Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Có chuyện gì muốn nói thì nói đi”.

Chu Tư Tư nghẹn cả nửa ngày cũng không nói được lời nào, ngược lại, gương mặt nhỏ lại đỏ hồng lên vô cùng đáng yêu.

Tần Khải cũng uống không ít, anh sợ nhìn nữa thì sẽ phạm phải sai lầm, ở cạnh bên chậm rì nhắc nhở Chu Tư Tư một câu.

Nghe được giọng của Tần Khải, lúc này Chu Tư Tư mới cúi đầu, nói một câu bằng giọng rất nhỏ: “Chuyện kia, Tần Khải, hôm nay cảm ơn anh”.

“Cô nói cái gì, nói lớn thêm chút nữa, tôi không nghe rõ”.

Tần Khải muốn nhìn phản ứng của Chu Tư Tư, cố ý trêu cợt cô ấy.

“Không nghe thấy thì quên đi!”
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Tần Khải, tức giận dậm chân, xoay người rời đi.

“ y, đừng mà, trễ thế này rồi, cô nhẫn tâm ném tôi một mình ở ngoài này à!”
Tần Khải sửng sốt một chút, anh cũng không ngờ Chu Tư Tư lại nóng nảy như vậy.

Mắt thấy Chu Tư Tư đi lên phía trước, Tần Khải nhanh chóng đuổi theo.

Lăn lộn lâu như vậy, trời đã tối hoàn toàn, ở khu này, tuy rằng có đầy siêu xe, nhưng muốn gọi xe cũng không dễ dàng gì đâu.

Nếu không đuổi theo Chu Tư Tư, Tần Khải phải tự lết bộ về mất
“Lên xe!”
Chu Tư Tư mở cửa xe, tự mình ngồi xuống.

Tần Khải lại không hề tức giận, nhanh chóng lên xe, ngồi ở vị trí phó lái.

Xe khởi động, Chu Tư Tư đỏ mặt, cô ấy vẫn luôn không nói chuyện, chẳng biết là do tức giận hay là do xấu hổ.

“Tóm lại, vẫn cảm ơn anh”.


Xe đi được một hồi lâu đã đến nhà của Triệu Băng Linh, Chu Tư Tư vẫn có chút e thẹn nói
Tần Khải nghe vậy, trên mặt cười ha ha, chăm chú nhìn Chu Tư Tư nói: “Thật ra, nếu cô thật sự muốn cảm tạ tôi, cũng không phải là không có cách!”
“Có cách gì?”
Chu Tư Tư theo bản năng mà tiếp lời.

Thế nhưng, lời này vừa mới nói ra, Chu tư Tư lập tức cảm thấy có chút hối hận.

Cô ấy biết, với tính tình của Tần Khải, chắc chắn không phải là ý nghĩ gì tốt lành.

Quả nhiên, gần như là đồng thời với suy nghĩ nảy ra trong đầu Chu Tư Tư, Tần Khải bên cạnh đã cười xấu xa mở miệng: “Cách hả, rất là đơn giản.

Về sau lúc cô tắm rửa không cần đóng cửa, để tôi thưởng thức một chút là được rồi, thế nào, cái này dễ dàng đồng ý mà đúng không?”
“Anh đi chết đi! Lại nói bậy thì anh tự đi về đi!”
Chu Tư Tư không đợi Tần Khải nói xong, cả gương mặt đã trở nên ửng hồng.

Nhớ đến lần gặp mặt lúc trước của hai người, Chu Tư Tư chỉ hận không thể tìm được cái khe đất để chui vào.

Mặc dù là biết Tần Khải nói giỡn, trong lòng Chu Tư Tư cũng không khỏi cảm thấy e lệ.

Tuy rằng bình thường cô ấy là người tùy tiện, nhưng dẫu sao cô ấy cũng là con gái.

Tần Khải ở cạnh cười rồi không tiếp tục nhiều lời nữa.

Vui đùa ấy mà, ngẫu nhiên nói ra gì đó để giải trí thì được, nói nhiều ngược lại không ổn.

Một đường im ắng, đưa Tần Khải tới dưới lầu nhà của Triệu Băng Linh, nhìn Tần Khải xuống xe, Chu Tư Tư mới khởi động xe một lần nữa.

“Trời tối rồi, một mình lái xe, trên đường nhớ cẩn thận”.

Tần Khải vốn đã đi rồi, bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười ấm áp.


Với tính cách tùy tiện của Chu Tư Tư, Tần Khải cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút.

Không đợi Chu Tư Tư đáp lời, Tần Khải đã tiêu sái xoay người, bước vào trong nhà.

Trong cửa sổ xe, Chu Tư Tư sửng sốt mất một hồi lâu, trên mặt mới hiện lên một nụ cười hạnh phúc đặc trưng của thiếu nữ.

Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy, thật ra con người Tần Khải không tệ lắm, tất nhiên là nếu không có cái miệng độc địa kia.

Phi phi!
Đây chính là chồng chưa cưới của bạn thân, Chu Tư Tư, mày nghĩ cái gì vậy!
Ý nghĩ vừa mới dâng lên, Chu Tư Tư vội lắc đầu xua đi, nhanh chóng lái xe rời đi.

Tần Khải làm gì đoán được tâm tư của Chu Tư Tư.

Hôm nay, Tần Khải hết đi đòi nợ lại đánh lộn với người ta, cuối cùng còn suýt chút nữa bị người ta chuốc thuốc, có thể nói là một ngày chẳng mấy vui vẻ
Sau khi bận rộn, quá sức mệt mỏi, Tần Khải chỉ đơn giản rửa mặt một chút rồi lập tức leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Khải bị chuông báo thức réo dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ rời khỏi giường.

Không ngờ, vừa mới mở cửa, Tần Khải đã bị người cản lối.

Bởi vì không chú ý mà hai người đâm sầm vào nhau.

Xúc cảm mềm mại kia khiến Tần Khải đang tỉnh táo hơn nửa lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Loại cảm giác đặc trưng này không cần nhìn, Tần Khải cũng biết là ai.

“Tối hôm qua anh làm cái gì?”

Triệu Băng Linh xụ mặt, vội vàng thối lui, đánh giá anh.

“Không làm gì hết!”
Tần Khải vừa trả lời câu này vừa ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt của cô Triệu không đúng.

“Không làm gì thì sao lại về trễ như thế?”
Triệu Băng Linh cau mày, rõ ràng là không hề tin.

Tối hôm qua cô thức đêm xử lý một ít văn kiện của công ty, vừa khéo nghe thấy tiếng Tần Khải trở về.

Triệu Băng Linh theo bản năng cho rằng Tần Khải không làm được chuyện gì tốt sáng sớm đã đợi ở cửa hỏi tội người ta.

“Thật không làm gì hết mà! Vợ à, em phải tin tưởng nhân phẩm của anh!”
Tần Khải buông tay, giống như bị oan ức mà mở miệng.

Đúng là anh không có nghĩ nhiều như vậy.

“Ai là vợ của anh! Cảnh cáo anh, về sau đừng có gọi tôi như thế, nhanh chóng sửa soạn đi làm, anh mà đi muộn một phút, đừng mơ lấy được được đồng nào tiền lương tháng này!”, Triệu Băng Linh hừ một tiếng, lập tức xoay người rời đi.

Biết bọn họ sớm muộn gì cũng huỷ hôn, Triệu Băng Linh cũng không tiếp tục đào sâu vào vấn đề.

Chỉ là, nhìn đến việc Tần Khải về muộn, trong lòng cô cũng có đôi chút bực bội.

“Chẳng hiểu nổi, chị Nguyệt lại ghé thăm à?”
Tần Khải nhéo khăn lông, tự lẩm bẩm một câu.

Nhìn Triệu Băng Linh đi xa, Tần Khải mới vội vàng hô một tiếng: “Vợ, uống nhiều nước ấm, chú ý thân thể!”
Triệu Băng Linh vốn dĩ không vui vẻ gì, vừa nghe lời này, sắc mặc trực tiếp lạnh như băng.

Cơm sáng cũng không rảnh mà ăn, Triệu Băng Linh hờn dỗi ra cửa.

Cô sợ nếu còn ở lại lâu thêm một chút thì sẽ lại xảy ra chuyện gì không vui với Tần Khải.

Tần Khải ở bên này, không nhanh không chậm mà rửa mặt, ăn sáng với ông cụ, rồi mới cưỡi xe máy điện đi làm.

Đến công ty, Tần Khải không khỏi nhíu mày.


Không chỉ là Triệu Băng Linh lúc sáng có gì đó không đúng, mà hình như Vương Kỳ cũng có chút không thích hợp.

Tần Khải vừa vào cửa đã nhìn thấy lãnh đạo của mình, người đẹp hô Vương đang ngồi ở trên vị trí của anh.

Văn phòng sang đẹp của mình thì không ngồi…
Có vấn đề!
Khi đã bình tĩnh, Tần Khải không chút do dự quay đầu rời đi.

“Đứng lại! Tần Khải, anh chạy cái gì, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”
Bên này, Tần Khải vừa mới quay đầu lại thì đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị Vương Kỳ gọi lại.

Vương Kỳ vội vàng đứng dậy, ưỡn ngực đứng đi tới cửa cửa ra vào, ánh mắt có chút kỳ quái mà đánh giá Tần Khải.

“Tôi nói này, cấp trên, đừng nói cô có ý với tôi nha? Đừng có nhìn tôi như thế mà, thật ra, tôi cũng có thể chủ động”.

Tần Khải nhìn ngực của Vương Kỳ, cố ý bỡn cợt một câu.

Tuy rằng trên mặt đang cười, nhưng trong lòng Tần Khải lại oán giận.

Quả nhiên, ông già nói không sai, phụ nữ đều là cọp cái.

Triệu Băng Linh lẫn Vương Kỳ đều có gì đó không thích hợp, Tần Khải đan hoài nghi, có phải mặt trời mọc ở đằng tây hay không.

“Phi! Anh suy nghĩ vớ vẩn đi đâu thế, cái cơ thể có một nhúm này của anh, có cho tôi cũng không cần! Chị đây thích người chín chắn cơ”.

Thật ra Vương Kỳ không để bụng, biết Tần Khải nói giỡn, thậm chí cô ấy còn cố ý đi theo câu chuyện.

Dáng người nóng bỏng như vậy mà chặn ngay cửa, còn nói chuyện lộ liễu như thế.

Tần Khải ho khan hai tiếng, chỉ có thể chủ động thối lui sang một bên.

Những đề tài này, nếu thật sự muốn nói nghiêm túc, Tần Khải quả thật không phải là đối thủ của Vương Kỳ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận