Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Khốn nạn! Sao lại bất cẩn như thế, lời vừa rồi là ý gì, chẳng lẽ mày sợ nó không biết chúng ta có âm mưu à!”
Cách cửa không xa, Ngô Quảng đuổi theo Lý Tiếu Lai xong thì mắng mỏ một trận.
“Anh Ngô, chẳng phải do em thấy nó không uống nên mới sốt ruột sao?”, Lý Tiếu Lai vội cười nịnh.
“Cũng không thể làm bậy như vậy, đã nói mày bao nhiêu lần, làm việc phải mang theo não chứ!”
Ngô Quảng đánh lên đầu Lý Tiếu Lai, tức giận tới mức mặt u ám.
Thấy Ngô Quảng tức giận, Lý Tiếu Lai cúi đầu không dám hó hé.
Mắng một hồi, Ngô Quảng mới bớt giận một chút: “Cũng may thằng kia không thông minh, còn đứng đực ra đó làm gì, lấy bia đi, chẳng lẽ chờ tao đi à?”
“Em đi, em đi!”
Lý Tiếu Lai cúi đầu khom lưng, vừa định đi, hắn ta lại nhớ tới gì đó, nghi ngờ quay đầu: “Anh Ngô, nếu nó không uống thì làm sao ạ, chẳng phải chúng ta uổng công à?”
“Thằng ngu, vô dụng! Mày đẻ mà để quên não trong bụng mẹ rồi hả!”
Vừa mới hết giận, Ngô Quảng lại không nhịn được khi nghe lời này, lại đánh lên đầu Lý Tiếu Lai.
Lý Tiếu Lai hoàn toàn không dám phản kháng, ngay cả cãi lại cũng không dám.
Đánh vài cái, Ngô Quảng mới tức tối nói: “Mày không bỏ hàng vào bia à? Thằng ngu này, động não đi, bằng không tao dùng mày có tác dụng gì!”
“Vẫn là anh Ngô thông minh ạ! Em đi đây, đi liền!”, Lý Tiếu Lai vội nịnh bợ rồi xoay người chạy đi.
Ngô Quảng điều chỉnh tâm trạng một chút, nhìn Lý Tiếu Lai dẫn người cầm bia quay lại, Ngô Quảng vẫn thấy không yên lòng.
Kéo Lý Tiếu Lai hỏi vài câu rồi hai người mới vội về lại phòng VIP.
“Cũng may tôi ra theo! Bằng không tên này lại bưng bia đen tới, cậu em Tần lại uống không quen.


Tôi cũng không hợp gu bia đen”, Ngô Quảng lấy cớ, cười nói với Lý Tiếu Lai.
Trên bàn, phục vụ đã mở bia.
Ngô Quảng cẩn thận cầm lên hai chai, lần lượt đặt trước mặt Tần Khải và Chu Tư Tư.
Hắn ta và Lý Tiếu Lai cũng cầm mỗi người một chai.
“Cậu em Tần, nâng ly nào, chúng ta kính trước nhé”.
Ngô Quảng cầm chai bia, rót cho mình trước rồi ra dấu bằng mắt cho Lý Tiếu Lai.
Lý Tiếu Lai hiểu ý, cầm lên chai bia trước mặt Chu Tư Tư, rót cho cô ấy một ly rồi lại rót cho Tần Khải một ly.
Hành động này trông không có gì nhưng Tần Khải vẫn thấy không ổn.
Lý Tiếu Lai cũng rót đầy cho anh mà hắn ta lại bỏ gần tìm xa, đáng lẽ không nên cầm chai của Chu Tư Tư.
Quan trọng nhất là sau khi rót cho hai người xong, rõ ràng trong chai còn thừa nhưng hắn ta lại bỏ xuống, lấy chai trước mặt tự rót vào ly mình.
Lần đầu là trùng hợp, nhưng đến lần sau vẫn là những thao tác rườm rà đó.
Tần Khải lập tức xác định trong đây có điều bất thường.
“Nào, cậu em Tần, cụng ly!”
Ngô Quảng dẫn đầu uống trước.
Chu Tư Tư cũng không đề phòng mà cầm ly bia lên, định chạm cốc với Ngô Quảng.
Lý Tiếu Lai càng không kiêng dè, ánh mắt sỗ sàng nhìn ngực Chu Tư Tư.
Vốn dĩ họ định chuốc thuốc Tần Khải, không ngờ lại có thêm Chu Tư Tư nên quyết định điều chỉnh, tóm cả hai.
Ba người đứng lên cụng ly, Tần Khải lại ngồi trên sofa không đứng dậy.
“Anh Ngô, tôi thấy anh nói có lý, rượu trắng này không uống thì phí quá, hay chúng ta thử Mao Đài trước?”, Tần Khải cố ý ghét bỏ, cầm ly rượu lên ngửi một chút, vội vàng che mũi.
Dáng vẻ lưu loát trôi chảy này cũng khiến Chu Tư Tư khinh thường, Ngô Quảng càng không nhìn gì khác lạ.
“Được, chúng ta thử rượu trắng trước!”
Ngô Quảng nhíu mày, nghe thấy lời Tần Khải thì mặt mày hớn hở đổi ly.
Lý Tiếu Lai và Chu Tư Tư đều cầm rượu lên.
Sau một hồi cà kê, bốn người cầm ly chạm cốc.
Ngửa đầu nốc hết ly, Tần Khải không hề có gì kỳ lạ.
Ngược lại, hiển nhiên Chu Tư Tư chưa từng uống rượu trắng.
Sau một lu Mao Đài, mặt cô ấy ửng đỏ, trông rất xinh đẹp.
“Anh Ngô, mùi vị của rượu này cũng được phết, chúng ta tiếp tục, tiếp tục đi!”
Uống xong, Tần Khải lại vờ như không biết gì.

Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai liếc nhau, không nhịn được mà cười nhạo.
“Há há...!đừng vội, chúng ta nói chuyện rõ ràng trước!”
Người hắn ta dựa ra sau, bắt chéo chân, cười lạnh chẳng hề che giấu.
“Thằng họ Tần, mày nghĩ tao thật sự muốn làm thân với mày à?”
“Anh Ngô, anh có ý gì?”, Tần Khải vờ giả ngu, cười híp mắt hỏi lại.
“Có ý gì à? Hừ, đắc tội tụi tao, mày nghĩ mày sẽ yên ổn sao?”
Lý Tiếu Lai đập bàn, cười lạnh nói tiếp: “Ha ha...!họ Tần, nói thật cho mày biết, trong rượu của hai đứa mày có bỏ thuốc đó, đảm bảo còn mạnh hơn cả Viagra nữa...”
“Viagra là gì?”, Chu Tư Tư nghe thấy câu nói hơi sai sai thì gương mặt tỏ ra bối rối.
“Khụ khụ, là kích dục.

Đừng lo, không chết được!”, Tần Khải khoanh tay đáp một câu.
Chu Tư Tư nghe xong thì mặt tái mét.
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai đắc ý cười lớn.
“Dám đắc tội tụi tao, họ Tần, hôm nay tao sẽ làm mày thân bại danh liệt! Ông mày đã chọn hai gái gọi, lát nữa mày làm gì, tao sẽ quay phim lại, sau đó tự mình đưa tới nhà họ Triệu”.

Lý Tiếu Lai cười tới mức suýt lệch hàm.
Ánh mắt Ngô Quảng tham lam đánh giá Chu Tư Tư, hắn ta nuốt nước bọt, xoa tay nói: “Tướng tá ngon thế này, đúng là nóng bỏng! Lát lên giường, chúng ta từ từ giao lưu he he...”
“Mấy, mấy người muốn làm gì?”, Chu Tư Tư vừa nghe thế thì lúng túng, vô thức trốn sau lưng Tần Khải.
“Làm cái gì, tất nhiên là chơi em rồi! Ha ha ha, không chỉ anh Ngô mà còn có anh, ba người chúng ta lên giường, chẳng phải sướng lắm sao!”, Lý Tiếu Lai nở nụ cười dâm đãng.
Ngô Quảng ở cạnh cũng cười ha hả.
Hai tên này tiểu nhân đắc chí, Chu Tư Tư vừa tức vừa sợ, vô thức nhìn sang Chu Tư Tư, sau đó tức tới độ muốn mắng chửi.
Đến tình trạng này rồi, Tần Khải còn tâm trạng uống rượu sao?

Anh chậm rãi cầm chai rượu, rót đầy cho mình.
Thủng thẳng uống xong một ly nữa, Tần Khải mới tặc lưỡi: “Không tệ, Mao Đài đúng là rượu ngon!”
“Mày...!mày không sợ sao?”
“Mẹ nó, anh Ngô, trong đầu thằng này toàn hồ nhão à? Thằng ngu, bọn tao bỏ thuốc mày đó, mày không sao à!”, Lý Tiếu Lai đập bàn, lạnh mặt đe doạ.
Chu Tư Tư cũng nhìn Tần Khải bằng ánh mắt kỳ dị, không nhìn ra điều gì.
“Sợ cái gì? Vậy tôi cũng nói rõ nhé?”
Tần Khải lại rót đầy ly, sau đó cười tủm tỉm, dùng ánh mắt trêu ngươi nhìn hai người.
“Ngô Quảng, mấy người bỏ thuốc trong rượu của tôi và Tư Tư sao?”
“Đúng vậy, có gì không thằng ngu? Không bỏ mày thì chẳng lẽ bọn tao tự hại mình? Ha ha, anh à, nhìn thằng đần này đi, sao mà khờ khạo quá thể”, Lý Tiếu Lai vẫn cười ha hả.
Tần Khải nghe thế thì cười.
“Mày, mày cười cái gì?”, Ngô Quảng nhướng mày, thấy Tần Khải như thế thì hắn ta chợt có trực giác không tốt.
“Không có gì!”
Tần Khải ngừng cười, lạnh nhạt nhìn đối phương, vẻ mặt giễu cợt.
“À, tôi quên nói nhỉ, vừa rồi lúc mấy người ra ngoài, tôi đã lén đổi ly rượu của hai bên.

Sao, bất ngờ không nào, có thấy surprise không!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận