"Thôi bỏ đi, mày mà cũng xứng làm kẻ thù của nhà họ Lý sao? Cũng không chịu ra ngoài hỏi xem nhà họ Lý là thế lực như thế nào!"
"Ha ha, ranh con, suy nghĩ kỹ một chút, dám động đến anh họ của tao nghĩa là mày đang chống lại toàn bộ nhà họ Lý!"
Người nhà họ Lý thi nhau lên tiếng uy hiếp Tần Khải, thái độ vô cùng trịch thượng.
Lưu Hiểu Vi muốn đổ thêm dầu vào lửa nên cũng hét lên: "Đúng vậy, nói không thì ai chẳng nói được? Giỏi thì thử đụng tới cậu chủ Lý thật xem!"
Triệu Hoành Quang mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt ông ta đầy sự chờ đợi.
Chỉ cần Tần Khải chọc giận Lý Tiếu Lai thì kết cục chắc chắn rất thảm.
Hai vợ chồng nhà họ đã nhiều lần bị thua thiệt vì Tần Khải nên từ lâu đã coi anh như cái gai trong mắt, như cái dằm trong da thịt.
Giờ bọn họ đang nghĩ nếu mượn được tay nhà họ Lý để trừ khử Tần Khải thì đúng là chuyện tốt.
"Tần Khải, anh đừng kích động".
Triệu Băng Linh cau mày, sợ rằng Tần Khải kích động mà ra tay nên thấp giọng nhắc nhở anh.
Mọi chuyện xảy ra là do Triệu Băng Linh, mặc dù cô cũng là nạn nhân nhưng nhìn thấy Tần Khải lâm vào tình cảnh này cũng khiến Triệu Băng Linh thực sự cảm thấy tồi tệ.
Theo cô, kết cục tốt nhất hiện nay là dừng lại đúng lúc.
Chỉ cần Tần Khải bảo vệ cô không bị Lý Tiếu Lai làm nhục là đã tốt lắm rồi.
Cô không dám nghĩ đến những kỳ vọng ngông cuồng khác, càng không muốn Tần Khải vì mình mà gặp rắc rối.
"Dám động vào tao không? Một thằng nhà quê chân đất mắt toét, dù tao có cho mày thêm một lá gan thì mày cũng chẳng dám đâu", Lý Tiếu Lai nghe Triệu Băng Linh nói đỡ cho Tần Khải thì cười lạnh rồi nói bằng giọng chua chát.
"Mười giây."
Tần Khải hoàn toàn bỏ ngoài tay những lời gièm pha đó và hất nhẹ cổ tay.
Thấy anh tựa hồ sắp ra tay, trong mắt Lý Tiếu Lai thoáng hiện lên một tia sợ hãi.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại dáng vẻ cao ngạo trịch thượng như thường lệ.
"Ranh con, mày phải suy nghĩ kỹ, hôm nay nếu như dám động đến tao, toàn bộ nhà họ Lý nhất định sẽ không buông tha cho mày!"
"Đến lúc đó đừng nói là mày, ngay cả nhà họ Triệu cũng sẽ không có cơm mà ăn!"
"Thật sao? Nói nghe cũng oai đấy, nhưng thật đáng tiếc..."
Tần Khải nhìn chằm chằm vào Lý Tiếu Lai với nụ cười trong mắt.
Anh nói đến nửa câu thì đột ngột dừng lại.
“Đáng tiếc cái gì?” Lý Tiếu Lai cau mày khó hiểu hỏi.
Nhưng lời vừa nói ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đột nhiên bao phủ lấy hắn.
Lý Tiếu Lai không chuẩn bị trước nên đứng chết trân ngay tại chỗ.
Hắn ta thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng nổ bên tai, giống như một tiếng sét.
Ngay sau đó, một cơn đau rát lan dọc hai bên má hắn.
Tần Khải tát mạnh vào mặt hắn ta.
Cú tát khiến hắn ta quay ba vòng ngay tại chỗ.
"Mẹ kiếp, đau quá, đau chết mất! Úi! Sưng rồi, sưng rồi!"
Lý Tiếu Lai đưa tay ra chạm vào má, cơn đau lập tức nhói lên khiến hắn ta thậm chí không thể đứng vững.
Lý Tiếu Lai run rẩy ôm đôi má sưng vù như má heo, ngã xuống và lăn lộn trên mặt đất trông vô cùng nhếch nhác.
Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, đâu từng có ai dám ra tay đánh hắn như vậy?
"Đáng tiếc, giờ anh không còn cơ hội nữa rồi.
Đã sớm nói với anh đừng có động vào tôi, vậy mà anh không nghe".
"Tôi, tôi không nghe lầm chứ? Anh họ...!bị đánh?"
Em họ Lý Tiếu Lai trợn to mắt, toàn thân run rẩy, đứng không vững.
Hắn liên tục lùi lại bốn năm bước, sắc mặt tái nhợt.
Những người còn lại của nhà họ Lý cũng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra trước mắt.
Nhưng những người sốc nhất không phải người nhà họ Lý mà là vợ chồng Triệu Hoành Quang.
"Cậu ta, cậu ta thực sự dám đánh?" Triệu Hoành Quang sững sờ lẩm bẩm, kinh ngạc đến mức không thể nói năng trôi chảy.
"Tôi không mù, nhìn thấy rồi! Đánh rồi không phải càng tốt hơn sao? Lần này thằng nhà quê đó chết chắc rồi!" Lưu Tiểu Vi lắp bắp nói, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Dù vẫn còn cứng miệng nhưng sắc mặt của Lưu Hiểu Vi cũng tái nhợt như Triệu Hoành Quang, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra.
"Mày, mày dám đánh tao, tao là người nhà họ Lý đấy...!Ái ôi"
Lý Tiếu Lai vừa đau vừa điên tiết nên lại định đe dọa Tần Khải.
Nhưng trước khi hắn ta nói hết câu, Tần Khải thuận thế đá một cú vào bụng Lý Tiếu Lai.
Lý Tiếu Lai vốn đã lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, giờ lại hét lên một tiếng và bị đá văng ra xa một mét.
"Tôi đánh anh đấy! Thử uy hiếp tiếp đi?"
Tần Khải chân không dừng bước, tiếp tục tiến về phía trước.
Lý Tiếu Lai gầm gừ trong sợ hãi, hắn lấy hết sức bình sinh bật đứng dậy.
Hắn thậm chí không quan tâm đến cơn đau khắp người, hét lên và hoảng sợ rút lui.
Nhưng không gian trong căn phòng quá chật hẹp.
Chẳng mấy chốc, Lý Tiếu Lai đã bị ép đến mép bệ cửa sổ, không thể tiếp tục lùi lại.
"Mày.
.
.
Tao cảnh cáo mày không được tới đây! Động vào tao lần nữa xem, tao cam đoan mày sẽ chết rất khó coi!"
Hắn chỉ vào Tần Khải bằng một tay và nghiêm mặt lại.
Bề ngoài Lý Tiếu Lai có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật không may, hắn đã run lên vì sợ hãi khi chỉ ngón tay vào Tần Khải.
Mặt hắn lúc này trắng bệch như một tờ giấy.
"Chỉ được cái cứng miệng thôi, chỉ dựa vào anh mà dám uy hiếp tôi?"
Tần Khải cười híp mắt, nhấc chân tiến lại gần.
Không chút chần chừ, anh túm lấy cổ áo của Lý Tiếu Lai và đập thẳng đầu hắn vào cửa sổ.
Tiếng kính vỡ vang lên
Lý Tiếu Lai hét lên, mặt bị găm đầy mảnh kính.
Tần Khải siết chặt cổ Lý Tiếu Lai bằng một tay và đẩy hắn ra ngoài cửa sổ.
Không biết anh đã dùng bao nhiêu lực nhưng nửa người Lý Tiếu Lai đã ở ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, ở độ cao chín mươi mét so với mặt đường có thể nhìn thấy những chiếc xe nhỏ như bao diêm đi lại bên dưới.
Đầu Lý Tiếu Lai choáng váng, ống quần trong nháy mắt nhỏ giọt ướt sũng.
Người nhà họ Lý ai nấy đều cụp mắt lại và rút lui theo bản năng.
Bọn họ cắn chặt răng, môi run lên vì sợ hãi.
Lúc này, những người này mới nhận ra mình đã đụng phải một con sói dữ.
Tần Khải không chỉ dám đánh người, mà dường như còn dám giết người...!
Trong tình hình hiện tại, chỉ cần Tần Khải tùy tiện đẩy một cái là Lý Tiếu Lai sẽ bị xe cộ bên dưới nghiền nát ngay lập tức.
Tình thế nguy cấp, không ai dám lên tiếng.
Bao gồm cả Lý Tiếu Lai lúc này toàn thân run rẩy, sợ tới mức tè ra quần.
Người duy nhất còn phát ra tiếng động là Triệu Băng Linh.
Cô che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kinh ngạc, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp.
"Bây giờ, nói cho tôi biết, gia tộc họ Lý của anh thế nào?"
Tần Khải nhéo vào cổ Lý Tiếu Lai, cười híp mắt trông vô cùng ngây thơ vô số tội.
Lý Tiểu Lai sắc mặt tái nhợt, nhăn còn hơn ăn phải mướp đắng.
"Đừng, đại ca, đừng kích động.
Nhà họ Lý...!nhà họ Lý không bằng cái rắm! Làm ơn, làm ơn buông tôi ra, cho tôi.
.
.
cho tôi một cơ hội đi mà".
Lý Tiếu Lai giãy giụa, biểu cảm trên mặt còn khổ sở hơn cả khóc.
"Tôi vốn định ném anh xuống dưới kia, cho anh thịt nát xương tan.
Nhưng nghĩ lại, anh không xứng".
Tần Khải lắc đầu, tiện tay kéo một cái khiến Lý Tiếu Lai "rầm" một tiếng ngã vào bên trong.
Hắn còn chưa kịp đứng lên, Tần Khải đã một chân giẫm lên mặt hắn: “Hôm nay tôi có thể buông tha cho anh, cũng đã cố giữ thể diện cho nhà họ Lý rồi.
Nhớ kỹ, lần sau anh còn chọc vào tôi thì coi như anh tận số rồi".
"Vâng vâng."
Với nửa khuôn mặt sưng tấy, Lý Tiếu Lai lúc này trông vô cùng nhếch nhác, cố rặn ra một nụ cười.
Đối mặt với Tần Khải, lúc này hắn ta không dám hé răng nói một lời nào, đương nhiên cũng không dám buông những lời xấc xược như lúc trước.
"Cút đi!"
Vừa nói Tần Khải vừa rút chân lại, phủi phủi tay, vẻ mặt vô cùng bình thản như thể anh chưa từng làm ra việc gì nghiêm trọng cả.
Nhưng dù vậy, Lý Tiếu Lai cũng không dám đứng dậy.
Hành động vừa rồi của Tần Khải khiến hắn ta sợ mềm người, đến nỗi nhất thời không thể đứng dậy..