Hành Vân không có cách nào phản bác: "Quả thật là gió lớn thổi tới, tiền đối với tôi mà nói chỉ là con số mà thôi."

Sở Dục ghen tỵ nhìn hắn chằm chằm, từ trong túi đeo lưng móc ra một cái máy quẹt thẻ di động: "... Cậu quẹt thẻ hay tiền mặt?"

Không biết tại sao, tuy rằng tàn nhẫn kiếm lời một chút nhưng căn bản không cao hứng nổi!

Cảm giác bị ảo diệu một mặt!

Dẹp xong tiền, Sở Dục hài lòng lấy sổ ra quẹt một bút, u oán nói: "Nếu như tôi cũng có tiền như cậu thì tốt rồi."

"Làm sao?" Thẩm Hành Vân nhíu nhíu mày.

"Vậy thì tôi có thể mở công ty giải trí cho lão bà nhà tôi rồi, thời điểm đó hắn thích cái gì thì làm cái đó, không cần xem sắc mặt người khác, cũng không cần diễn vai mình không thích." Sở Dục ảo tưởng một phen, sau đó bất đắc dĩ thở dài, "Bất quá coi như tôi có nhiều tiền như vậy, với tính tình của hắn cũng sẽ không đồng ý để tôi bỏ tiền cho hắn mở công ty..."

Thẩm Hành Vân tới điểm hứng thú: "Cậu cũng tìm người phàm?"

"Đúng a." Sở Dục lấy điện thoại di động ra tìm kiếm hình Lê Khải An, "Hồng nương trước đây khuyên tôi tìm nguyệt lão, thế nhưng tôi cảm thấy có tiếng nói chung quá nhiều kỳ thực cũng chán, một điểm cảm giác thần bí đều không có, mỗi ngày cùng cầm hồng tuyến chơi liên tục... Là hắn, có phải là đặc biệt đẹp trai không?" Sở Dục dương dương đắc ý đem một tấm ảnh của Lê Khải An cùng mình chụp chung đưa Thẩm Hành Vân xem.

Thẩm Hành Vân ánh mắt đảo qua mặt Lê Khải An, khóe miệng vừa kéo: "Trùng hợp như thế."

"Làm sao?" Sở Dục nhất thời một mặt cảnh giác.


Thẩm Hành Vân khóe môi giương lên: "Xem ra cậu không cần mở cho hắn công ty giải trí..."

Sở Dục rất thành khẩn: "Tôi vốn mua không nổi."

Thẩm Hành Vân nhàn nhạt nói: "Bởi vì coi như không có cậu hiệp trợ, hắn tương lai cũng sẽ trở thành siêu sao."

"Khụ! Khụ khụ!" Sở Dục suýt nữa bị cà phê sặc quy thiên tại chỗ.

"Chẳng mấy chốc sẽ có một lúc hắn cũng không dám nghĩ tới cơ hội tốt xuất hiện ở trước mặt hắn, " Thẩm Hành Vân giọng điệu bình tĩnh hoàn toàn khác với Sở Dục kích động đến gần như sắp muốn lăn lộn đầy đất, "Hơn nữa phỏng chừng trong vòng mười năm hắn sẽ trở thành ảnh đế... Cậu có khỏe không vậy?"

"Cậu cậu cậu...làm sao biết rõ ràng như thế?" Sở Dục mặt đỏ lừ lừ, mừng rỡ đầu lưỡi đánh cuốn.

"Hắn không phải tên Lê Khải An sao, tôi là thần bảo vệ cho hắn." Thẩm Hành Vân lười biếng nâng quai hàm nhìn phía ngoài cửa sổ, bỏ mặc Sở Dục tại chỗ đánh điên, "Đoán ra rồi hả, ngu ngốc."

Sau năm phút, rốt cục Sở Dục phát tiết xong cũng bình tĩnh lại.

Thẩm Hành Vân liếc mắt nhìn hắn: "Điên xong rồi?"

"Không có đâu." Sở Dục từ trong túi đeo lưng rút ra ba nén nhang, cấp tốc châm lửa, hướng Thẩm Hành Vân thành kính bái bái, sau đó đem hương cắm lên cái bánh ngọt ăn một nửa, hai tay chắp trước ngực lẩm bẩm nói, "Phúc thần đại nhân tại thượng, lão bà nhà tôi liền nhờ cậu chiếu cố, sau này tôi mỗi ngày đều đốt ba nén nhang cung phụng cho cậu." (hahaha....cười chết mất =]]])

Thẩm Hành Vân dung ánh mắt chướng khí nhìn Sở Dục: "Miễn, chỉ cần tôi muốn, thứ này tôi có thể một ngày đốt một vạn cây."

Sở Dục tiếp tục cầu khẩn: "Thế nhưng cậu cũng không thể dựa vào chức vụ tiện lợi ẩn thân nhìn lén lão bà nhà tôi rửa ráy a."

Thẩm Hành Vân cả giận nói: "Tôi cũng không phải không có ai để nhìn, tại sao phải nhìn hắn."

Sở Dục cười bỉ ổi: "Oa nha, nếu tiểu suy thần nếu biết cậu ẩn thân nhìn hắn rửa ráy thì sao ta?" (Móa... cũng đâu có hiền)

Thẩm Hành Vân lãnh khốc: "Mắc mớ gì tới cậu."

Sở Dục chìm đắm trong hạnh phúc: "Thật là muốn thay lão bà tôi cao hứng."

"Cũng không cần cao hứng quá sớm." Thẩm Hành Vân giọng điệu lành lạnh, "Hắn mệnh cách cũng không phải thập toàn thập mỹ, trước khi công thành danh toại sẽ có một kiếp nạn, chỉ cần qua khỏi tương lai sẽ tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận