Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Cảm nhận được lửa giận hừng hực thiêu đốt của bạn cùng phòng bên dưới, Bác Dương treo nửa người ở giường trên lập tức sửa miệng: "Không phải tiểu công chúa, mày là đại gia của tao được chưa! Cầu hỗ trợ cầu hiệp trợ! Sắp rớt sắp rớt mau mau mau đại gia ơi——"

Nguyễn Tiêu lúc này mới thong thả ung dung đi qua, nâng cánh tay đẩy phía sau lưng cậu ta, dùng lực mạnh hơn một chút xốc cậu ta lên giường: "Béo ơi mày nên giảm béo."

Bác Dương xoay người một cái lăn vô giường, dò ra cái đầu đẹp trai soái khí cười hì hì: "Cái này của tao gọi là tinh tráng, cũng không thể so với vòng eo thon thả của tiểu công trúa nha ~"

Nguyễn Tiêu tức giận mà nói: "Tao muốn được báo đáp, lấy vở chép bài ra đây."

Bác Dương nghiêng đầu, dựa vào lan can của giường.

"Ê tao nói chứ tiểu công chúa, mày về quê một chuyến này tính tình lớn hơn không ít à nha."

Lòng Nguyễn Tiêu nói tao không chỉ có tính tình lớn hơn không ít, tao còn trực tiếp ngủm luôn rồi, bây giờ mày đang nói chuyện với cái xác đó, hỏi mày có, sợ, hay, không!

Đương nhiên cậu không thật sự hỏi vậy—— vì vở chép bài cũng không thể dọa tên nhóc này quá đáng, bèn hừ một tiếng: "Tao không phải tiểu công chúa sao? Tiểu công trúa có tính cách, tính tình tất nhiên là chảnh rồi."

Bác Dương bị nghẹn lại, dứt khoát mà xoay người xuống giường, ở trên kệ sách rút ra vài quyển vở thật dày đưa cho Nguyễn Tiêu, vẻ mặt không có ý tốt.

"Lần này mày thảm rồi, giáo sư Từ giảng đặc biệt thâm sâu, ghi chép đặc biệt nhiều, tuyệt đối đủ cho mày chịu luôn."

Nguyễn Tiêu ha hả: "Tao thật đúng là không sợ chép bài."

Bác Dương lại bị nghẹn —— cậu nhớ tới, nếu bàn về trình độ dày nặng của vở ghi chép, khắp ký túc xá thật đúng là không một ai so được với tiểu công chúa.

Quậy vài câu ngoài miệng xong, Nguyễn Tiêu lấy được toàn bộ thắng lợi, không tiếp tục cãi cọ với Bác Dương nữa mà đi về phía bàn học của mình. Cậu đã thiếu vài tiết học, phải nhanh chân bổ sung lại.

Bác Dương thấy Nguyễn Tiêu đang muốn chuẩn bị lấy giẻ lau, vội vàng nói: "Lão đại biết hôm nay mày về, lau qua cho mày rồi, mày trực tiếp dùng là được."


Nguyễn Tiêu cũng không khách khí, trở tay lôi ra ghế dựa ngồi xuống, mở sách ra liền đắm chìm vào học tập. Cậu bắt lấy bút chép lại nội dung trên vở, quả thực là chép ra tốc độ như bay….  Đương nhiên cũng không hề phát hiện, hai người bạn cùng phòng khác đã kề vai sát cánh quay lại phòng.

Một bạn cùng phòng là đại hán Sơn Đông điển hình, người cao to 1 mét 8 mấy, thân thể cường tráng, tính cách tương đối ngay thẳng, tên là Thôi Nghĩa Xương. Bởi vì lớn tuổi nhất, đối với những người khác đều rất chiếu cố, chẳng hạn như cẩn thận mà giúp Nguyễn Tiêu đi mấy ngay lau bụi. Một cậu bạn khác tên Nhan Duệ, người địa phương, gầy gầy cao cao mang mắt kính, diện mạo rất bình thường, nhìn giống một trạch nam, nhưng làm người cũng rất trượng nghĩa, ở trong ký túc xá hợp ý với Thôi Nghĩa Xương nhất.

Hai người ánh mắt đầu tiên thấy Nguyễn Tiêu đang điên cuồng học tập, ánh mắt thứ hai liền thấy Bác Dương đứng bên cạnh đang có ý đồ ảnh hưởng Nguyễn Tiêu học tập, còn đang không ngừng làm khùng làm điên.

Nhan Duệ thật cạn lời, qua kéo Bác Dương một phen: "Mày làm trò chọc phá gì đó?"

Thôi Nghĩa Xương thuận tay búng lên đầu Bác Dương một cái póc: "Còn quậy nữa đập mày đó."

Bác Dương che lại trán cố ý lui về phía sau ba bước, kêu quang quác: "Được được được, tao biết ngay hai đứa mày đều sủng ái tiểu công trúa, đáng thương tao nằm ở tầng dưới chót ký túc xá này, không ai đau không ai yêu, quá đáng thương oa oa."

Khóe miệng Nhan Duệ kéo kéo, trìu mến mà khẽ vuốt đầu chó cậu ta, nói: "Yêu thương mày mới kéo mày lại một phen…… mày sợ là đã quên nỗi sợ bị người ta ấn trên sàn nhà cọ xát rồi đúng không? Lão nhị à, mày cẩn thận ngẫm lại coi, nếu lão tứ thật bị mày chọc điên, tự mình ra tay làm mày hồi tưởng cảm giác cũ, tao và lão đại là xem náo nhiệt hay là xem náo nhiệt tiếp đây?"

Bác Dương nuốt một ngụm nước miếng, ngừng nghỉ.

Thôi Nghĩa Xương buồn cười: "Mày cũng chỉ nhân lúc lão tứ trầm mê vào học bù mới dám náo loạn như vậy, không có việc gì muốn bị đập."

Nhan Duệ buồn cười, tán đồng mà phụ họa: "Đúng đó."

Toàn ký túc xá đều biết, Nguyễn Tiêu tuổi nhỏ nhất đặc biệt hung mãnh, thật hung dữ lên cả lão đại khổ người lớn như vậy cũng phải đứng khép nép sang một bên.

Nhớ trước đây mới vừa khai giảng, ba người bọn họ tới sớm, rất nhanh đã thân nhau, lúc bọn họ đang một bên thu dọn đồ đạc một bên phỏng đoán một bạn cùng phòng cuối cùng có dạng gì, có người xuất hiện trước cửa.

Đến bây giờ Nhan Duệ vẫn còn nhớ rõ, một cậu bé mi thanh mục tú ngược sáng đi vào, mặc quần jean sơ mi trắng mang giày thể thao, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt cũng thanh triệt, ngoại trừ cảm giác rất gầy yếu, khí chất có hơi mềm ra, thật sự giống như đúc nam thần đi ra từ phim thần tượng vườn trường.

Bác Dương có thể là trời sinh thiếu đòn, đối với cậu bé kia trực tiếp huýt sáo một cái vang dội, há mồm chính là một câu đùa giỡn: "Ký túc xá đây là có một tiểu công chúa tới rồi nha, hoan nghênh hoan nghênh ——"


Kết quả liền đá trúng tấm ván sắt.

Nhan Duệ và Thôi Nghĩa Xương trơ mắt nhìn bạn cùng phòng trắng nõn tươi cười e lệ, cũng không biết hành động như thế nào, vào nháy mắt hai người bọn họ hoàn toàn không phản ứng đã quật ngã Bác Dương ——  một khắc kia, Bác Dương mặt chạm nền đất, cực kỳ hoài nghi nhân sinh.

Mà cậu trai trắng nõn cứ như mới phản ứng lại, bước vài bước xách Bác Dương lên một phen, biểu cảm còn hơi ngây ngốc, mềm mại mà nói mình là phản xạ có điều kiện, tuyệt đối không phải cố ý. Nhưng hàm nghĩa lộ ra trong đó…… Nhan Duệ cùng Thôi Nghĩa Xương phát lạnh sau lưng, đều cảm thấy bạn cùng phòng mới tới tuyệt đối không phải người hiền lành.

Sau đó mọi người lại tự giới thiệu với nhau, tươi cười đều có một chút cứng đờ vậy đó.

Chờ cùng nhau ở một đoạn thời gian rồi, Nhan Duệ bọn họ chậm rãi hiểu biết thân thế cùng một ít chuyện trải qua của Nguyễn Tiêu, hơn nữa nếu là không cố ý chọc vào điểm bạo lực, tính cách Nguyễn Tiêu là thật sự tương đối thẹn thùng, dần dần ở chung liền hòa hợp lên. Đặc biệt là Bác Dương bị cọ xát qua, ngược lại cùng Nguyễn Tiêu quan hệ đặc biệt tốt. Chẳng qua gia hỏa này nhìn đẹp trai dương quang xán lạn, đại khái thật là bị M, không có việc gì chứ thích trêu trêu chọc chọc, thường xuyên ở ký túc xá bị đánh (Nguyễn Tiêu), bị hai người đánh (Nhan Duệ và Thôi Nghĩa Xương), bị ba người đánh hội đồng (Nguyễn Tiêu Nhan Duệ Thôi Nghĩa Xương)…… Dù sao chính là nhớ ăn không nhớ đánh, ba ngày không lăn lộn là cả người không thoải mái.

Cuối cùng, Thôi Nghĩa Xương nhìn nhìn Nguyễn Tiêu còn đang tức giận phấn đấu, dùng một cánh tay siết chặt cổ Bác Dương, kéo người ra sau. Y hạ thấp giọng nói: "Đừng làm ồn lão tứ, chúng ta rửa cái mặt đi ra ngoài đánh bóng rổ một lát đi, quay lại mang chút cơm chiều về cho nó."

Bác Dương nhe răng trợn mắt mà không dám hó hé tiếng nào, Nhan Duệ gật gật đầu, rón ra rón rén cùng nhau đi ra ngoài.

·

Chạng vạng, Nguyễn Tiêu từ trong biển học mênh mông bát ngát vô bờ giãy giụa ngoi đầu ra, hai mắt như muốn nổ đom đóm.

Trong ký túc xá cũng tối một nửa, không gặp người nào khác, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng cởi áo ngoài bò lên giường, cầm cái túi to tùy tiện ném trên đó xuống. Đã lâu vậy rồi, mấy cái bình nhỏ đó còn bị đè bên trong kín gió kìa.

Nguyễn Tiêu mở túi ra, bên trong ngoại trừ quần áo tắm rửa, mấy quyển sách ra thì chính là một chuỗi bình nhỏ, cậu xách bình nhỏ ra, nghĩ nghĩ rồi treo lên cái đinh trên đầu giường, làm bộ như đây là đồ trang trí. Tiếp theo, cậu mới nhanh chóng sắp xếp những thứ khác.

Trên cùng hai bình nhỏ, hai cái đầu quỷ dò ra.

Miêu Tiểu Hằng chớp chớp mắt quỷ to tướng: "Ca ca cũng thật vất vả……"


Lý Tam Nương có phần hâm mộ, nói: "Năm đó không có học đường cho nữ tử, ta cũng học biết mấy chữ với cha ta mà thôi."

Nguyễn Tiêu có thể nghe hiểu "tiếng ma tiếng quỷ" của bọn họ, một bên treo quần áo vào tủ, một bên nói: "Sau này ban ngày tôi mang theo hai người đi học ké, hun đúc hun đúc, buổi tối Tam Nương mang theo Tiểu Hằng học hành, có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi. Đặc biệt Tam Nương, vẫn là câu nói kia, chị nhìn xem nhiều mấy thứ hiện đại đi, sửa lại tư tưởng cũ ăn sâu bén rễ trong đầu, sau này còn làm quỷ sai cho em nữa.". Truyện Đông Phương

Lý Tam Nương đương nhiên là cầu mà không được, vội vàng đáp ứng.

Miêu Tiểu Hằng cũng nguyện ý học học nhiều chút, ngoan ngoãn mà còn rất nghe lời.

Đang trò chuyện, Miêu Tiểu Hằng đột nhiên "Ý" một tiếng: "Có người!"

Lý Tam Nương lập tức lôi kéo Miêu Tiểu Hằng lùi về: "Có vài người nam nhân!"

Khóe mắt Nguyễn Tiêu hơi giật, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là mấy thằng bạn cùng phòng đã trở lại.

Thôi Nghĩa Xương vui tươi hớn hở mà đưa qua một hộp mì xào: "Học xong rồi hả? Ăn một chút gì lấp bụng đi nè."

Nguyễn Tiêu tiếp nhận lấy, biểu cảm thật cao hứng, nội tâm lại muốn hỏng mất.

Mì xào thơm ngào ngạt, kia thật là ăn đặc biệt ngon, nề hà cùng cậu là âm-dương-cách-biệt.

Nhưng đây rốt cuộc là một mảnh tâm ý của anh em tốt, cũng không có lý do gì cự tuyệt. Cũng may hiện tại có nhà giàu Tông gia ở, tiêu mười điểm tám điểm vào việc tiêu hóa cũng…… cũng vẫn là rất đau lòng đau mình à nha.

Nguyễn Tiêu mỉm cười mở hộp ra ăn mồm to, chỉ tiếc đồ vào miệng một chút hương vị cũng không có, tiến vào bụng đã bị tín ngưỡng hóa mất, loại cảm giác rối rắm phảng phất như mỗi một ngụm đều đang nhấm nuốt tín ngưỡng này…… Nhanh chóng ăn xong rồi, cậu gấp không chờ nổi mà ném hộp cơm vào túi đựng rác, làm bộ đánh cái ợ vì no.

"Mấy ngày gần đây trong ngành mình không có chuyện gì đi?"

Nhan Duệ nhớ lại một chút, nói: "Không có chuyện lớn gì, có mấy giáo sư cho làm luận văn, chờ lát nữa đưa đề bài cho mày. Mặt khác cũng không có gì…… Đúng rồi, có khả năng sẽ có hoạt động lớp, thời gian cụ thể còn chưa xác định định, không đi không có ảnh hưởng lớn gì, đi thì phải báo danh trước ba ngày. Tao kiến nghị vẫn là đi, rốt cuộc hoạt động tập thể, bỏ thì không tốt lắm."

Nguyễn Tiêu tính tính toán khoản tiền còn lại, gật gật đầu: "Tao đi."

Nhan Duệ cười cười: "Đến lúc đó tao nhắc mày."


Nguyễn Tiêu: "Cám ơn tam ca."

Vài người nói chuyện với nhau một lát, Nguyễn Tiêu tiếp tục trầm mê học tập, ba người khác cũng không hàn huyên nữa, đều thành thành thật thật mà ngồi ở bàn học của mình. Bọn họ cùng ngành cùng lớp, các môn học đều là giống nhau, bài tập cũng có rất nhiều trùng hợp, hiện tại không phải cũng đều vùi đầu làm bài hay sao? 

Một bên học tập một bên thay phiên nhau đi tắm rửa, học xong thì tắt đèn lên giường ngủ —— đây là cuộc sống về đêm của bốn sinh viên khổ sở học đại học danh tiếng.

11 giờ, ký túc xá đúng giờ tắt đèn, mọi người đúng giờ bò lên giường.

Mọi người tùy tiện nói lung tung vài câu xong, dần dần không còn âm thanh gì nữa….

An tĩnh mqua một phút, "Vèo", tiếng xé gió khác thường vang lên, một mái tóc dài ướt dầm dề từ bình nhỏ treo đầu giường trườn ra, rồi vung ra ngoài cửa sổ. 

Cùng lúc đó, một giọng nói quỷ khí dày đặc vang lên: "U hồn từ đâu tới, dám ở bên ngoài nhìn trộm Thành Hoàng gia!"

Tóc dài ẩm ướt đi nhanh về nhanh, nháy mắt đã bắt vào một con quỷ hồn trắng bệt thê thảm.

Nguyễn Tiêu: "……"

Đúng rồi, buổi tối cậu còn phải làm việc.

Trên giường tầng, thân thể trắng nõn trẻ tuổi còn lẳng lặng mà nằm, chính là ở thế giới mà người sống nhìn không thấy, có một luồng bóng dáng mang theo điểm điểm ánh vàng chậm rì rì ngồi dậy. Chân cậu còn cùng thể xác hợp với nhau, lại chậm rãi xoay đầu, nhìn về phía con quỷ mới bị bắt giữ kia —— nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, vị thành niên thôi à.

"Một cô gái như cô, nửa đêm chạy đến ký túc xá nam làm cái gì?"

Nữ quỷ bị tóc dài đen sì quấn lấy run bần bật, trên mặt cũng không biết là dính phải nước trên tóc hay là nước mắt của bản thân.

"Xin… xin lỗi! Tôi tôi tôi tới bảo vệ học trưởng* Nhan……"

(*đàn anh lớp trên, ở đây mình giữ nguyên cho hay chứ không dịch về thuần việt nha)

Hết chương 11.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận