Tiểu Thần Y Xuống Núi


Tần Khải lại thản nhiên đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, tôi nhớ hình như Tiêu Chiến bị dị ứng với cà phê, anh có chắc mình từng uống cà phê với anh ấy sao?”
“Tôi… Anh đang nghi ngờ tôi?”
“Không không không, tôi chỉ là tò mò thôi… Có thể bệnh của Tiêu Chiến đã đỡ hơn rồi không chừng, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi”.
“Tiểu Khải Khải, cháu từng gặp Tiêu Chiến?”, Kỳ Mai Hoa tò mò hỏi.
“A, từng gặp mấy lần”.

Tần Khải khẽ cười đáp.
Thật ra anh đâu chỉ từng gặp Tiêu Chiến, lúc Tần Khải ở thủ đô, Tiêu Chiến từng không ít lần mời anh uống rượu, còn có kiểu nịnh bợ lấy lòng anh nữa đó.
Thú thật Tần Khải không đành nói thẳng ra mặt, con người anh không thích khoe khoang.
Quan trọng nhất là, Tần Khải vẫn sợ sẽ làm tổn thương chút lòng tự tôn cỏn con, ít đến đáng thương của Ngô Quảng, hắn ta gây chuyện ở đây, Tần Khải cũng không sợ, chỉ là lo đến cảm nhận của bà Kỳ mà thôi.
“Người trẻ tuổi khoác lác cũng không phải thói quen tốt.

Chuyện này, bà nghĩ phải nói thẳng với ông lão nhà bà thôi”.

Kỳ Mai Hoa bỏ đũa xuống, vẻ mặt lạnh lẽo lập tức nhìn sang Ngô Quảng.
“Cháu…”
Ngô Quảng rõ ràng chợt khựng lại, ánh mắt liếc nhìn Tần Khải, hắn ta lập tức nghiến răng nói: “Bà nội, ý bà là sao? Bà thà rằng tin người ngoài, chứ không tin cháu? Chúng ta mới là người một nhà mà!”
“Đúng vậy, bà nội, sao bà nội lại hướng khuỷu tay ra ngoài vậy? Chúng ta mới là người cùng họ, em rể cũng là người nhà chúng ta, bà như vậy là không đúng!”, Vương Chính cũng xụ mặt lên tiếng.
Đám con cháu nhà họ Vương bên dưới sớm đã không nhịn nổi nữa, Vương Chính vừa dẫn đầu, bọn họ lập tức châm thêm vào nói:

“Bà nội tuổi lớn rồi, sợ nhất là loại lang băm lừa bịp này”.
“Em rể đừng giận, đợi ông nội về, chắc chắn sẽ làm chủ cho cậu”.
“Bà nội, bà hồ đồ rồi, nói thế nào thì anh rể cũng là con rể nhà họ Vương chúng ta mà”.
“Nếu thân phận của anh rể còn không gặp được Tiêu Chiến, thì một tên nhà quê như hắn ta sao có thể gặp được chứ, dựa vào đâu chứ?”
“Đủ rồi! Bà già đây tuy tuổi lớn, nhưng vẫn chưa già đến mức lẫn đâu.

Mấy đứa ai đang nói dối, bà đây biết rõ trong lòng, bà không phải vì không có điện thoại của nhà họ Tiêu, chứ nếu không chúng ta gọi điện qua, hỏi xem Tiêu Chiến có phải dị ứng với cà phê là được thôi sao?”, Kỳ Mai Hoa đập bàn một cái, không gian lập tức yên tĩnh.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Tần Khải và Ngô Quảng.
Tần Khải ngồi ở đó, khẽ mỉm cười, trông rất thoải mái.
Trái lại, Ngô Quảng thì thoáng chốc đã đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán.
Giữa hai người, ai đang nói dối, kết quả đã rất rõ rồi.
“Ai, anh nói xem không có gì anh lại đi khoác lác, cứ thành thành thật thật, không tốt hơn sao?”, Tần Khải bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ngô Quảng.
Ngô Quảng tức tối, miệng cũng run rẩy.
“Mẹ nó, đồ nhà quê, con mẹ nó mày muốn bị đánh sao!”.

Miệng rống giận, Ngô Quảng cầm chén canh trên bàn, ném thẳng trực diện Tần Khải.
Chén canh kia chưa vơi nhiều, vẫn còn nóng hổi.
Như vậy nếu mà đánh thật, Tần Khải chắc chắn phải vào viện cấp cứu ngay.
A…

Hai chị em Vương Dao và Vương Tuyết giật mình thét lên.
Bà lão Kỳ Mai Hoa cũng kinh sợ.
Đám con cháu nhà họ Vương lại càng hoảng sợ lặng câm.
Bọn họ ghét Tần Khải là thật, nhưng ai ngờ, Ngô Quảng lại không màng mặt mũi ra tay như vậy.
“Cẩn thận, Tiểu Khải Khải!”
Khi chén canh gần bay đến, vẫn là Kỳ Mai Hoa phản ứng nhanh, vội lên tiếng, nhắc nhở Tần Khải.
Tần Khải ngồi đó, dáng vẻ thong dong.
Chén canh nóng gần như bay đến trước mặt anh, anh mới vươn tay ra.
Hơn nửa chén canh, nằm gọn gàng trong tay Tần Khải.
Tần Khải cười ha ha với Ngô Quảng, rồi mới chậm rãi đặt chén canh trước mặt mình: “Cậu Ngô đúng thật là nhiệt tình, khách sáo như vậy à, tôi uống hai ngụm là đủ rồi.

Nào, Tuyết Nhi, cô đến dùng thử đi.

Canh cá chình nhiều dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe”.
“Mẹ mày, đi chết đi!”
Ngô Quảng một chiêu không thành, trở tay muốn cầm lấy ghế phía sau.
“Đủ rồi! Ngô Quảng, tôi rất thất vọng vì cậu, hôm nay cậu còn dám gây sự nữa, sau này đừng đến nhà Vương chúng tôi.


Còn chuyện hôn sự của cậu và Tuyết Nhi, có anh thì không có tôi, chúng ta cứ chờ xem!”, Kỳ Mai Hoa tức giận mặt trắng nhợt.
Cầm lấy hộp quà mà Ngô Quảng vừa tặng, Kỳ Mai Hoa chẳng buồn liếc mắt, trực tiếp ném qua.
Ngô Quảng hốt hoảng tránh né, đồng hồ trị giá mấy triệu rơi từ trong hộp xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Kỳ Mai Hoa không hề xót lòng chút nào, trái lại đứng lên cực kỳ quan tâm nắm lấy tay Tần Khải, lo lắng hỏi: “Tiểu Khải Khải, để bà xem, không bị bỏng chứ?”
“Cháu không sao, bà Kỳ đừng lo cho cháu.

Lúc nhỏ cháu giúp sư phụ canh thuốc nóng, nhiệt độ như này, chẳng đáng nhắc”.

Tần Khải để mặc Kỳ Mai Hoa nắm tay, vẻ mặt cười hòa nhã.
Nếu không phải vì viên kim cương, thìa Tần Khải sớm đã né rồi, căn bản sẽ không vươn tay.
Mắt thấy Tần Khải không sao, lúc này Kỳ Mai Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, bà cũ trong lòng vẫn tức giận Ngô Quảng, không giảm chút nào.
Nói dối trước mặt trưởng bối thì thôi vậy, nhưng ngay cả chuyện giáo dục căn bản nhất cũng không có.
Kỳ Mai Hoa căn bản không thích Ngô Quảng, lần này lại hoàn toàn thất vọng với hắn ta.
Ngay cả một đám con cháu nhà họ Vương vừa nãy mới kêu gào, lúc này cũng đều làm thinh.
Ngô Quảng không chiếm được lý, cũng không chiếm được sự tôn trọng, chuyện như vậy, người có mắt đều không thể giúp.
Chỉ có Vương Chính là vẻ mặt vẫn không cam tâm, hắn ta mở miệng, rồi lại lập tức ngồi xuống như muốn nói lại thôi.
“Mẹ nó, xem như mày may mắn.

Có giỏi thì mày cứ trốn cả đời đi, chỉ cần mày bước ra khỏi cái cửa này, tao sẽ có cách trị mày!”.

Căm hận đập bàn một cái, ánh mắt Ngô Quảng vô cùng hung hăng.

Cảm nhận được sát khí, vẻ mặt tươi cười của Tần Khải dần biến mất.
Anh không vội không chậm đứng dậy, nhìn Kỳ Mai Hoa, Tần Khải mới khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Vậy sao? Tôi nghĩ, lời này nên do tôi nói thì hợp hơn, anh thấy sao?”
“Tao…”
Ngô Bình mở miệng, hắn ta căn bản không nói nên lời, đối diện với ánh mắt của Tần Khải, lập tức nuốt lời vào trong.
Ánh mắt của Tần Khải, tựa như một lưỡi kiếm bén, đâm thẳng vào tim Ngô Quảng.
Lùi về sau hai bước, sắc mặt Ngô Quảng trắng nhợt.
Cơn giận của hắn ta, chỉ như trẻ con dỗi thôi, nhưng Tần Khải thì khác.
Sống trong núi từ nhỏ, khi Tần Khải còn bé đã có thể tự mình hái thuốc, gấu lớn, hổ dữ trong núi, Tần Khải đều đã đối mặt với mãnh thú như vậy.
Một ánh mắt liếc qua, ngay cả chó dữ sủa gầm thì Tần Khải cũng có thể khiến nó im lặng.
Huống chi là một tên ăn chơi trác táng như Ngô Quảng, lúc trước đối phó với hắn ta, chủ là Tần Khải nể mặt Kỳ Mai Hoa mà thôi.
“Hừ! Chúng ta cứ chờ xem!”
Hốt hoảng cầm lấy tập giấy tờ, Ngô Quảng gần như là chạy chầm chậm, quay đầu bỏ chạy, chẳng buồn quay đầu, như đang sợ Tần Khải sẽ đuổi theo vậy.
Không ngừng một giây chạy lên xe, Ngô Quảng đạp mạnh chân ga.
Chiếc Mercedes rời khỏi khu biệt thự nhà họ Vương, đi vào đường vành đai một lúc, mắt thấy bên cạnh xe đã đông đúc hơn, Ngô Quảng thấp thỏm lo sợ, lúc này mới thở mạnh một hơi.
Lúc nãy đấu mắt với Tần Khải, Ngô Quảng đã bị Tần Khải dọa không nhẹ.
Ánh mắt kia của Tần Khải, chỉ có lúc nhà họ Ngô gặp nguy, qua lại với lính đánh thuê thì Ngô Quảng mới nhìn thấy một lần.
Hắn ta biết rõ, người có thể để lộ ánh mắt như vậy, chắc chắn không phải người đơn giản, rất có khả năng đã từng lấy mạng người khác.
Đương nhiên, Ngô Quảng không biết, tuy Tần Khải chưa từng giết người, nhưng từ nhỏ đã giết không ít thú dữ.
Hổ báo sói dữ mà người thường né như né tà, Tần Khải nhìn thấy thì lập tức túm lấy đánh giết, bổ sung bữa ăn sau lưng sư phụ.
Một tay run rẩy cầm lấy điện thoại, Ngô Quảng hít sâu một hơi, lúc này tay mới dần dần đỡ run.
Gọi một cuộc về nhà, Ngô Quảng quyết định, không tiếc giá nào, phải đào ra được gốc gác Tần Khải….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận