Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Ôi, cô khen tôi như vậy làm tôi suýt quên mất chính sự!”
Tần Khải đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt lập tức nghiêm túc trở lại.

Triệu Băng Linh ngẩn ra, nghĩ rằng Tần Khải định nói chuyện quan trọng gì đó nên vội vã xoay người nhìn về phía anh.

Cô không hề phát giác rằng, tuy ngoài mặt cô rất ghét dính dáng đến Tần Khải, nhưng trên thực tế, cô đã có đôi chút hiếu kỳ về anh rồi.

“Chính sự gì?”
Triệu Băng Linh quay người tò mò hỏi.

“Huỷ hôn đấy! Chúng ta hứa rồi mà, tôi giúp cô giải quyết rắc rối thì cô sẽ đồng ý huỷ hôn.

Suýt tí nữa là quên béng chuyện này rồi”, Tần Khải lẩm bẩm nói, giọng điệu nghiêm chỉnh cực kỳ.

Trong ba lô của anh vẫn còn rất nhiều giấy hôn thú, chúng đều là phiền phức vướng víu tay chân.

Anh nên giải quyết càng sớm càng tốt, không thể lãng phí nhiều thời gian ở Trung Hải.

“Anh…”
Gương mặt của Triệu Băng Linh cứng đờ, vẻ mặt thoắt cái đã lạnh lùng: “Hừ, dù là huỷ hôn thì cũng là tôi huỷ trước! Tôi còn chưa vội cơ mà, sao trông anh cứ như chịu thiệt thòi lắm vậy?”
Tên này muốn chọc cô tức chết đấy à?
Triệu Băng Linh cắn môi, bỗng có cảm giác cô không xứng với Tần Khải.

“Không phải là chịu thiệt thòi, khụ khụ, quan trọng là bây giờ ủng hộ chuyện tự do yêu đương.

Đối với vấn đề hôn nhân sắp đặt mang tính rập khuôn này, thanh niên tốt trong xã hội mới như chúng ta phải cực lực lên án, kiên quyết phản đối, nghiêm chỉnh từ chối! Tuyệt đối không thể lấy đá đập vào chân mình”.

Tần Khải nói một cách chính nghĩa.

Ông già đưa cho anh nhiều giấy hôn thú như vậy, tất nhiên anh không thể treo cổ chết trên một cái cây.

Chuyện hôn nhân quan trọng như vậy, phải có nhiều lựa chọn và so sánh một chút mới thoả đáng chứ.

Dĩ nhiên, anh tuyệt đối không thể nói ra những lời thật lòng này.


Bằng không sẽ bị cô nàng khủng long bạo chúa này đánh nhừ tử!
Tần Khải chỉ lo ba hoa, hoàn toàn không nhận ra gương mặt xinh đẹp của Triệu Băng Linh đã tối sầm như trời sắp đổ mưa.

“Cái này không do anh quyết định!”
Triệu Băng Linh đập bàn và từ chối thẳng thừng.

Cô đường đường là thiên kim nhà họ Triệu, là người đẹp nức tiếng Trung Hải.

Người mong nhớ cô như Lý Tiếu Lai không hề ít.

Thế mà lại bị Tần Khải nằng nặc đòi huỷ hôn, Triệu Băng Linh còn mặt mũi nào nữa chứ?
Tần Khải chết tiệt, muốn từ hôn chứ gì? Cô cứ không đồng ý đấy, chọc cho anh tức chết đấy!
“Chẳng phải đã hứa rồi sao? Đừng nói là cô thích tôi thật đấy nhé?”
Tần Khải trợn tròn mắt rồi ôm đầu một cách thảm thương.

Cô Triệu này tuy rằng điều kiện rất tốt, nhưng vẫn còn kém xa yêu cầu của anh.

Đặc biệt là tính tình của cô, có thể nói là ngang ngửa với cô Vương, Tần Khải thật sự không chịu đựng được.

“Tất nhiên là không! Tôi đương nhiên sẽ giữ lời, nhưng, nhưng mà…”, Triệu Băng Linh nghiến răng suy nghĩ, trong lòng tức tối.

Chuyện huỷ hôn này dĩ nhiên là rất cần thiết.

Có điều quyền chủ động phải nằm trong tay cô mới đúng.

Đường đường là thiên kim họ Triệu mà lại bị tên nhà quê Tần Khải này ghét bỏ ư?
Tuyệt đối không được, thậm chí là không thể dung thứ!
Nghe thấy hai chữ “nhưng mà”, nét mặt của Tần Khải lập tức trở nên tuyệt vọng.

Quả nhiên, Triệu Băng Linh chẳng mất bao lâu đã nghĩ ra được lý do.

“Tuy anh đã đuổi được Lý Tiếu Lai, nhưng lại động chạm đến nhà họ Lý chống lưng ở phía sau, gây ra phiền toái lớn hơn.


Bây giờ anh từ hôn, nhà họ Lý tìm tôi tính sổ thì biết làm sao? Anh phải chịu trách nhiệm chuyện này tới cùng.

Còn chuyện huỷ hôn, chờ hôm nào tôi vui rồi hẵng bàn sau!”
Lời vừa dứt, Tần Khải chỉ muốn khóc oà lên: “Đừng mà! Trong điện thoại, cô đâu có nói như thế…”
“Trong điện thoại là trong điện thoại, bây giờ là bây giờ.

Chúng ta phải linh hoạt theo tình thế chứ không thể rập khuôn máy móc”.

Triệu Băng Linh học được vài cụm thành ngữ, nói đến đây thì tức giận siết chặt nắm tay lại, ánh mắt lại loé lên vẻ gian xảo!
“Bây giờ anh đã chọc giận nhà họ Lý, họ chắc chắn sẽ gây rắc rối cho tôi.

Thế mà anh còn muốn huỷ hôn? Tôi không tính sổ với anh đã là tốt lắm rồi!”
Tần Khải càng muốn huỷ hôn, cô càng không để anh toại nguyện, để xem ai chơi thắng ai.

Nhìn vẻ mặt xảo quyệt ấy của cô, ánh mắt Tần Khải ngập tràn sự ấm ức.

Làm sao anh có thể không nhìn ra cô Triệu này đang tức giận muốn bám lấy anh cơ chứ!
Tần Khải tính toán đủ đường nhưng lại không tính đến chuyện cô Triệu lại vô lý đến vậy, bất cẩn chút thôi đã rơi vào bẫy của cô.

Quả nhiên chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy!
Mà người phụ nữ như Triệu Băng Linh chính là đối tượng khó dạy nhất!
“Thế này đi, anh đến công ty làm việc trước.

Trong vòng một tháng, nếu anh có thể giải quyết phiền phức do anh gây ra, chúng ta sẽ bàn đến chuyện huỷ hôn.

Quyết định vậy nhé”, Tần Khải chưa kịp suy nghĩ, Triệu Băng Linh đã dứt khoát đưa ra quyết định.

Không hề quan tâm đến vẻ khoa trương trên khuôn mặt Tần Khải, Triệu Băng Linh ngồi xuống phía trước bàn làm việc, tỏ rõ khí khái mạnh mẽ của mình.

Ở bên cạnh, Tần Khải sửng sốt nhìn cô.

Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.


May mà giải quyết rắc rối trong một tháng cũng không phải là thách thức quá lớn đối với anh.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chuyện từ hôn không cần vội vàng.

Anh nhịn!
Suy tính xong, Tần Khải mỉm cười gật đầu: “Được.

Xem như cô giỏi.

Tôi hỏi này, cô Triệu, việc cô thuê tôi vào công ty cô có đem lại ích lợi gì cho tôi không?”
“Giải quyết vấn đề công việc cho anh, đấy chẳng phải là lợi ích thiết thực sao? Một người đàn ông không thể chơi bời lêu lổng, vô công rỗi nghề mãi được”, Triệu Băng Linh trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Khải nghe mà sững sờ.

Thế này nghĩa là bị bán mà còn phải giúp cô Triệu đếm tiền đấy.

“Không làm việc ở chỗ cô, tôi cũng có thể đến bệnh viện mà, với y thuật của tôi…”
Tần Khải định vặn lại.

Nhưng anh còn chưa nói xong, Triệu Băng Linh đã lắc đầu cắt ngang: “Y thuật? Anh có biết hiện nay vấn đề tranh chấp giữa bệnh viện và bệnh nhân nghiêm trọng đến mức nào không? Tôi đã suy nghĩ vô cùng cặn kẽ và cũng chỉ vì sự an toàn của anh nên mới không để anh đến bệnh viện.

Thế này đi, thực tập sinh của công ty thường nhận một nghìn năm trăm tệ mỗi tháng, xét đến năng lực xuất sắc của anh, tôi sẽ trả gấp đôi”.

“Gấp đôi… Ba nghìn?”
Tần Khải đưa ngón tay ra, trợn mắt nhìn Triệu Băng Linh.

Ba nghìn, số tiền mà Triệu Băng Linh mua mỹ phẩm trong một tháng còn vượt xa con số này.

“Ba nghìn đã là nhiều rồi.

Theo cách nói của người khác, lương tháng hai nghìn ở Trung Hải sẽ cho anh cảm giác hạnh phúc tột độ, còn thiết thực hơn cả thanh đao dài ba nghìn mét”.

Triệu Băng Linh trưng ra vẻ mặt đầy chính nghĩa, không hề cho Tần Khải cơ hội phản bác.

Tần Khải chỉ biết đưa hai tay ra, dở khóc dở cười.

Cô Triệu này mở to mắt mà nói dối thật là trơn tru.

Người phụ nữ này không chỉ khó dạy mà còn vô cùng xảo quyệt, bất cẩn một chút là sập bẫy ngay.


“Cô nói nhảm nhí gì vậy? Chi bằng cô đưa tôi thanh đao ba nghìn mét rồi cho tôi ra ngoài xông pha đi, tôi cũng muốn trải nghiệm nước sôi lửa bỏng, rèn luyện nâng cao bản thân trong gian lao vất vả”.

“Nhảm nhí hay không, không đến lượt anh nói”.

Triệu Băng Linh nhếch môi, híp mắt cười với Tần Khải: “Nếu đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời.

Chuyện này do tôi làm chủ, nếu không thì gác lại chuyện huỷ hôn đi, chờ anh thông suốt rồi hẵng bàn nhé”.

“Đừng! Xem như cô giỏi! Ba nghìn thì ba nghìn vậy…”
Tần Khải bất lực đưa hai tay ra, hiếm khi rơi vào cảnh bị người ta khống chế.

Tiền bạc là chuyện nhỏ đối với anh.

Tần Khải chỉ không muốn bị Triệu Băng Linh nắm quyền chủ động triệt để như thế.

Có điều Triệu Băng Linh lại lợi dụng chuyện huỷ hôn này, nắm được ngay điểm yếu của Tần Khải.

“Không còn ý kiến gì nữa thì ngày mai bắt đầu đi làm nhé.

À đúng rồi, tốt nhất là anh đừng đi muộn đấy, nếu không thì tôi không bảo đảm anh có thể nhận đủ ba nghìn mỗi tháng đâu”.

Triệu Băng Linh cười tươi như hoa, không giấu được vẻ đắc ý.

Phía đối diện, Tần Khải chán chường lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Người phụ nữ này quả là không dễ ứng phó.

“Được, tuỳ cô quyết định.

Có điều, bảo tôi đến đây đi làm thì ai kia đừng hối hận đấy nhé”.

Tần Khải dường như vừa nghĩ ra gì đó, lúc nói chuyện đã nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Tuỳ anh, chỉ cần anh không hối hận là được!”
Triệu Băng Linh có vẻ vẫn còn chống đối Tần Khải, mắt cô nheo lại, đối chọi gay gắt, không ai nhân nhượng ai.

Có điều trong chuyện đề nghị Tần Khải đến đây làm việc, cả hai xem như tạm thời có chung tiếng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận