Tiểu Thần Y Xuống Núi


Người nhà họ Vương cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy Kỳ Mai Hoa tức giận thì rối rít đứng ra hòa giải, nói lảng sang chuyện khác.
Ngô Quảng vốn nín nhịn một bụng tức, nghe thấy hai chữ Thụy Sĩ, lập tức cười khẩy.
“Cũng không được tính là bàn chuyện làm ăn gì, tôi chỉ đại diện cho gia tộc đến bên đó gửi một khoản.

Dù sao ngân hàng bên đó cũng khá là an toàn…”
“Có thể đến ngân hàng Thụy Sĩ, vẫn là em rể có bản lĩnh.

Chỗ này của tôi ít hơn mấy triệu, e rằng người ta còn chẳng thèm liếc nhìn.

Một số người nào đó thì càng không cần phải nói, ha ha… không có việc gì thì ra ngoài mở mang tầm mắt một chút, thứ đồ mê tín như Đông y này cũng chỉ lừa gạt được người lớn tuổi, đám trẻ tuổi chúng tôi sớm đã không tin vào thứ yêu ma quỷ quái này rồi”.
Một người tên là Vương Chính của nhà họ Vương đứng dậy hòa giải, nói chuyện cũng rất biết cách tránh nặng tìm nhẹ.
Chỉ mấy câu nói, tâng bốc Ngô Quảng thì thôi đi, lại còn không quên giẫm Tần Khải mấy phát.
Khỏi cần phải nói, người lớn tuổi trong miệng người này chính là Kỳ Mai Hoa.
Mặc dù trên danh nghĩa, Vương Chính là anh trai của Vương Tuyết và Vương Dao, nhưng hắn ta xuất thân chi thứ, sống trong nhà họ Vương cũng không được suôn sẻ.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ta nịnh bợ Ngô Quảng.
Tần Khải ngẩng đầu liếc một cái, chỉ coi lời nói của hắn ta như đánh rắm, hoàn toàn không để bụng chút nào.
Thuận tay gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát của Vương Tuyết, Tần Khải hiền hòa lên tiếng: “Ăn nhiều một chút, chẳng mấy khi bà nội Kỳ xuống bếp, phải nếm thử hương vị mới được”.

“Ha ha, vẫn là Tiểu Khải Khải biết nói chuyện.

Muốn ăn thì thường xuyên đến nhà chơi, đừng thấy bà nội lớn tuổi mà nhầm, nấu vài món ăn không mệt được”.

Kỳ Mai Hoa tươi cười gật đầu, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.
Mặc dù Vương Tuyết miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng vẫn gắp miếng thịt kho tàu kia vào trong miệng.
Tần Khải ngắm nhìn dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của Vương Tuyết, trong mắt không có suy nghĩ dư thừa gì.
Cùng là hai chị em, tính cách của Vương Dao gần như trái ngược với chị mình.
Đã có một lần Tần Khải nghi ngờ, không biết rốt cuộc hai bọn họ có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.
“Khụ khụ!”
Trông thấy ánh mắt Tần Khải rơi xuống người Vương Tuyết, Ngô Quảng giả bộ ho khan hai tiếng, trong mắt ngập tràn ghen tỵ và thù hận.
Từ khi hắn ta đính hôn với Vương Tuyết đến giờ, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không nóng không lạnh.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Quảng trông thấy Vương Tuyết nghe lời như vậy.
Nhưng đối tượng lại là đồ nhà quê mà hắn ta coi thường nhất.
Trong nháy mắt, Ngô Quảng giống như bị đổ chai giấm chua, vị chua và lửa giận pha lẫn trong lòng, không có chỗ trút ra.
Ánh mắt thoáng nhìn Kỳ Mai Hoa, trông thấy bà cụ nghiêm mặt, lúc này Ngô Quảng mới cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận.
Trong đáy lòng đã hận không thể bóp chết Tần Khải.
Ngửa mặt uống một chén rượu, sắc mặt Ngô Quảng hệt như quả mướp đắng, mỉm cười: “Đúng rồi, mọi người đoán xem, lần này tôi đến Thụy Sĩ đã gặp người nào?”

“Chắc chắn là nhân vật lớn rồi! Em rể cũng đừng vòng vo nữa, mau nói cho chúng tôi đi?”, Vương Chính ân cần tiếp chuyện.
Đám con cháu nhà họ Vương cũng rất phối hợp lên tiếng nịnh bợ.
“Người anh rể gặp mặt, chắc chắn đều là nhân vật lớn, cũng không biết là vị nào đây?”
“Cho dù là ai, cũng không phải là người mà cậu có thể gặp mặt, chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều hơn, phấn đấu ưu tú như anh rể, ôm người đẹp về nhà, ha ha…”
Được một đám con cháu nhà họ Vương tâng bốc, cuối cùng sắc mặt Ngô Quảng cũng dễ nhìn hơn chút.
Mặc dù Tần Khải được Kỳ Mai Hoa ưu ái, nhưng Ngô Quảng cũng không phải kẻ ngu, hắn ta có thể nhìn ra, đa số người của nhà họ Vương đều không thích Tần Khải.
Tự thấy đã bắt được cơ hội, Ngô Quảng ra vẻ khiêm tốn cười nói: “Mọi người khách sáo quá rồi, thật ra cũng không phải nhân vật lớn gì, mọi người biết Tiêu Chiến không? Đúng lúc chúng tôi gặp nhau trên đường phố Thụy Sĩ, cùng ở xứ lạ, anh ta còn trò chuyện đôi câu rồi uống cà phê cùng tôi đấy”.
“Tiêu Chiến? Ôi… đây mà không phải là nhân vật lớn sao? Em rể, cậu đúng là có bản lĩnh, còn có thể nói chuyện với người như anh ta”.

Vương Chính nghe vậy thì khiếp sợ không thôi.
Chỉ có một số con cháu kiến thức hạn hẹp của nhà họ Vương vẫn đang hỏi thăm Tiêu Chiến là người phương nào.
Còn đa số những người khác thì đều biến sắc, ngay cả Kỳ Mai Hoa cũng hơi nhíu mày.
“Các cậu chưa từng nghe thấy cũng là bình thường, Tiêu Chiến là cậu chủ bên thủ đô, tuổi trẻ mà đã được lên Bảng xếp hạng phú hào Steve, năm ngoái còn được bầu là một trong mười thanh niên kiệt xuất Hoa Hạ.

Cũng chỉ người như em rể mới có thể trò chuyện với nhân vật lớn thế này, so với em rể, những người như chúng ta không chỉ kém một điểm nửa điểm thôi đâu”.

Vương Chính thở dài một tiếng, lại bắt đầu tâng bốc Ngô Quảng.

Mấy con cháu còn đang bàn tán nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.
Người trên bàn, bao gồm Vương Dao và Vương Tuyết, đều bị Ngô Quảng làm cho khiếp sợ.
Cảm nhận được ánh mắt nào là khiếp sợ, nào là hâm mộ của mọi người.
Ngô Quảng ngẩng cao đầu, bên ngoài nở nụ cười khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Mấy người Vương Chính tranh nhau tâng bốc khiến cho Ngô Quảng sung sướng đê mê.
Ngay lúc này, bỗng nhiên trên bàn truyền đến tiếng phụt cười.
Rõ ràng là có người không nhịn được nên bật cười.
“Ai? Ai!”
Ngô Quảng gầm lên giận dữ, hắn ta tập trung xem xét, trông thấy khóe miệng Tần Khải ngồi ở chủ vị không xa tràn ra một vệt rượu vang.
Mọi người đều bị Ngô Quảng làm cho giật mình, chỉ có Tần Khải đang nén cười, còn kìm nén vô cùng vất vả.
Vương Tuyết trông thấy khóe miệng Tần Khải tràn ra rượu vang, chu đáo muốn rút giấy.
Nhưng cô ấy vừa vươn tay ra, ánh mắt ác độc của Ngô Quảng đã quét tới.
Vương Tuyết chỉ có thể ngượng ngùng rút tay về, gượng cười làm lành.
Tần Khải tự rút khăn giấy lau miệng, ngay sau đó không nhịn được cười ha ha.
“Anh đang cười cái gì, có cái gì đáng cười!”, Ngô Quảng vốn đang kìm nén lửa giận, thấy vậy lập tức vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Tần Khải.
Đám con cháu nhà họ Vương cũng sôi nổi mắng người:
“Ngu xuẩn, mẹ nó e rằng Tiêu Chiến là ai, anh cũng không biết, anh có tư cách gì cười ở chỗ này!”
“Hôm nay nếu không phải nể mặt bà nội, tôi đã đánh bay anh ra ngoài rồi”.
“Loại người này, mong rằng về sau không đến nhà họ Vương chúng ta nữa, bị truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm”.
Lời khó nghe không dứt bên tai, ngay cả Kỳ Mai Hoa cũng thầm lắc đầu.

Ngô Quảng vốn chiếm ưu thế, lúc này Tần Khải đột nhiên bật cười, ngay cả trưởng bối như bà ấy cũng không tiện giúp đỡ Tần Khải.
Vô số ánh mắt tức giận tập trung trên người Tần Khải.
Tựa như, nếu Tần Khải không nói ra được nguyên nhân, bọn họ sẽ hò nhau xông lên.
Vương Tuyết ngồi ở bên cạnh Tần Khải, trên mặt mang theo lo lắng rõ ràng.
Vương Dao lại sợ thiên hạ không loạn, đôi mắt to đẹp dò xét Tần Khải và Ngô Quảng, dường như đang tính toán xem người nào lợi hại hơn?
Lúc này Tần Khải trở thành mục tiêu bị công kích lại tỏ vẻ thoải mái.
Ung dung từ tốn đưa miếng thịt kho tàu kẹp trong đũa vào miệng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Ngô Quảng, nén cười nói: “Không có gì, tôi chỉ nhớ tới một chuyện vui vẻ thôi”.
Phụt…
Lại là một tiếng phụt cười.
Ngô Quảng quay đầu nhìn, lúc này lại là Vương Dao ngồi bên cạnh Tần Khải.
Trông thấy sắc mặt Ngô Quảng không tốt, cô chủ Vương vội vàng cúi đầu: “Anh rể, không có việc gì, em cũng chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện vui vẻ”.
“Anh khinh người quá đáng, mẹ nó tôi nhịn anh lâu lắm rồi! Rõ ràng anh đang cười tôi!”, Ngô Quảng vỗ bàn gầm thét.
“Khụ khụ… chúng tôi là thầy thuốc, từ nhỏ được dạy bảo nghiêm khắc.

Cho dù buồn cười cỡ nào, bình thường tôi đều không cười, trừ phi không nhịn được”.

Tần Khải nuốt thịt kho tàu trong miệng xuống, trên mặt vẫn là vẻ nén cười.
Vương Dao bên cạnh thoáng nhìn Tần Khải, nụ cười vốn nín nhịn đột nhiên bộc phát, cô ta cười đến chảy cả nước mắt.
Nét mặt Ngô Quảng trở nên vô cùng đặc sắc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận