“Tần Khải, anh điên rồi sao? Chẳng lẽ đền Thánh Mẫu mới bị cháy, anh vừa chạy ra từ đó? Loại người như vậy mà cũng bỏ qua, anh là đang tự đào hố chôn mình đấy!”
Vương Kỳ ở bên cạnh cũng không nhìn nổi, sốt ruột đến mức miệng cũng nói bậy.
Tha cho Phó Diệu Bang như vậy sao! Vương Kỳ chỉ hận không thể tát vào miệng Tần Khải hai cái, khiến anh tỉnh táo lại.
Đúng là bùn loãng không trát được tường!
Triệu Băng Linh cũng tức giận lắc đầu.
Công trạng Phó Diệu Bang không tốt, nhân phẩm cũng có vấn đề.
Cô đã muốn đổi người này đi lâu rồi, chỉ là khổ nỗi không tìm được cớ, nên Triệu Băng Linh mới chần chừ chưa ra tay.
Vừa nãy cô cũng muốn tuyên bố đuổi Phó Diệu Bang, nhưng Tần Khải thì hay rồi, dám ngang nhiên đánh vỡ kế hoạch của Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh xụ mặt, nhìn Tần Khải mà không kiềm được cơn giận.
“Người anh em, anh nói đúng lắm! Có thời gian, tôi đây mời anh uống rượu, ha ha… Cái kia, tôi đi trước đây, xin lỗi không tiếp được”.
Như sợ Tần Khải đổi ý, Phó Diệu Bang vội vàng đứng dậy, cười xòa rồi chật vật chạy trốn.
Ngay cả anh ta cũng không dám tin, Tần Khải sẽ nói lời như vậy!
Thế này chẳng phải gặp trúng thằng ngu rồi sao?
Mà anh ta vừa đi, Tần Khải lập tức cảm thấy không đúng.
Hai mỹ nữ xinh như hoa lúc này đều nhìn anh chằm chằm.
Nếu không phải vẻ mặt hai cô gái đang khá kỳ lạ thì Tần Khải còn hoài nghi là trên mặt mình có dính gì.
“Hai người nhìn tôi làm gì?”
Tần Khải xoa gáy, vẻ mặt nghi hoặc.
“Tại thấy anh thông minh quá thôi.
Kẻ dở hơi như anh, tôi đúng là sống lâu rồi mới thấy được.
Không dễ đâu, không dễ gì đâu!”, Vương Kỳ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nếu không phải biết rõ thân phận Tần Khải, sợ là cô ấy sớm đã không nhịn được tiến lên cho Tần Khải nếm mùi rồi.
“Cơ hội tốt như vậy mà anh không cần, được đấy, Tần Khải anh có năng lực thế à?”
Triệu Băng Linh lạnh mặt, chỉ thiếu hành động xoa xoa tay thôi.
“Tôi đang khiêm tốn, đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi..”., Tần Khải cười nhạt giải thích.
“Anh, bây giờ, lập tức, tức khắc, cút ngay cho tôi! Còn làm chướng mắt tôi nữa, tiền lương tháng sau anh đừng nghĩ đến nữa!”
“Được thôi, thưa vợ, tuân lệnh!”
Mắt thấy sắc mặt Triệu Băng Linh không tốt, Tần Khải chưa nói xong đã lập tức chuồn đi, phóng vào thang máy như bay.
Triệu Băng Linh nhìn mà tức đến giẫm chân.
Nếu không phải Vương Kỳ ở bên cạnh, cô chắc chắn không nhịn được mà đuổi theo, dạy dỗ Tần Khải một trận.
Một cơ hội tốt như vậy, Tần Khải lại qua loa bỏ lỡ, tuy hai cô gái nhìn ở góc độ khác nhau, nhưng cả hai đều bị Tần Khải chọc tức.
Đương nhiên bọn họ cũng không nhìn thấy là khi Tần Khải đi vào thang máy, vẻ mặt không chỉ không còn vẻ ngờ nghệch ngu ngơ nữa mà trái lại trông vô cùng gian xảo.
Đương nhiên anh không phải kẻ ngốc, trái lại còn rất thông minh.
Từ lúc muốn đòi nợ, Tần Khải đã nghi ngờ, khoản vay hơn hai mươi triệu, sao Triệu Băng Linh có thể thoải mái cho một công ty bao da vay, chuyện này rõ ràng không hợp lý.
Tần Khải nghi ngờ trong lòng nên lúc nãy mới cố ý thừa cơ gài bẫy Phó Diệu Bang.
Cũng chính là lúc Phó Diệu Bang lấy điện thoại ra, Tần Khải đã đổi ý.
Phó phòng thị trường có điện thoại bên đó cũng không có gì lạ, nhưng nếu là một cuộc điện thoại có thể hỏi ra được chân tướng sự việc thì bên trong có gì đó không đúng rồi.
Anh nghi ngờ Phó Diệu Bang có vấn đề.
Hiện tại cố ý thả Phó Diệu Bang, không quan tâm tới không phải là vì Tần Khải không thích vị trí phó phòng, mà là muốn thả dây dài, bắt cá lớn!
Đương nhiên hai cô gái không biết tính toán của Tần Khải, lúc này bọn họ cũng bị Tần Khải chọc tức đến mụ đầu.
Vương Kỳ ở bên cạnh càm ràm chỉ trích, Triệu Băng Linh thì lạnh mặt, vẻ mặt tức giận không thôi.
“Anh, sao anh lại quay lại?”
Hai người đang tức giận, Triệu Băng Linh nhìn thấy cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Tần Khải đang cười híp mắt đứng ở cửa.
“Không có gì, vợ à, không phải tìm em, anh là đến tìm trưởng phòng Vương”.
Tần Khải nhẹ nhàng cất bước đi đến, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
Tiếng gọi vợ kia khiến Triệu Băng Linh đen cả mặt: “Tìm Kỳ Kỳ làm gì, chuyện công việc sao?”
“Đương nhiên không phải! Trưởng phòng Vương, lúc trước chúng ta cá cược, cô còn nhớ không?”
Tần Khải cười đắc ý, ung dung lên tiếng.
Vừa nãy thấy Phó Diệu Bang đến, suýt nữa đã quên chuyện quan trọng.
Người đánh cược với anh, không chỉ có Phó Diệu Bang.
So với vị trí nho nhỏ như Phó Diệu Bang, đương nhiên Tần Khải càng quan tâm đến Vương Kỳ cái gì cũng có thể làm này hơn.
“Cược gì?”
Triệu Băng Linh nhíu mày, quay đầu nhìn Vương Kỳ.
Tần Khải cũng nhân cơ hội nhìn trước ngực Vương Kỳ, vẻ mặt thưởng thức.
“Cái này, không có gì...”
Vương Kỳ nhỏ giọng nói một câu, ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt Tần Khải.
Nhận ra tầm nhìn của Tần Khải, Vương Kỳ tức giận xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ, tức giận nghiến răng.
“Không có gì là sao?”
Thấy sắc mặt Vương Kỳ không đúng, Triệu Băng Linh không nhịn được hỏi ra.
Vương Kỳ vốn còn đang tính toán làm sao để bỏ qua, nghe thấy giọng Triệu Băng Linh thì đột nhiên nghĩ ra, ánh mắt có chút xấu xa.
“Được thôi, anh thắng rồi! Cược thua thì phải chịu thua, tôi không phải người hay nuốt lời, bây giờ, anh muốn làm gì cũng được”.
Giọng của Vương Kỳ, cố ý nói thật quyến rũ.
Cô ấy lắc một cái, không e dè ưỡn ngực.
Trong phòng làm việc này, nếu chỉ có mỗi Tần Khải, đương nhiên cô ấy không dám làm như vậy.
Quan trọng là còn có Triệu Băng Linh bên cạnh, Vương Kỳ chắc chắn Tần Khải không dám làm bậy nên mới cố ý như thế.
“Thật sự làm gì cũng được à? Ha ha…”
Tần Khải căn bản không quan tâm đến việc có Triệu Băng Linh ở đây, cố ý trêu đùa Vương Kỳ.
“Muốn liếc mắt đưa tình thì đi ra ngoài, ở đây là công ty!”
Thấy hai người mắt qua mày lại, cơn giận trong lòng Triệu Băng Linh bùng phát.
Tốt xấu gì cô cũng là vợ chưa cưới của Tần Khải, tuy hôn ước này cũng sắp bị cô hủy rồi.
Nhưng Tần Khải coi thường mình như vậy, sao Triệu Băng Linh vui vẻ cho được.
“Không phải đâu! Vợ à, em đừng hiểu lầm, bọn anh chỉ là cá cược mà thôi, đùa thôi, giỡn thôi”.
Tần Khải cảm thấy không đúng, lập tức cười xòa.
Vừa nãy mải để ý thưởng thức dáng người Vương Kỳ, không cẩn thận lại rơi vào bẫy.
“Đùa? Tần Khải, anh có thể chú ý một chút không? Tôi nói rồi, đây là công ty, là công ty! Không phải nơi để anh đùa! Còn nữa, đừng có gọi tôi là vợ, có tin tôi xé nát miệng anh ra không!”
Triệu Băng Linh tức giận vô cùng, lại vừa đập bàn vừa trừng mắt.
Vương Kỳ ở bên cũng ưỡn ngực, vẻ mặt vui vẻ khi có kẻ gặp họa.
Tiểu nhân đắc chí!
Tần Khải đưa mắt trông mong nhìn Vương Kỳ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai nói ngực lớn thì không có não chứ?
“Anh sai rồi, vợ à, em nói gì cũng đúng, ha ha…”
Bị bắt ngay tại trận, Tần Khải chỉ có thể đứng một bên cười làm lành.
“Anh…”
Lại bị gọi là vợ, Triệu Băng Linh tức giận giẫm chân.
Căm hận nhìn Tần Khải, Triệu Băng Linh kéo Vương Kỳ, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.
Cô sợ nếu ở lại thêm một lúc nữa thì sẽ không nhịn được mà tiếp xúc thân mật với Tần Khải, đương nhiên là tiếp xúc bằng nắm đấm rồi!
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Kỳ đột nhiên quay đầu, mặt cười vô cùng gian xảo, còn đắc ý huơ tay với Tần Khải.
Tôi nhịn!
Tần Khải cắn răng.
Tuy Vương Kỳ này rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc tính toán với cô ấy..