Tiểu Thần Y Xuống Núi


“Tư Tư? Ôi cha, tìm em cả nửa ngày, sao em lại ở đây? Mọi người đều đợi em về cùng đi chơi kìa, mau, đi nào”.

Tần Khải còn đang nghĩ đến chuyện của Chu Tư Tư, thì cuối hành lang bỗng vang lên âm thanh.

Tần Khải nghe vậy, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây giày da, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ mập mạp đi về phía bên này.

Người này tuy nói đã có tuổi, nhưng rõ ràng già mà không nên nết, đôi mắt đầy dâm ô nhìn chằm chằm vào vóc dáng tinh tế của Chu Tư Tư.

Về phần Tần Khải đang đứng bên cạnh Chu Tư Tư không xa, thì gã trực tiếp bỏ qua, không màng đến.

Nhìn thấy tên mập này, Chu Tư Tư rõ ràng có chút hoảng sợ.

Cô ấy theo bản năng ôm cánh tay Tần Khải, có chút hốt hoảng lên tiếng: “Thầy Ngưu, thật sự tôi không thể uống được nữa! Hay là mọi người cứ chơi đi, tôi về trước!”
“Ôi, nói vậy sao được chứ? Các thầy cô trong trường tụ tập, ít nhiều em cũng phải uống cùng mấy ly, đây là quy tắc.

Nếu không, sau này điểm của em có qua được hay không, tôi cũng không dám đảm bảo”.

Thầy Ngưu nghiêm mặt như tức giận không vui.

“Tôi biết, nhưng thật tôi sự không uống được nữa!”, Chu Tư Tư khổ sở, rất tủi thân.

Tần Khải ở bên cạnh nghe vậy, dần hiểu ra.

Tên mập này dùng điểm số để uy hiếp Chu Tư Tư, ép phải nghe theo lời gã, nói là tụ tập, chỉ sợ là tâm tư có ý đồ xấu mà thôi.

“Không thể uống cũng phải uống! Em nghĩ học mấy thứ đó có tác dụng sao? Không phải tôi nói em nhé, mấy người trẻ như các em ấy, còn phải học tập nhiều.

Xã hội này, giao lưu đều trên bàn rượu, ngoan ngoan nghe lời, quay về với thầy”.

Thầy Ngưu vừa nói vừa đến bên cạnh Chu Tư Tư, vươn tay muốn kéo người.


Chu Tư Tư bị dọa sợ lùi ra sau lưng Tần Khải.

Thầy Ngưu không túm được Chu Tư Tư, lúc này mới phát hiện Tần Khải.

Gã ngẩng đầu, nhìn Tần Khải, vẻ mặt không vui.

“Cậu là ai? Dây dưa với đồng nghiệp tôi làm gì? Nói cho cậu này, nhóc con, mau buông tay ra, nếu không, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt cậu!”.

Thầy Ngưu uống không ít rượu, đứng nghiêng ngả, nói chuyện cũng rất thô lỗ.

Tần Khải nheo mắt liếc nhìn gã.

Thời này, đúng là loại người nào cũng có.

Kẻ háo sắc lại đòi đi báo cảnh sát, vừa ăn cướp vừa la làng.

“Anh ấy, anh ấy là bạn trai tôi, đến đón tôi!”.

Chu Tư Tư cắn răng, lập tức lên tiếng.

Tần Khải nghe vậy thì chợt cười khổ.

Anh đoán được Chu Tư Tư tìm mình sẽ không có chuyện gì tốt, chẳng ngờ rắc rối lại ngay chỗ này.

Thế nhưng, thân là đàn ông, Tần Khải cũng không thể giương mắt nhìn Chu Tư Tư chịu thiệt.

Đối mặt với loại tình huống này, anh vẫn phải thể hiện một chút.

“Bạn trai? Sao chưa từng nghe em nói đến? Tư Tư à, không phải em đang lừa tôi đấy chứ?”.

Ngưu Quân liếc mắt nhìn Tần Khải, phát hiện quần áo trên người Tần Khải không có thương hiệu gì, gã mới lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.


“Cái này… Tư Tư tốt xấu gì cũng là giáo viên, yêu đương cũng không phạm pháp nhỉ? Hai người nhiều lắm cũng chỉ là đồng nghiệp, cô ấy cũng không cần thiết phải nói với ông về đời sống riêng tư chứ?”
Lúc Chu Tư Tư đang bị làm khó dễ, Tần Khải đột nhiên cười nhạt, nghiêng người đứng giữa hai người họ.

Thấy Tần Khải phối hợp, Chu Tư Tư trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp.

Với chuyện uống rượu xã giao, Chu Tư Tư vốn cũng không muốn tham gia.

Nhưng Ngưu Quân này là tổ trưởng tổ bài giảng trong trường, năm nay Chu Tư Tư vừa về trường, cần phải kiểm tra cuối kỳ thử việc thì mới có thể lên chính thức!
Mà thử việc có qua được hay không, phần lớn được quyết định dựa vào thái độ của Ngưu Quân.

Mà cô ấy đương nhiên cũng biết Ngưu Quân này có ý đồ với mình, nhưng cô ấy chỉ cảm thấy phiền chán thôi.

Nếu không phải vì chuyện được lên chính thức, cô chắc chắn sẽ không uống rượu với Ngưu Quân này!
Hôm nay nếu không phải đúng lúc gặp được Tần Khải, thì cửa này thật sự cô cũng không qua được rồi.

“Bạn trai, cậu đúng là bạn trai cô ấy? Sao tôi trông không giống vậy?”, Ngưu Quân nhìn Tần Khải, giọng điệu hèn mọn khinh thường.

Chu Tư Tư đứng sau lưng Tần Khải, trong lòng cũng bồn chồn.

Cô ấy có chút sợ hãi, không biết lúc này có thể dựa dẫm vào Tần Khải không.

“Vậy nhìn ông coi, chẳng phải cũng không giống giáo viên đó sao?”
Tần Khải cười híp mắt, không khách khí phản công.

“Cậu…”
Ngưu Quân chỉ Tần Khải, vẻ mặt có chút khó coi.

Thế nhưng, ước lượng chênh lệch thân thể giữa hai người, Ngưu Quân vẫn không nói ra lời nào khó nghe cả.

Tần Khả khá trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh.


Nếu thực sự đánh nhau, ai chịu thiệt, trong lòng Ngưu Quân biết rõ.

“Nếu là bạn trai của Tư Tư thì cũng không phải người ngoài, chi bằng cùng qua uống ly rượu đi?”.

Lời đến bên miệng, Ngưu Quân đột nhiên đổi giọng.

Một mình gã không phải đối thủ của Tần Khải, nhưng đến phòng riêng, thì không phải hay cho Tần Khải rồi.

Sao Tần Khải có thể không biết gã có âm mưu được chứ?
Vừa nhìn ánh mắt Ngưu Quân, Tần Khải đã biết tên này chẳng có ý gì tốt cả.

Lưu manh có văn hóa, quả thực còn không bằng súc sinh!
“Tôi nói này, cậu nhóc, không phải cậu sợ rồi chứ? Văn hóa bàn rượu là truyền thống mấy nghìn năm rồi, cậu muốn tồn tại trong xã hội này, không uống rượu là không được đâu!
Ngưu Quân sợ Tần Khải không đồng ý, đối cách khiêu khích.

Chu Tư Tư lại sợ Tần Khải dính chiêu, âm thầm nhéo eo Tần Khải.

Văn hóa bàn rượu, còn truyền thống mấy nghìn năm?
Nghe mấy lời này, Tần Khải suýt nữa cười thành tiếng.

Trải qua các triều đại đều có lệnh cấm rượu, dù là trong triều hay là ở dân gian.

Nhưng dạo này, chuyện rượu chè luôn lấy cớ thành đối nhân xử thế để ngụy biện, bắt trên làm dưới theo, trở nên thịnh hành, chẳng ngờ giờ nó lại gắn mác văn hóa truyền thống.

Tên giáo viên này không những nhân phẩm tệ hại, mà học vấn cũng chẳng ra gì.

Trong lòng khinh miệt, Tần Khải ngoài mặt lại híp mắt cười: “Được thôi, vậy thì nghe theo ý ông, Tư Tư, chúng ta qua ngồi một lát, dù sao cũng còn sớm”.

“Như vậy mới đúng chứ! Ha ha…”
Ngưu Quân nghe thấy Tần Khải đồng ý, suýt chút nữa đã cười ngoác miệng.

Chu Tư Tư túm chặt tay Tần Khải, nhìn Tần Khải quay người, cô ấy liều mạng lắc đầu, ra dấu bảo Tần Khải đừng đi.

Tần Khải lài cười nhạt, mượn thế ôm eo Chu Tư Tư vào lòng.

Anh bình tĩnh vội ra mắt an ủi Chu Tư Tư, ra hiệu cho Ngưu Quân dẫn đường.

Mắt thấy Chu Tư Tư được Tần Khải ôm lấy, gương mặt mập mạp của Ngưu Quân trông vô cùng khó coi.


Gã có ý đồ với Chu Tư Tư không phải ngày một ngày hai, không dễ gì hôm nay mới tìm được cớ, lưa Chu Tư Tư ra, mắt thấy chuyện tốt sắp thành nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên nhiều chuyện xen vào việc người khác.

Duy nhất một chuyện khiến Ngưu Quân thấy may mắn là Tần Khải có vẻ cũng không thông minh lắm.

Chứng tỏ gã còn cơ hội!
“Anh… Buông tay!”
Bị Tần Khải tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, Chu Tư Tư đỏ mặt.

Lúc này không tiện giãy dụa, cô ấy chỉ có thể nhỏ giọng đe dọa.

Tần Khải cười nhạt, xem như không nghe thấy.

Làm tấm chắn cũng không thể làm không công, ít nhiều cũng phải có chút thu hoạch chứ?
Đương nhiên, quan trọng nhất là, diễn trò thì phải làm hết.

“Diễn cho tốt đi, cẩn thận đừng để người khác nhìn ra!”
Nhỏ giọng nhắc Chu Tư Tư một câu, Tần Khải cười như gió xuân.

Chu Tư Tư đen mặt, trong lòng thấy vô cùng oan ức, nhưng lại không thể làm gì.

Chỉ đành thầm mắng anh một trận!
“Hắn ta đi lâu như vậy rồi, sao còn chưa quay lại?”
“Đừng vội, đợi xem sao!”
Mà ở bên trong phòng bao này, Lý Tiếu Lai và Ngô Quảng sốt sắng đợi chờ.

Trận đã bày, mắt thấy kế hoạch đã sắp thành, nhưng Tần Khải đã lâu rồi vẫn chưa quay lại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không chỉ Lý Tiếu Lai, ngay cả Ngô Quảng cũng có phần không nhịn nổi.

Thấy vịt nấu chín sắp bay đi, cơn giận trong lòng Lý Tiếu Lai lại ấp ủ lửa giận
Hắn ta mong ngóng Triệu Băng Linh đã lâu, có thể ở cạnh Triệu Băng Linh hay không, kế hoạch hôm nay rất quan trọng với hắn ta.

Tuy Ngô Quảng không nóng lòng như Lý Tiếu Lai, nhưng mâu thuẫn giữa hắn ta và Tần Khải cũng không ít.

Tên này dám dòm ngó vợ chưa cưới của mình, ông đây chơi chết mày!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận