Tiểu Thần Y Xuống Núi


Tần Khải nhân đó chuồn luôn, sau đó vội vàng nhảy sang đầu bên kia thang máy để tránh phần tử nguy hiểm Vương Dao xa ra một chút.

Vương Dao được hời nên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ như đừng chọc vào tôi.

Tần Khải ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng phải công nhận một điều là bộ ngực khủng của Vương Dao đã khiến anh được mở rộng tầm mắt.

Khụ khụ…
Đương nhiên, anh chỉ thưởng thức qua ánh nhìn thôi.

Tần Khải xin thề với trời là anh không hề có suy nghĩ gì khác.

Sau khi lên xe, Vương Dao đặt tay lên vô lăng, sau đó mỉm cười để lộ hai cái răng nanh.

Cô ta mỉm cười xấu xa rồi đạp mạnh chân ga.

“Ôi cha mẹ ơi!”
Cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, Tần Khải lập tức đen mặt, suýt nữa thì ngất xỉu.

May mà anh đã có chuẩn bị từ trước nên đã lấy kim châm cứu ra rồi tự châm cứu cho mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại.

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Vương Dao cười tươi như hoa.

“May mà cô không lái máy bay!”
Tần Khải vừa tự châm cứu vừa oán thán.

“Anh… có tin tôi có thể nhấn ga tiễn anh lên mây không?”
“Thôi đừng… Cô là nhất, nhất cô rồi!”
“Thế còn được, hừ!”

Nhờ câu khen của Tần Khải, mà Vương Dao đã thả chậm tốc độ lại.

Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau cũng thở phào một hơi.


Đúng là tiểu nhân và phụ nữ đều khó chơi như nhau…
May mà có tổ tiên phù hộ!
Vương Dao này còn là tổ hợp của cả phụ nữ và tiểu nhân, thế nên không phải dạng vừa đâu.


Loáng cái, chiếc xe đã chạy vào nội thành, sau đó chạy men theo đường Hoàn Thành một đoạn thì Vương Dao đánh tay lái, rẽ vào một con đường còn rộng hơn cả đường Hoàn Thành.

Tần Khải chỉ nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều cây hoa lâu đời.

Tuy chưa phải mùa hoa nở, nhưng trông cũng khá đẹp.

Nối với đèn ở hai bên đường là các cây cột đá lớn thấp được khắc rồng phượng nên trông rất khí thế.

Điểm đến duy nhất của con đường núi này là dãy biệt thự của nhà họ Vương.

Những gia đình được sống ở đây vừa phải có quan hệ họ hàng với nhà họ Vương, vừa phải có năng lực nhất định.

Xe lên đến lưng chừng núi thì Tần Khải nhìn thấy có khá nhiều biệt thự với phong cách khác nhau nằm rải rác.

Mỗi căn đều xây dựng theo phong cảnh ở xung quanh nên rất hoà hợp với núi đá này.

Nhà và núi nối với nhau tạo thành một phong cảnh nên thơ.

Trong đó có một căn trông bắt mắt nhất nằm trên đỉnh núi, chẳng những có cây cối bao quanh, mà trước cửa còn có một suối phun nước tự nhiên rất lớn.

Đúng ra thì phải gọi nơi này là pháo đài mang phong cách từ thời trung cổ.

Nhà họ Vương đúng là một trong bốn gia tộc lớn có khác, đầu tư nhà cửa không ai sánh bằng.

Thấy Tần Khải không nói gì, Vương Dao còn tưởng anh đang bị choáng ngợp nên càng kiêu ngạo hơn.

“Ngưỡng mộ quá chứ gì? Trong bốn gia tộc lớn thì nhà tôi là có nhà hoành tráng nhất đấy.

Đồ nhà quê như anh phải cố mà ngắm cho nhiều vào, không sau chẳng còn cơ hội nữa đâu”.

Tần Khải cười nói: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, này nhà cô có thiếu người không, ví dụ một người ở rể chẳng hạn, tôi thấy chúng ta rất hợp, hay là… cô về nói chuyện với bà cô đi?”
“Anh… đúng là đồ mặt dày! Hừ, tôi không nói chuyện với anh nữa, chỉ phí nước bọt”.

Chẳng dễ gì mới có cơ hội thể hiện, ai dè Vương Dao lại thua Tần Khải, cuối cùng tự rược bực vào thân.

Cô ta bực tức đập tay vào vô lăng, chiếc xe vẫn đi tiếp, sau đó nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi.

Xe vừa dừng thì Vương Dao đã hừ một tiếng, sau đó bực tức xuống xe, chẳng hề quan tâm đến Tần Khải đang ngồi đằng sau.

Tần Khải cười trừ rồi tự mở cửa đi xuống.

Kỳ Mai Hoa và cháu gái Vương Tuyết đã đứng chờ bên ngoài từ lâu.

Thấy Tần Khải xuống xe, hai người đều tươi cười rồi ra đón.

“Tiểu Khải, sao rồi, cháu đã quen với nếp sống ở Trung Hải chưa? Bà chỉ sợ cháu không quen thì khổ thân ra!”, Kỳ Mai Hoa nắm lấy tay Tần Khải với vẻ thân thiết.

Vương Tuyết cũng đứng mỉm cười ở một bên.

Sự nhiệt tình của họ khiến Tần Khải có cảm giác như mình là khách quý.


Còn sự tủi hờn khi bị Vương Dao đối xử trên xe đã bị anh quẳng đi thật xa.

“Cháu quen rồi ạ, nhưng đồ ăn bên ngoài chẳng bằng một góc món thịt kho tàu của bà”, Tần Khải ra vẻ nũng nịu nhìn Kỳ Mai Hoa rồi kể khổ.

“Đúng là khéo miệng, bà biết cháu sắp đến nên đã nấu cho cháu rồi.

bà làm hẳn một mâm cơm riêng cho cháu đấy”, Kỳ Mai Hoa mỉm cười cưng chiều rồi kéo Tần Khải vào trong biệt thự.

“Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm, cứng người bây giờ”.

“Bà ơi…”
Vương Dao bị bỏ quên cất tiếng gọi trong cơn tức.

Kỳ Mai Hoa rất ít khí xuống bếp.

Vương Dao cũng rất thích món thịt kho tàu của bà mình, nhưng xin mấy ngày mà bà chẳng làm cho.

Ai dè Tần Khải vừa đến, chẳng cần mở miệng thì đã được tiếp đãi bằng món này.

Vương Dao bĩu môi với vẻ chua xót.

Còn Vương Tuyết thì vẫn giữ nụ cười trên môi.

Vương Tuyết cao hơn Vương Dao, hơn nữa còn dịu dàng đoan trang nên vóc dáng cũng không thua Vương Dao chút nào.

Gộp các ưu điểm ấy lại, Vương Tuyết cũng là kiểu con gái trong mơ của tất cả đàn ông.

So ra thì Vương Dao rất đanh đá, Tần Khải đã được lĩnh hội vài lần rồi.

Nói chung, hai chị em mỗi người một tính.

Nếu bắt buộc phải chọn thì Tần Khải sẽ không chút do dự mà vote một phiếu cho Vương Tuyết.

Đương nhiên điều duy nhất khiến anh tiếc nuối là Vương Tuyết đã đính hôn rồi.

Anh chỉ còn biết lực bất tòng tâm thôi.

Còn về biệt thự của nhà họ Vương thì chỉ có thể hình dung bằng một từ phung phí.


Không chỉ có sự sầm uất ở bên ngoài mà nội thất bên trong cũng rất sang trọng.

Mọi thứ được bày trí hoà quện giữa văn hoá Hoa Hạ cùng châu Âu thời trung cổ.

Không hề có kiểu phô trương như nhà giàu mới nổi, trái lại mọi thứ rất hài hoà.

Từ đó đủ thấy người thiết kế căn nhà này không phải người bình thường.

Tần Khải ngắm nhìn toàn bộ ngôi nhà với vẻ tán thưởng.

Sau đó, anh đi theo Kỳ Mai Hoa rồi hỏi thăm sức khoẻ của bà ấy.

Nếu không có một người xấu tính như Vương Dao thì Tần Khải cũng muốn đầu quân đến ở rể tại nhà họ Vương.

Đương nhiên, anh chỉ dám giấu suy nghĩ này cho riêng mình thôi.

Bọn họ đi vào nhà ăn sang trọng có đèn thuỷ tinh, ở đây có năm cái bàn.

Ngoài vị trí đầu tiên bắt mắt nhất ra thì các bàn khác đều đã kín người.

Tần Khải liếc nhìn thì đoán chắc đây đều là con cháu của Kỳ Mai Hoa, người nhà họ Vương.

Ngoài Vương Khôn ra thì Tần Khải chẳng biết ai nữa.

Nhưng phải công nhận là bữa tiếc này hoành tráng thật.

“Tiểu Khải, cháu ngồi đi, đừng đứng mãi thế, thức ăn sắp nguội rồi”.

Kỳ Mai Hoa vừa nói chuyện với Tần Khải vừa giới thiệu anh với người nhà của mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận