Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Nhóc con, đã nói chuyện thì cần phải chịu trách nhiệm, chọc tới người không nên dây vào thì đừng nói các người không chịu trách nhiệm nổi, ngay cả Đinh Kim Phúc cũng không bảo vệ được các người!”
Tần Khải khoanh tay, giọng điệu cũng lạnh hơn.
Trước khi xuống núi, ông già đã dặn anh phải điệu thấp, đừng gây chuyện khắp nơi.
Nhưng những gì anh gặp phải hôm nay khiến Tần Khải cảm thấy khiêm tốn sẽ chỉ bị người ức hiếp.
Đã nói phải làm người hiền lành, nhưng muốn làm người hiền lành cũng chẳng phải chuyện dễ.
“Chu choa! Mẹ nó khoác lác ghê chưa, mày cho rằng mình là bốn cậu ấm của Trung Hải à? Bà nó chứ! Tên của chủ tịch mà mày cũng gọi được chắc? Mày là cái thá gì vậy! Nếu không cút thì tao sẽ không khách sáo đâu!”
Người đàn ông cao to vặn tay, hung hăng trừng anh.
Tên kia rõ ràng là một tên nhà quê, vậy mà còn dám to mồm? Không sợ trẹo lưỡi à.
“Tôi cần gì phải giải thích với loại óc trái nho như anh? Hèn gì giờ anh chỉ có thể làm một tên gác cổng quèn, mắt chó không biết nhìn người.

Tôi thấy anh nên về nhà trồng rau đi, đừng lên thành phố chi cho mất mặt”.
Tần Khải híp mắt, không chút khách sáo vặn lại.
“Mẹ nó! Ông đây thấy mày mới là óc trái nho đấy, đúng là chán sống mà!”
Hai tên gác cổng lập tức nổi giận văng tục, giơ nắm tay lên đấm về phía anh.
Tần Khải cong môi, đối diện với đòn tấn công của hai người nhưng vẫn không né.
Bốp!
Tên gác cổng cao kều vừa vung tay lên được nửa đường, Tần Khải bỗng giơ chân phải tùy tiện đá một phát.
Tên gác cổng to con trực tiếp bị Tần Khải một cước đá bay ra 3m.
Gã ôm bụng liên tục lăn lộn, thở thôi cũng sắp không thở nổi.

“Đây, đây là người sao?”
Mắt thấy bạn mình trực tiếp bị hạ đo ván, tên gác cổng khác trợn tròn mắt, nuốt nước miếng một cái, suýt nữa bị dọa đái trong quần.
Có thể một cước đá bay gã kia, cũng mạnh quá đi chứ?
“Đừng cho rằng tôi ăn mặc như vậy mà dễ bắt nạt, tôi điên lên thì ngay cả ông trời cũng phải dọa đái trong quần!”
Tần Khải khoanh tay, cơ thể giống như chưa từng nhúc nhích.
Anh lắc đầu, chẳng thèm quay đầu lại đi thẳng vào.
“Mày còn ngây ra đó làm gì, mau đi kêu người!”
Người đàn ông cao kều ôm bụng, gian nan đứng dậy, vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Được, được, tôi đi ngay đây!”
Tên gác cổng khác gật đầu, vội vàng đi gọi người.
“Bà mẹ nó!”
Trong lòng tên cao kều tức điên, xoay người đá mấy cái vào xe ba bánh cho hả dạ.
Chiếc xe ba gác trước đó đã bị Maserati đâm cho suýt tan tành, sau khi bị gã đá mấy cái thì rầm một tiếng hỏng.
Coi như hoàn toàn hư.
Cảnh tượng ấy vừa hay bị Tần Khải đang lên lầu nhìn thấy.
“Mẹ nó...”
Tần Khải không nhịn được chửi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trương Huy.
“Tiểu sư thúc, có chuyện gì à?”
“Chẳng phải cậu quen Đinh Kim Phúc hả? Bảo ông ta đến khách sạn gặp tôi ngay, giờ tôi đang ở khách sạn Kim Đô đối diện bệnh viện nè.


Xe của tôi bị tên gác cổng nhà ông ta đập hư rồi!”
Tần Khải nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Giữa trưa ở tỏng văn phòng, lúc anh và Trương Huy nói chuyện với nhau thì cậu ta có cầu xin anh trị cho một người.
Mà người đó cũng không phải ai khác vừa hay chính là chủ tịch tập đoàn Kim Phúc - Đinh Kim Phúc.
Cũng là tổng giám đốc của khách sạn này.
Vốn dĩ, anh cũng không muốn làm to chuyện.
Nhưng tên gác cổng kia lại quá hống hách, không chấn chỉnh sao được?
Tần Khải cất di động đi rồi lên thẳng phòng số năm trên lầu ba.
Anh ngó vào, ghê thật, cũng đông người ghê.
Trên bàn cơm rộng khoảng bốn mét chắc phải ngồi hơn mười người, trai gái già trẻ gì cũng có.
Ba người nhà Triệu Băng Linh cũng có mặt, chỉ mỗi ông cụ Triệu là không thấy.
Song giờ phút này, trong phòng lại đang cãi nhau ỏm tỏi.
“Chú ba, anh đã nói rất rõ ràng rồi, Tiểu Băng không thích hợp làm tổng giám đốc, nhìn thử thành tích nửa năm qua của con bé xem, quả thật là không đâu vào đâu! Đừng nói chú mắt mờ không thấy nhé?”
Đối mặt với sự chất vấn ấy, Triệu Diệu Quang đẩy gọng kính, sắc mặt xanh mét nhìn đống tài liệu trước mặt, mãi không thốt nổi nên lời.
Bên tay phải ông là hai mẹ con Tống Nhan cũng có vẻ mặt hết sức khó coi, cạnh Triệu Băng Linh còn có một ghế trống.
Người vừa nói chuyện bên trái lại là một người đàn ông trung niên để kiểu tóc địa trung hải.
Chỉ thấy ông ta cực kỳ cao to, chỉ ngồi thôi cũng cao hơn mọi người một chút.
Nói chuyện lại vô cùng sắc bén, cả người tràn ngập khí thế, đủ để đè bẹp mọi người có mặt ở đây.

“Anh cả, dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà.

Chẳng phải lúc trước anh nói sẽ cho Tiểu băng một năm à.

Giờ còn chưa đến nửa năm, anh đã không nhịn được muốn cướp lại quyền hành?”
Tống Nhan thấy chồng chẳng dám hó hé câu nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Triệu Diệu Quang một cái, cắn răng cãi lại.
“Ai là người một nhà với cô! Tống Nhan, cô vốn không phải người nhà họ Triệu tôi, nơi này không đến lượt cô lên tiếng!”
Triệu Hoành Quang mặt mày khó chịu liếc Tống Nhan, khinh bỉ hừ một tiếng.
“Đúng vậy! Đừng tưởng rằng ông già vẫn ở nhà cô bèn coi mình là chủ.

Giờ cổ phần công ty hai nhà chúng ta cao hơn cô rất nhiều, vẫn chưa tới lượt cô nói chuyện đâu”.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Tống Nhan trét không biết bao nhiêu phấn lên mặt cũng đứng dậy, hát đệm theo Triệu Hoành Quang.
Trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh bỉ và chế nhạo.
Tống Nhan bị nói nghẹn họng, mặt mày có chút trắng bệch, suýt nữa thì tức chết tại chỗ.
Triệu Băng Linh thấy bố mẹ mình đều bị nói không nâng đầu lên nổi thì cuối cùng cũng không nhịn nổi.
“Bác gái, lời đó của bác là sao, hóa ra nhà chúng tôi không phải là người nhà họ Triệu hả?”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp hừ lạnh một tiếng.
“Tiểu Băng, bác cả với bác hai con không nói gì là sợ anh em trở mặt nhau.

Nhưng hôm nay, bác cũng nói thật với con, từ lúc ông nội đến nhà con ở, ông đã không coi bác và bác cả con là người một nhà.

Thậm chí là bố con, giờ cũng chưa chắc coi họ là anh mình, chúng ta còn nói đến tình thân gì nữa?”
Triệu Băng Linh kinh ngạc nhìn bà ta, cũng bị nói mặt mày cứng đờ.

Trong lòng cô có nỗi khổ nhưng không cách nào nói ra.
Đời thứ hai của nhà họ Triệu tổng cộng có ba người.
Triệu Diệu Quang nhỏ nhất, bên trên còn có hai người anh.
Ban đầu, ba anh em đều hòa thuận, nhưng từ sau khi ông nội rời khỏi tập đoàn, ba gia đình vẫn không ngừng tranh giành vị trí tổng giám đốc.
Cũng may có ông nội ra mặt, song lại không chọn trong đời thứ hai mà là quyết định cho người xuất sắc nhất trong đời thứ ba là Triệu Băng Linh một cơ hội.
Để cô làm tổng giám đốc một năm, nếu làm tốt thì tiếp tục làm.
Nếu không như ý thì chỉ có thể thay người.
Nhưng ngay cả như vậy, bác cả và bác hai vẫn khó chịu, soi mói đủ điều.
Cả nhà Triệu Băng Linh đã nhún nhường rất nhiều, nhưng chỉ đổi lấy được nước làm tới.
Giờ đây, vừa nghe thấy tin ông nội bệnh nặng, cuối cùng bác cả và bác hai cũng không nhịn được bắt đầu gây khó dễ.
Bầu không khí trong cả căn phòng có thể nói là hết sức căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ba người nhà cô.
Một tay mới mới lăn lộn trên thị trường chưa đến nửa năm như Triệu Băng Linh thì lấy đâu ra là đối thủ của đám cáo già kia?
Bốp, bốp, bốp!
Ngay khi cả nhà họ không biết làm sao thì ở cửa bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Trong bầu không khí nặng nề ấy nghe có vẻ vô cùng chói tai.
Mọi người đều quay đầu lại.
Chỉ thấy một thanh niên trông vô cùng quê mùa, làn da ngăm đen, xắn nửa tay áo sải bước tiến vào.
Anh vừa đi còn vừa vỗ tay.
“Hay thật! Tuyệt vời, không ngờ ngoài đời thật còn có một vở kịch đấu tranh trong gia tộc phấn khích như vậy.

Hôm nay, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận