Trên tàu cao tốc, Nguyễn Tiêu cởi túi lớn trên vai xuống, đặt trên một đầu giường cứng, sau đó đem gối đầu dựng đứng lên, dựa vào trên đó ôn tập bài vở.
Mấy ngày nay về quê, tất cả thời gian của cậu đều dành cho việc lăn lộn với chức nghiệp mới, bỏ lại không ít bài vở, phải nhân lúc mười mấy giờ trên đường về bổ sung lại mới được.
Bằng không trở về trường, việc học tập sau đó cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đang ôn tập, từng đợt mùi thơm mì gói truyền tới, làm ngón tay Nguyễn Tiêu lật sách cầm lòng không đậu mà dừng lại.
Nếu là trước kia, cậu chắc chắn cũng lấy ra một ly mì nấu liền…… Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể nuốt nước miếng.
Nguyễn Tiêu vội vàng tập trung lực chú ý vào sách chuyên ngành, ý đồ lấy chuyện này để cách trở hết thảy dụ dỗ từ thế giới bên ngoài.
Nhưng mà toàn bộ giường đệm đột nhiên mãnh liệt lắc lư một chút.
Nguyễn Tiêu hoảng sợ, vội vàng duỗi tay giữ lại túi lớn bên cạnh —— mười cái bình nhỏ kia đều có ấy ấy bên trong đó, không cẩn thận đụng vào nát thì làm sao bây giờ? Mà ở nơi những người khác nhìn không thấy, hai cái đầu từ trong túi chui ra.
Một là bé tiểu quỷ Miêu Tiểu Hằng: "Ca ca, động đất ạ?"
Một là quỷ chết đuối Lý Tam Nương cuối cùng vẫn quyết định theo sát bước chân thần linh: "Thành Hoàng gia?"
Miêu Tiểu Hằng nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, là Thành Hoàng gia không phải ca ca ạ."
Nguyễn Tiêu còn chưa nói lời nào, tiếng khóc chói tai nổ vang, người đầy toa tàu đều bị kinh động.
Giường nằm lay động càng lợi hại hơn, một thiếu phụ ôm đứa trẻ vào trong lồng ngực liên tiếp dỗ dành, người đàn ông nằm giường trên nhanh chóng nhảy xuống, gấp gáp hoang mang rối loạn mà nói: "Hiểu Hồng, sao tự nhiên con nó khóc vậy?"
Thiếu phụ cũng mặt đầy nôn nóng: "Em cũng không biết, Đại Quân, anh tới dỗ nó xem."
Đôi vợ chồng trẻ này đều mới hơn hai mươi tuổi, kinh nghiệm chăm sóc con cái không quá nhiều, vừa rồi giường nằm kịch liệt đong đưa cũng là vì Đại Quân muốn nhanh chóng trải giường cho vợ con, lúc leo lên tầng trên không cẩn thận đụng phải một chút, mới khiến cho phản ứng dây chuyền.
Đứa bé rất nhỏ, trông nhìn còn chưa đến một tuổi, hiện tại mặc kệ bị ba mẹ dỗ như thế nào đều khóc mãi không yên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, hình như là bị cái gì đó dọa tới rồi.
Nguyễn Tiêu lập tức minh bạch, đây là đôi mắt trẻ con sạch sẽ, trông thấy quỷ.
Cậu thấy hai quỷ còn đang thăm dò, nhanh chóng vung tay lần lượt ẩn hình từng quỷ, dùng những âm thanh người khác gần như nghe không thấy nhanh chóng nói: "Về hết đi, không liên quan gì đến hai người.
Còn nữa, Tiểu Hằng em gọi ca ca là được, Tam Nương ngày thường cũng đổi một cái xưng hô đi."
Miêu Tiểu Hằng và Lý Tam Nương cũng biết là chính mình dọa đến bé con nhà người ta, đều thành thành thật thật mà chui lại vào bình.
Sau khi hai quỷ về bình, hai vợ chồng son lại dỗ con trong chốc lát, đứa bé rốt cuộc không khóc nữa, hai người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Nguyễn Tiêu rất ngượng ngùng, bèn đứng lên nói: "Anh chị, em giúp hai người đem hành lý cất lên nha?"
Đại Quân nghe thấy Nguyễn Tiêu nói chuyện, thấy cậu là một học sinh mi thanh mục tú, yên tâm, cười nói: "Vậy cảm ơn cậu em nghen."
Nguyễn Tiêu lắc đầu: "Đừng khách khí."
Hiểu Hồng ôm con dỗ dành, Đại Quân cọ cọ leo lên trên đi trải giường chiếu, sau khi trải chăn xong ann duỗi cánh tay xuống dưới.
"Cậu em ơi, phiền toái giúp một phen."
Nguyễn Tiêu xách vali trên mặt đất lên, nhấc đẩy lên trên một cái.
Đại Quân dùng sức bắt lấy, giơ lên nhét vào ngăn tủ bên cạnh, lại giơ tay xuống tiếp.
Nguyễn Tiêu lại đưa tiếp một cái lên.
Cứ như vậy vài lần, tất cả hành lý đều đặt xong, Đại Quân lau mồ hôi, cười ha hả nói: "Cậu em vất vả."
Nguyễn Tiêu xua xua tay: "Không có việc gì, để chị và bé nhanh chóng nghỉ ngơi đi ạ."
Cậu tự động tránh ra, lại cúi người chờ thiếu phụ leo lên.
Hiểu Hồng giao con cho Đại Quân trước, chính cô cũng vội vàng bò lên trên, đối với học sinh trẻ tuổi hiểu lễ tầng dưới rất cảm kích.
Đại Quân cũng rất có hảo cảm với Nguyễn Tiêu, chờ bà xã lên đây, anh móc từ trong bao ra mấy trái tắc, ném xuống tầng dưới, cười nói: "Ông già trong nhà trồng đó, ngọt lắm, cậu em nếm thử đi."
Nguyễn Tiêu nhìn trái tắc tươi mọng, thật sự rất muốn ăn, nhưng mà…… cậu đã chết.
Không quan hệ, cậu kiên cường mà nghĩ, dù ăn không hết, có thể ngửi ngửi mùi vị cũng được.
"Cảm ơn anh ạ."
"Cậu em cũng đừng khách khí."
·
Tàu sắp chạy, những giường nằm khác trong toa cũng lục tục đến đông đủ.
Con của đôi vợ chồng trẻ lại khóc, ngay từ đầu âm thanh còn không lớn, nhưng rất nhanh lại càng ngày càng ồn, vợ chồng trẻ vẫn luôn dỗ, nhưng dỗ như thế nào cũng không được, ồn ào đến hành khách xung quanh tâm phiền ý loạn, dần dần oán giận lên.
Nguyễn Tiêu vốn dĩ ôm sách đang vùi đầu khổ học ghi chú trọng điểm, cảm thấy xung quanh càng ngày càng ồn ào, bèn ngẩng đầu lên.
Đôi vợ chồng trẻ một bên dỗ con, một bên xin lỗi người ta, nhưng đứa trẻ mãi không chịu yên lặng, làm đến hai người bọn họ cũng sứt đầu mẻ trán, chẳng có biện pháp.
Người phụ nữ trung niên ở giường đối diện thấy vậy, gương mặt hiền từ mà lấy ra một chuỗi lục lạc lắc lư trước mặt đứa nhỏ, tiếng leng keng leng keng thanh thúy êm tai, nhưng lực chú ý của đứa bé chỉ bị hấp dẫn vài giây, rồi tiếp tục gào khóc lên.
Các hành khách càng ngày càng bất mãn, Nguyễn Tiêu lo lắng vẫn là quỷ nhà mình nuôi gây chuyện, vội vàng nhìn vào trong túi, Miêu Tiểu Hằng và Lý Tam Nương nhẹ nhàng quơ quơ bình, tỏ vẻ bọn họ rất ngoan —— không phải bọn họ ra tới xem náo nhiệt mà, sao lại thế nhỉ?
Trong lòng Nguyễn Tiêu "lộp bộp" một cái, bèn nhìn ngó xung quanh.
Chỗ ngồi trong xe đủ người không thiếu ai, nhân khí thực tràn đầy, thông thường sẽ không có tà ám gì, nếu có, hơn phân nửa cũng là có hành khách giống như Nguyễn Tiêu, mang theo quỷ nuôi trong nhà.
Nguyễn Tiêu có Mắt Âm Dương, hiện tại chú ý quan sát, quả nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.
Có khí đen?
Khí đen rất đạm nhạt, tổng sản lượng lại không ít, từng tia quanh quẩn trong xe, mà lần theo nơi phát ra khí đen…… Tầm mắt Nguyễn Tiêu dừng trên người người phụ nữ trung niên còn đang giúp dỗ dành đứa bé.
Trong lòng Nguyễn Tiêu tức khắc sinh ra hoài nghi —— đây không phải bọn buôn người đấy chứ? Cậu nghe nói có rất nhiều kẻ buôn người sẽ quanh quẩn ở nhà ga, thường thường dựa vào một gương mặt rất thân thiết lừa gạt lấy tín nhiệm của mấy vợ chồng trẻ, nhưng một khi bọn chúng tìm được cơ hội là sẽ mang đi đứa con của hai vợ chồng đó, sau đó chui vào trong đám người rồi thì rất khó lại tìm được tung tích của chúng.
Nếu người phụ nữ này thật sự là làm cái nghề đó, trên người có nhiều khí đen như vậy cũng rất bình thường.
Nhíu mày nghĩ nghĩ, Nguyễn Tiêu giả vờ như bị ồn ào đến, đem chăn trùm lên đầu làm bộ như ngủ mất, trên thực tế quỷ hồn của cậu nhanh chóng từ thi thể xuất ra ngồi dậy, trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng, đi xem khí của người phụ nữ kia.
Lần nầ vừa nhìn, cậu liền sửng sốt.
Xem khí hiệu quả càng trực quan, cho nên Nguyễn Tiêu mới phát hiện những khí đen đó đích xác đến từ người phụ nữ, lại không phải từ trong thân thể bà phát ra, mà là dính bên ngoài thân thể của bà.
Mà nữ nhân này bản thân không chỉ có không có ánh đỏ do làm bậy, còn mang theo ánh vàng nhàn nhạt tượng trưng cho công đức —— nói cách khác, bà phát ra từ bản tâm mà hàng năm làm việc thiện, là một vị thiện nhân chân chính! Thậm chí không phải cái loại người chuyện xấu làm nhiều, ý đồ dùng làm việc thiện để tiêu trừ tội nghiệt của mình.
…… Cho dù ở cổ đại, Thành Hoàng gia thấy thiện nhân như vậy cũng đều sẽ cấp cho ba phần tôn kính trước.
Nguyễn Tiêu đầu tiên là rất xấu hổ, rốt cuộc cậu trực tiếp tưởng thiện nhân thành bọn buôn người, nhưng phản ứng lại đây xong, mặt quỷ của cậu liền có điểm xanh mét.
Khí đen dính trên người thiện nhân, này còn không phải là nói có thứ gì đang theo dõi bà sao? Đừng nhìn thiện nhân hiện tại không có việc gì, nhưng đây là bởi vì công đức hộ thể giúp bà.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, khí đen tước dần dần công đức, vậy sẽ tổn hại đến bản thân của thiện nhân.
Không được, chuyện này phải xử lý kỹ càng……
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu nhảy dựng lên, xoay vài vòng xung quanh cũng nghĩ không ra biện pháp gì, tức khắc có hơi nín thở —— cũng là do cậu lên làm Thành Hoàng không được bao lâu, tri thức nhắc trong "Lải nhải" lại toàn diện, cậu cũng không có biện pháp lập tức thông hiểu tất cả đạo lí nha, huống chi hiện tại còn không biết nơi phát ra khí đen chân chính là cái gì, chung quy không thể tùy tiện qua đó biểu lộ thân phận với người ta đúng không?
Thôi, cứ dự phòng trước vậy.
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu trực tiếp đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, trừ tín ngưỡng đóng dấu cho bà che chở mười ngày, nghĩ nghĩ, lại xoay người đi ấn cho đứa trẻ bị dọa đến khóc mãi không ngừng một ngày, cũng đủ làm bé ở trên xe trong khoảng thời gian này không bị ảnh hưởng.
Làm xong này đó, quỷ hồn Nguyễn Tiêu nhanh chóng trở lại thân thể, mở bừng mắt, kéo chăn xuống.
Cùng lúc đó, đứa bé đại khái là không cảm giác được mấy thứ dơ bẩn uy hiếp, tiếng khóc dần dần thu nhỏ……
Trong xe an tĩnh lại, người phụ nữ trung niên tưởng là lục lạc dùng được, bèn đem lục lạc đưa cho hai vợ chồng trẻ kia, tiếp theo mới nằm lại giường của mình.
Vừa nãy gấp gáp đến mồ hôi đầy người, hiện tại hoãn hoãn lại, bà vậy mà cảm thấy thân thể mấy ngày nay có hơi nặng nề bỗng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, liền nghĩ, thân thể thoải mái rồi, chắc là cũng không cần đi bệnh viện làm kiểm tra nữa……
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, lộ trình kế tiếp rất thuận lợi, cuối cùng đến trạm đế đô.
Hai vợ chồng trẻ kia đã xuống xe từ trạm trước đó, người phụ nữ trung niên thì lại giống Nguyễn Tiêu, là tới đế đô.
Nguyễn Tiêu đi theo phía sau bà, âm thầm quan sát, lại không có nhìn thấy có người đón bà, cũng không phát hiện khí đen nào khác xuất hiện.
Ban ngày ban mặt nên cậu cũng không tiện tiếp tục đi cùng, đành phải về trường học dàn xếp trước, chờ buổi tối lại đi ra ngoài tìm.
Cậu nghĩ, có thần ấn chỉ dẫn phương hướng, chắc là có thể thuận lợi tìm được đi, đến lúc đó lại nhìn kỹ xem tình huống bên người vị thiện nhân này….
·
Vì có thể đạt thành mong ước của cha mẹ lúc sinh thời, cho dù vừa học vừa làm, Nguyễn Tiêu vẫn bằng vào chỉ số thông minh không thấp và thập phần khắc khổ, thi đậu đại học tốt nhất đế đô, hơn nữa theo phong trào chọn ngành quản lý nghe nói sau khi tốt nghiệp rất dễ tìm việc làm.
Nhưng đại học nổi tiếng học hành rất nặng nề, đặc biệt là nếu muốn chân chính học được thì sẽ càng thêm vất vả.
Nguyễn Tiêu chọn rất nhiều lớp, rất nhiều tri thức cậu đều cần thiết từ bạn cùng phòng tìm tư liệu, bổ sung vở ghi chép, phải nhanh một chút bắt đầu bận rộn.
(*ở đây hiểu nôm na Nguyễn Tiêu học đại học Bắc Kinh ở Bắc Kinh với tỉ lệ chọi siêu cao cấp vô địch toàn mấy bạn xịn xìn xin học giỏi dã man.
Trường này cũng siêu đẹp ngoài đời á.
Nhưng trong truyện thì nôm na hư cấu thôi nhé)
Ký túc xá đại học Đế Đô điều kiện rất tốt, giá cả không rẻ, lại là phòng bốn người rộng mở.
Nguyễn Tiêu đẩy ra cửa phòng 302, nghênh diện liền thấy được…… Một cái quần tà lỏn đón gió bay phấp phới.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Trên giường tầng trên cao hai mét có một cái đùi trắng bóng run run rẩy rẩy rũ xuống, người đều rớt xuống một nửa, rất rõ ràng, đây là ra dzẻ không thành, xoay người bị kẹt.
Kế tiếp là một trận tiếng kêu như tiếng ma rót não: "Tiểu công trúa mày đã trở lại hả mau cứu mạng một chút coi ——"
Nguyễn Tiêu lộ ra một nụ cười mỉm chi: "Tiểu công trúa không có sức lực, cứu không được."
Dù sao cũng không ngã xuống được, treo lơ lửng trong chốc lát có làm sao đâu? Tiểu công trúa không cao hứng, chảnh lắm..